← Quay lại trang sách

Chương 1511 Dạ Nham lãnh chúa 1

Dạ đi tới, cắt một miếng thịt trên thi thể một con ác ma mà nó đang cõng, ném sang cho Giảo ma: “Ta muốn hỏi ngươi mấy câu.”

“Một miếng thịt một câu.” Giảo ma gian xảo trả lời.

“Đây là nơi nào?”

“Lãnh địa Hắc Nham.”

“Lớn hơn chút nữa.”

“Đầm lầy Vong Huyết.”

“Lớn hơn chút nữa.”

“Bình nguyên Hắc Tử.”

“Lớn hơn chút nữa.”

Lão Giảo ma nổi nóng: “Ngươi chỉ cho ta một miếng thịt!”

Dạ lại cắt miếng nữa: “Ta muốn câu trả lời hoàn chỉnh.”

“Thế giới Cuồng Loạn, địa ngục Ảm Diệt, bình nguyên Hắc Tử, đầm lầy Vong Huyết, lãnh địa Hắc Nham. Đã đủ chưa, tên đại ác ma non nớt ngu ngốc nhà ngươi biết cái này thì có tác dụng gì?” Giảo ma gào thét.

Đám ác ma xung quanh chẳng buồn nhìn sang.

Đối với một ác ma, gào thét là chuyện rất bình thường.

“Đủ rồi.” Dạ mỉm cười, lại cắt một miếng thịt cho lão Giảo ma: “Những ánh sáng trên bầu trời là cái gì?”

“Ôn dịch! Tử vong! Hỗn loạn!” Lão Giảo ma tham lam ăn thịt, đáp lại.

“Ta muốn biết rõ hơn!”

“Ngươi rất đáng ghét! Ta căm ghét ngươi, căm ghét ngươi!” Lão Giảo ma nói năng lộn xộn.

Nó giơ tay lên la hét: “Cho ta thêm chút thịt!”

“Ngươi sắp chết rồi. Ăn nữa là chết thật đấy.” Dạ trả lời.

“Vớ vẩn!” Giảo ma la hét.

“Ngươi không thông minh chút nào.” Dạ thỏ dài.

Nó đứng dậy đi khỏi.

“Cho ta!” Giảo ma la hét.

Sau đó thân thể nó rầm một tiếng vỡ nát.

Ác ma bốn phía dồn dập lao tới, ngấu nghiến thi thể nó.

Ngay lúc này một làn sương đen bay tới.

Đi đến bên người Dạ, hóa thành một cái bóng mờ mờ ảo ảo, hết sức kỳ quái, không ngừng vặn vẹo.

Nó nhìn Dạ, nói: “Trên người ngươi có một mùi rất kỳ quái, ta ghét ngươi. Mau rời khỏi lãnh địa của ta!”

Dạ nhìn nó với vẻ hứng thú: “Ngươi là Hắc Nham lãnh chúa? Ngươi là đại ác ma hệ lực lượng, vì sao lại sử dụng pháp lực hắc ám? Điều này khiến ngươi cảm thấy mình rất cường đại ư?”

“Im miệng!” Hắc Nham lãnh chúa gầm lên một tiếng.

“Ngay cả ác ma cấp lãnh chúa cũng không kiềm chế được tính khí của mình ư? Ngươi kém xa lũ kia.” Dạ lẩm bẩm.

Lời nói của Dạ để lộ rất nhiều tin tức, nhưng hiển nhiên Hắc Nham lãnh chúa hoàn toàn không hiểu những điều này.

Làn sương đen dần dần ngưng tụ, biến thành thân thể một Ám ma khổng lồ.

Dạ nói không sai, đây là một con Ám ma, một con ác ma hệ lực lượng, nhưng lại muốn thể hiện lực lượng tự nhiên của mình.

Điều này rất thú vị.

Chúng ta luôn theo đuổi thứ mình không sở hữu, luôn khoe khoang thứ mình không có.

Ài, ta lại nghĩ nhiều quá rồi.

Ta luôn nghĩ tới quá nhiều thứ.

Dạ ngẩng đầu lên nhìn lãnh chúa to lớn này.

Ta không phải đối thủ của tên này... đúng, đây mới là thứ ta nên nghĩ.

Nhưng ta hoàn toàn không sợ nó.

Nó không chịu nổi lực lượng của đóa hoa kia.

Nhưng bây giờ không phải lúc thể hiện điều này.

Nó nghĩ.

Thế là nó cúi người xuống: “Rất xin lỗi đã khiến ngài tức giận, ta sẽ đi ngay.”

“Cút!” Hắc Nham lãnh chúa gầm thét.

Lễ tiết không có ý nghĩa gì với hắn.

Thế là Dạ đi ra ngoài tảng đá.

Vô số ác mà nằm nhoài trên tảng đá, nhìn chằm chằm vào nó như hổ rình mồi.

Thế là Dạ biết, một khi mình nhảy ra khỏi tảng đá này, khoảnh khắc sau nó sẽ trở thành mục tiêu công kích của đám ác ma này.

Ài, đúng là nơi hỗn loạn, không có trật tự gì, cho dù thi thoảng có trật tự, cũng là thứ trật tự bạc nhược.

Nó mỉm cười, lấy vài tấm bùa bằng da vẽ đầy hoa văn kỳ quái.

“Đợi đã, đó là cái gì?” Hắc Nham lãnh chúa cả kinh kêu lên.

“Cái này không liên quan gì tới ngươi. Đương nhiên, ra ngoài rồi, ngươi cũng có thể động thủ.” Dạ trả lời.

Nó nhanh chóng đi tới bên một bên một tảng đá, nhảy xuống.

Tất cả ác ma đồng thời phát ra tiếng gào hoan hỉ, nhưng ngay lúc bọn chúng định nhảy xuống, thân thể hùng vĩ của Hắc Nham lãnh chúa đã gạt phăng đám ác ma ra.

“Cút ngay, hắn là của ta!” Hắc Nham lãnh chúa gầm thét nhảy xuống khỏi tảng đá, khoảnh khắc nhảy ra, thân thể nó lại bành trướng, hóa thành cự ma cao năm trượng, bàn tay Ám ma cũng hóa thành lưỡi đao chém về phía Dạ.

Dạ tiện tay ném ra một tấm bùa, lồng phòng ngự hắc ám bao phủ bản thân, lưỡi đao của ám ma chém lên lồng phòng ngự, không ngờ lại làm tóe lửa.

Ngọn lửa thiêu đốt trên người Ám ma, nhưng hắn hoàn toàn không để ý, gào thét: “Tên ác ma non trẻ kia, thứ này vô dụng với ta!”

Lưỡi đao của hắn lại chém xuống.

Nhưng ngay lúc này, mặt đất bỗng có từng vuốt thú bốc lên, tóm chặt lấy chân Ám ma.

Hắn ra sức nhấc chân lên, chặt đứt toàn bộ vuốt thú.

Nhưng ngay lúc thoát khỏi ràng buộc, hắn lại thấy tên ác ma non trẻ mà mình căm ghét lao tới, giơ móng vuốt chụp vào cánh tay trái của mình.

Làm sao hắn biết?

Sao hắn biết được điểm yếu của ta?

Ám ma giật nảy mình.

Tinh túy hắc ám của hắn tập trung ở tay trái, đó là nơi ngưng tụ sinh mệnh của hắn.