← Quay lại trang sách

Chương 1522 Trưởng thành 3

Nó chỉ cần đạo.

Cho nên đối với Dạ, giết một trăm ác ma giống nhau không bằng giết hai ác ma khác nhau.

Chuyện này khiến Dạ không ngừng mở rộng phạm vi săn giết, không ngừng tìm kiếm các loại ma vật mới mẻ.

Do đó, nó đi khắp mọi ngóc ngách trong ma ngục Ảm Diệt.

Từ khi ra đời đến giờ, tinh theo thời gian Chính giới, chắc đã khoảng năm năm.

Dạ đã du lịch qua địa đa số khu vực, nếm thử hầu hết ác ma trong các khu vực đó.

Sau khi biết từ dưới cấp bậc lãnh chúa khó mà có thu hoạch gì, Dạ lại chuyển sang khiêu chiến chiến vị Ma Hoàng của ma ngục Ảm Diệt.

Đó cũng là khiêu chiến khó khăn nhất mà Dạ từng trải qua.

Nó không sử dụng đóa hoa hỗn độn, chỉ dựa vào lực lượng bản thân chiến đấu.

Hai bên đánh suốt ba mươi ngày.

Vị Ma Hoàng này điều động hơn mười vạn ác ma công kích Dạ, nhưng Dạ như đá ngầm trong sóng biển, mặc cho bão táp mưa sa vẫn thản nhiên bất động.

Điều này khiến Ma Hoàng kia cũng kinh hãi.

Hắn nói: “Chúng ta đều là ma đầu có trí tuệ, không cần quyết đấu sinh tử. Nhân đạo xâm lấn, các Chúa Tể đã hạ lệnh chiêu binh, chẳng bao lâu nữa Ma giới này cũng gia nhập. Chúng ta nên liên thủ đối phó với nhân đạo thì hơn!”

Dạ không hề lay chuyển: “Ngươi quá yếu, không có tư cách tham gia chiến tranh đó.”

Ảm Diệt Ma Hoàng tức giận nói: “Ngươi thì biết gì? Nhân đạo đang bạch hóa thế giới chúng ta! Đại năng quyết đấu, bộ hạ xâm lấn. Chúng ta không cần đi đối đầu với Vô Ninh Thánh Chủ kia, chúng ta chỉ cần giết đám thuộc hạ của ả. Thuộc hạ của ả bạch hóa một vùng Ma giới thì lực lượng của chúng ta sẽ suy yếu một phần! Bây giờ các vị Chúa Tể còn đang đối phó với bọn Vô Ninh Thánh Chủ, Vô Cực Thánh Chủ, không rảnh tay dẹp đám lâu ra. Các Chúa Tể đang cần lực lượng của chúng ta!”

“Thế thì ngươi càng phải cống hiến bản thân mình. Ngươi chết rồi, ta sẽ cường đại hơn, một cường giả đỉnh cấp còn tốt hơn mười vạn lâu la!” Dạ lạnh lùng vô tình nói.

“Khốn kiếp!” Ảm Diệt Ma Hoàng phẫn nộ phát động tất cả lực lượng ảm diệt của mình, thậm chí không bỏ qua cho thuộc hạ. Vô số ác ma kêu rên tiêu vong, ma văn ngưng tụ trên người Ảm Diệt Ma Hoàng, khiến thân thể hắn càng khổng lồ, như ngọn núi giáng lâm.

Bàn tay đánh xuống, mỗi ngón đâm xuống đất như cột chống trời.

“Cấp bậc Ma Hoàng! Quả nhiên khác biệt.” Dạ lẩm bẩm.

Bây giờ mọi sự vật trong mắt hắn đều hết sức bình thường, ma thể hùng vĩ như ngọn núi lại không khiến Dạ có cảm giác uy hiếp, chỉ khiến nó cảm thấy như con lợn béo núc ních.

Chắc có thể ăn rất nó.

Nhưng thật đáng tiếc, quá nhiều tạp chất.

Không sao.

Dạ nhẹ nhàng vung tay: “Cấp bậc của ngươi rất cao, ta không muốn bại lộ thêm nên ngươi mới chống cự được tới hiện tại. Nhưng ngươi đã làm đến vậy rồi, nếu ta không để ngươi chịu phục một chút thì có vẻ hẹp hòi quá.”

Trong lúc đang nói, Ảm Diệt Ma Hoàng phát hiện ma thể của bản thân chấn động, trong thân thể như có thứ gì đó sinh trưởng.

Đó là hạt giống.

Một hạt giống nho nhỏ nhanh chóng nảy mầm trong thân thể hắn.

Tham lam, điên cuồng, không ngừng thôn tính mọi lực lượng của hắn.

“Không, không!” Hắn la hét sợ hãi.

“Đã là ma thì phải hướng tử mà sinh, sao phải sợ hãi cái chết. Có trí tuệ, biết sợ chết, có lẽ lại là bất hạnh lớn nhất của ác ma. Đến lúc phản bản quy nguyên rồi.” Nói đoạn, Dạ giơ tay lên, một đóa hoa tươi nở rộ trước ngực Ảm Diệt Ma Hoàng.

Ảm Diệt Ma Hoàng ngơ ngác nhìn trước ngực mình.

Hắn cảm thụ được.

Ma lực đang trôi đi, sinh cơ cũng mất dần.

Tất cả đều đang biến mất, chỉ có ma văn vô tận tuôn về phía thân thể Dạ.

Hắn giật mình nhìn Dạ: “Ngươi không phải cấp bậc Ma Hoàng, rốt cuộc ngươi là cái gì?”

Hắn không thể hiểu nổi, Dạ chỉ là một lãnh chúa ác ma bình thường, sao có thể giết chết hắn?

“Cấp bậc Ma Hoàng?” Dạ suy nghĩ, lắc đầu nói: “Ta không nằm trong phân chia cảnh giới của các ngươi.”

Ám Diệt há hốc mồm, một đóa hoa nở rộ trong miệng hắn: “Nhân đạo...”

"Không phải..."

"Ma đạo..."

"Cũng không phải."

Cái gì cũng không phải.

Khoảnh khắc đó, Ảm Diệt như hiểu ra điều gì.

Hắn lại mỉm cười: “Ta biết rồi... không phải người, không phải ma, ngươi là... hỗn độn!”

“Lần này ngươi nói đúng.” Dạ nhướn mày: “Tức là ngươi biết hỗn độn?”

Thân thể Ảm Diệt Ma Hoàng nhanh chóng khô héo, nhưng gương mặt hắn lại mỉm cười.

Hắn nói: ” Hỗn độn tái hiện... ta sắp quay về bản nguyên...”

Sau tiếng nói đó, Ảm Diệt Ma Hoàng biến mất không còn tăm hơi.

Một luồng ám quang xuất hiện, Dạ biết đó là ma văn tinh túy của Ảm Diệt.

Ngay khoảnh khắc nó chuẩn bị nắm lấy nó, trong lòng đột nhiên lóe lên ý tưởng khác.

Như một âm thanh nào đó nhắc nhở nó: Để nó đi!

Ánh mắt Dạ hóa thành lạnh lùng, đột nhiên điểm một chỉ lên ám quang, một điểm ấn ký rơi vào ám quang.