← Quay lại trang sách

Chương 1524 Hỗn độn tập kích 2

Thư Vô Ninh cười lạnh: “Xưa nay thiên đạo chưa bao giờ nói sẽ bị Ma giới ăn mòn, tất cả đều là suy đoán của chính chúng ta. Nhưng ma khí không ăn mòn thì ma tính cũng xâm nhiễm. Vô Hồi Ma Chủ, ngươi dám nói tất cả những gì ngươi đang nói không phải xâm nhiễm không? Thậm chí nếu không có thiên đạo gia trì che trở, ngươi có dám nói ma của Phản giới không thể xâm nhiễm chúng ta không?”

Nghe cô nói vậy, Vô Hồi Ma Chủ thở dài một tiếng: “Quả nhiên tất cả đều được tính sẵn. Ngươi cũng có lý giải riêng của mình, vượt qua khảo nghiệm của thiên đạo, tâm chí cực kỳ kiên định. Khí vận che chở, ma khí không thể xâm nhiễm, lời dụ dỗ không thể lay chuyển. Dù thế nào đi nữa cũng không thể dao động được ý chí của ngươi. Nhưng cho dù vậy, ngươi vẫn là quân cờ.”

Thư Vô Ninh cười ha hả: “Ta biết ta là quân cờ. Thiên đạo chi tử, không phải nhi tử, không phải nữ tử mà là kỳ tử (quân cờ)! Trời không gạt ta, ta tự làm vậy, cam tâm tình nguyện, có gì sai trái!”

“Trời không gạt ta? Nếu thế Ninh Dạ kia chết như thế nào?” Bàn Xà cười lạnh.

Thư Vô Ninh trong lòng run rẩy, nhưng lập tức hừ một tiếng: “Thiên đạo cho hắn cơ hội, là chính hắn từ bỏ. Câu này của ngươi không thể ảnh hưởng tới ta.”

Đúng, thật ra không thể ảnh hưởng.

Thật ra những lời này có người đã nói từ lâu rồi, nếu lay chuyển được thì cũng lay chuyển được từ lâu rồi.

Cuộc đời của Thư Vô Ninh là tuân lệnh sư phụ, theo đuổi thiên mệnh, phụng thiên thừa vận, cũng có lý giải riêng về thiên đạo pháp tắc, nếu không làm sao chiến đấu như bây?

Vô Sinh Ma Chủ đã nói: “Không hiểu thì vĩnh viễn không hiểu, sao phải lãng phí miệng lưỡi với ả ta.”

Quan Tinh Tử lại nói: “Nếu các ngươi hiểu, sao không nói thử xem.”

Sắc mặt Thư Vô Ninh trầm xuống: “Quan Tinh Tử, sao lại tin lời Ma Chủ được?”

Quan Tinh Tử mỉm cười: “Đời này ta chỉ mong biết thứ nên biết. Tiên giới có tri thức của mình, Ma giới cũng có tri thức riêng, trao đổi với nhau cũng có sao đâu.”

“Hoang đường!” Thư Vô Ninh lạnh lùng nói: “Ma đầu gian xảo, nói năng không tin được, sao ngươi lại nghe chúng nói? Ngươi không phải thiên mệnh, không được thiên quyến, có ta che chở mới kháng cự được. Đừng để bị mê hoặc, nếu không ta cũng chưa chắc đã cứu được ngươi!”

Quan Tinh Tử nói: “Chính vì không phải thiên mệnh mới được tự tại theo tâm ý bản thân. Vô Hồi Ma Chủ, ngươi thấy sao?”

Không ngờ Vô Hồi Ma Chủ mỉm cười lại cười lạnh đáp: “Thiên mệnh không thể làm trái, ngươi muốn biết không nghĩa là ta phải nói cho ngươi biết.”

“Cái gì?” Quan Tinh Tử ngớ người.

Ông cho đối thủ cơ hội, nhưng đối thủ không chịu.

Thế vừa nãy ngươi lảm nhảm vậy làm gì?

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu Vô Hồi Ma Chủ chịu nói, hắn đã nói từ lâu rồi.

Vì vậy, có một số chuyện trước không nói thì giờ cũng không vì một câu của Quan Tinh Tử mà nói ra.

Ngược lại Vô Cực Đạo Chủ nghe ngóng: “Thiên mệnh không thể làm trái? Các ngươi cũng có thiên mệnh?”

Vô Sinh Ma Chủ cười nói: “Sao lại không có? Đã nói với ngươi rồi mà, không thể tin vào thiên đạo được!”

“Mệnh lệnh là gì?” Quan Tinh Tử và Vô Cực Đạo Chủ đồng thành hỏi.

Thư Vô Ninh phẫn nộ nhưng lại không thể làm gì.

Nhưng tam đại ma chủ chỉ cười lạnh, đồng thanh nói: “Chết đi thì biết!”

Thế là từng luồng lực lượng dấy lên, nói cho cùng, cuối cùng vẫn phải chiến đấu.

Nhưng ngay lúc này, phía xa đột nhiên có dị tượng.

Sáu vị Chúa Tể đồng thời chứng kiến một đóa hoa sinh ra từ hư không.

Đóa hoa này xuất hiện quá quỷ dị, giữa không gian quyết đấu của sáu vị Chúa Tể, nhưng hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Ngay cả lực lượng của sáu vị Chúa Tể quét qua, có thể phá hủy cả vạn giới, nhưng không thể khiến nó dao động chút nào.

Thế này là sao?

Đám người Thư Vô Ninh thầm kinh ngạc.

Ảo ảnh?

Đừng đùa.

Với lực lượng của Chúa Tể, ảo ảnh ra sao mới có thể lừa bọn họ? Lại thêm bọn họ cũng có căn cơ Huyễn đạo, với năng lực của Chúa Tể, cho dù là một vạn Thánh Nhân thi triển ảo ảnh, kết cục cũng là dồn dập tiêu vong.

Trong lòng đang nghi hoặc khó hiểu.

Vô Hồi Ma Chủ lại sợ hãi kêu lên: “Hỗn Độn hoa! Sao lại là hỗn độn trở về!”

“Hỗn độn trở về rồi!”

Khoảnh khắc đó tam đại Ma Chủ cùng hét lên.

Điều khiến đám người Quan Tinh Tử khó hiểu là tiếng hô này vừa có hưng phấn vừa có sợ hãi.

Như có thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp sắp giáng lâm, mang theo niềm vui tột độ; mâu thuẫn tới cực điểm!

"Ngươi nói cái gì?"

Trong một Ma giới, Trì Vãn Ngưng giật mình nhìn Phượng Tiên Lung.

Phượng Tiên Lung rất bình tĩnh: “Thiên Mệnh Chúa Tể đưa tin, muốn chúng ta lập tức tới thế giới Cuồng Loạn tra xét.”

“Tra cái gì?”

“Không biết.”

Đám người Trì Vãn Ngưng phẫn nộ tới bật cười: “Không biết? Không biết thì còn đòi tra cái quái gì?”