Chương 1529 Nhân gian không đáng 2
Nhưng nhìn thế nào cũng không giống chính đạo, ngược lại mang theo khí tức khủng khiếp vô tận.
Quan Tinh Tử nhanh chóng bấm ngón tay tính toán, ông lắc đầu lia lịa, hô to: “Không đúng, không đúng! Không phải cái này, cũng không phải cái này... còn ba khả năng, còn ba khả năng!”
Vô Cực Đạo Chủ ở bên cạnh im lặng từ bấy đến giờ, cuối cùng cũng nói: “Ba khả năng gì?”
“Thiên đạo! Bí mật của thiên đạo!” Quan Tinh Tử kêu lên.
“Thế thì bất luận khả năng nào cũng nói ra trước đã.” Vô Cực Đạo Chủ cũng tức giận: “Giấu giấu giếm giếm làm cái gì?”
“Không nói được... không nói được...” Quan Tinh Tử lại sợ hãi tới cùng cực: “Có thứ cực kỳ khủng khiếp, không nói được. Tất cả đều chưa biết, sinh tồn... hủy diệt... tất cả đều là giả!”
Ông đột nhiên hét lớn.
Thời khắc này phân thần huyễn hóa ầm ầm nổ tung, khí tức bản thể Quan Tinh Tử lập tức sa sút, tuy là Chúa Tể nhưng đột nhiên trọng thương.
Thế nhưng Tam Đại Ma Chủ không nhân cơ hội tấn công, hiện giờ Thư Vô Ninh đã như phát điên, mỗi lần ra tay đều mang uy lực hủy thiên diệt địa, tạo hóa hư không, thời khắc này như muốn liều mạng với bọn họ.
Tam Đại Ma Chủ không hề để ý, chỉ cười ha hả: “Hỗn độn trở về, vạn vật quy hư. Cho dù ngươi có giết chúng ta cũng là vô nghĩa. Tất cả sẽ gây dựng trở lại, vạn vật tạo dựng, bản chính quy nguyên!”
“Càn rỡ!”
Tiếng gầm cao vút của Thư Vô Ninh vang vọng khắp giới.
Lại một Ma giới đang nhanh chóng bị hỗn độn hóa.
Lần này còn nhanh hơn trước nhiều.
Có lẽ do không còn nhiều ma đạo để phân tích.
Thực lực của Dạ tăng cường nhanh chóng, có nói ngày đi ngàn dặm cũng không đủ, ngày ngàn tỷ dặm còn tạm được.
Nhưng đối với Dạ, những điều này đều là vô nghĩa.
Bản nguyên, nhận thức, chưa biết, những thứ này mới có ý nghĩa.
“Còn thiếu chút gì đó...” Dạ lẩm bẩm.
Trong đầu không ngừng hiện lên ảo ảnh, ký ức trước đây xuất hiện.
Y đang nhanh chóng thức tỉnh ký ức.
Trì Vãn Ngưng, Công Tôn Điệp, Lâm Lang, Tử Lão...
Không, không, những thứ này đều không đúng.
Đó là ký ức ra tay quá khứ, có lẽ bọn họ cũng quan trọng, nhưng không phải tương lai, lại càng không phải... quan trọng nhất.
Còn một phần ký ức.
Ta chưa tìm lại được.
Ta không nhớ ra được!
Không hiểu sao Dạ bỗng thấy nôn nóng.
Y nhìn vào hư không, khu vực hỗn độn đang mở rộng, từ một Ma giới nhanh chóng lan tới khắp nơi xung quanh.
Không chỉ có bản thân y, những sinh vật hỗn độn được y sáng tạo cũng đang giúp y mở rộng lực lượng hỗn độn.
Nhưng những điều này không khiến y mừng rỡ, thậm chí ngược lại còn thấy kinh hãi.
Trong lòng có cảm giác, đây cũng không phía thứ mình muốn.
Còn thiếu cái gì?
Y đang nghi hoặc.
Đột nhiên trong lòng có cảm ứng, “Ồ” khẽ một tiếng rồi nhìn về phương xa.
Hắn cảm thụ được luồng lực lượng khủng khiếp kia đang ập tới.
“Văn Ngưng... Văn Ngưng đang gặp nguy hiểm!” Dạ lẩm bẩm: “Ta không tiếp xúc với bọn họ, nhưng vẫn mang tới nguy hiểm cho họ ư? Không được, phải đi cứu họ!”
Nhưng ngay lúc này trực giác lại nổi lên trong lòng.
Không được cứu!
Không được cứu!
Cứu thì chết chắc!
Cứu thì thua chắc!
Cái gì?
Dạ thầm run rẩy.
Linh giác trong lòng từng vô số lần nhắc nhở mình, trợ giúp mình, chỉ dẫn mình.
Dạ tin vào trực giác này!
Đương nhiên, có lẽ quan trọng nhất là... nó chưa từng hại mình.
Nhưng lần này nó lại đưa ra đáp án mà minh không mong muốn nhất.
Ta không được cứu!
Cứu thì ta sẽ chết!
Ta không thể chết nữa, nếu ta lại chết, ta sẽ mất đi tất cả!
Cảm giác kia nói với mình như vậy.
Ta nên làm thế nào?
Dạ hoang mang.
Y biết Trì Vãn Ngưng từng là thê tử của mình, thậm chí y còn nhớ được một số cảm giác, nhưng yêu thương không còn nồng đậm, chỉ sót lại một chút ấm áp.
Chút ấm áp này, dường như không đáng để mình từ bỏ tất cả?
Không đáng!
Không đáng!
Giọng nói kia không ngừng vang lên trong lòng.
Nhưng ngay lúc này lại có một giọng nói khác vang lên.
Đạo đạo từ tâm, ta theo đạo của ta.
Thế là Dạ cười phá lên.
Y lẩm bẩm: “Cút mẹ cái không đáng của ngươi đi!”
Phi thân lên không trung, y đuổi theo thứ cực kỳ khủng khiếp đang bay trên bầu trời kia.
Khu vực hỗn độn.
Cảnh tượng màu xám mông lung kia vẫn đang khuếch tán.
Nơi nó đi qua, vạn vật hóa hư vô.
Trong hư không, một vệt sáng vàng kim quét qua bầu trời, chính là thiên thần mà Thư Vô Ninh huyễn hóa ra.
Nhưng điều quái dị này hình dạng của thiên thần này không phải Thư Vô Ninh.
Gương mặt hắn lại là một bánh răng khổng lồ, đang ầm ầm xoay chuyển, giữa bánh răng có hai cái hốc, trông như con mắt.
Bánh răng cứ xoay một vòng là lại huyễn hóa ra hư ảnh mông lung, sau đó xoay một vòng, lại huyễn hóa thành hư ảnh mới, mỗi hư ảnh trông khá tương tự nhưng vẫn có sự khác biệt. Theo bánh răng chuyển động, kim quang chiếu rọi, thiên thần vặn vẹo thành một hình dạng quái dị không thể miêu tả nổi.