← Quay lại trang sách

Chương 1530 Bánh răng 1

Hắn cứ thế bay tới như ánh sáng, đến trên không trung của khu vực hỗn độn, chứng kiến vô số thú hỗn độn kia, không thấy có động tác gì nhưng gương mặt bánh răng xoay chuyển răng rắc, chỉ thấy một luồng hào quang hạ xuống.

Khu vực hỗn độn vẫn liên tục mở rộng, không ngờ lúc này lại đình chỉ.

Sau đó bánh răng lại xoay, hỗn độn co rút lại.

Làn sương sám tan đi, đám người Trì Vãn Ngưng đã bại lộ dưới chân thiên thần này.

Chỉ nhẹ nhàng giơ cánh tay một cái, các tu sĩ như Trì Vãn Ngưng phát hiện bản thân không chịu khống chế bay lên.

Bay về phía thiên thần kia.

“Tỷ tỷ!” Công Tôn Điệp kêu lên.

“Muội muội đừng hoảng.” Trì Vãn Ngưng vẫn rất bình tĩnh.

Cô nhìn thiên thần kia, trong lòng có cảm giác báo động dữ dội.

Khoảnh khắc đó, cô lập tức biết được, hắn tới là để giết mình.

Vì sao lại muốn giết chúng ta?

Chúng ta đã làm gì sai?

Trì Vãn Ngưng không hiểu, nhưng cô lập tức phản ứng lại.

Thiên Cơ điện bay lên, vạn tầng hào quang chiếu xuống.

Tuyền Cơ xích treo cao, chiếu rọi bầu trời.

Bây giờ Tuyền Cơ xích đã không còn là Tuyền Cơ xích năm xưa, sau vô số lần được tăng cường, nó đã mang năng lực cực lớn, có thể đoán được thiên cơ, tìm hiểu họa phúc, hỏi thiên mệnh...

Nhưng thiên thần kia chỉ liếc mắt nhìn Tuyền Cơ xích, bánh răng tiếp tục chuyển động.

Chỉ thấy hào quang trên Tuyền Cơ xích suy giảm, tất cả đạo văn mờ nhạt, hóa thành nhưng sắt thường.

Không còn bất cứ tác dụng gì.

Thế... thế này là sao?

Trì Vãn Ngưng kinh ngạc.

Chỉ thấy cánh tay thiên thần lại nhấc lên.

Lúc này mọi người mới phát hiện, ra ra cánh tay của thiên thần này cũng do vô số bánh răng tạo thành.

Những bánh răng này thực ra là đạo tắc, chẳng qua tạo thành hình ảnh bánh răng, khi cánh tay nhấc lên, vô số bánh răng xoay tròn cót két, vậy là sau lưng thiên thần dần dần xuất hiện một đường viền hình tròn cực lớn, nhưng không thấy rõ rốt cuộc đây là cái gì.

Nhưng trong quá trình này, đám người Trì Vãn Ngưng không cách nào nhúc nhích.

“Ra tay đi!” Trì Vãn Ngưng hét lên.

Tất cả mọi người đồng thời ra tay với thiên thần kia, nhưng khoảnh khắc này tất cả đạo niệm đều vô dụng.

Tiếp đó bánh răng chuyển động, mọi người như mất đi tác lực lượng.

Ngay trong thời khắc đáng sợ này, Tử Lão đột nhiên xuất hiện, một quyền đánh vào hư không vô tận.

Trong hào quang rực rỡ, không ngờ bánh răng lại ngừng chuyển động trong một chớp mắt.

“Tử Lão?” Trì Vãn Ngưng hô.

Tử Lão thu quyền: “Đại đạo vô dụng, tiên pháp thần thông vẫn hữu hiệu.”

Mọi người tỉnh ngộ, đồng thời bỏ qua đạo niệm, chỉ dùng tiên pháp thần thông đối phó.

Nhưng không có đạo niệm gia trì, uy lực của tiên pháp thần thông này chẳng khác nào kiến càng lay cây lớn, có vẻ yếu ớt bạc nhược giữa hư không.

Thiên thần kia vẫn thờ ơ, không hề lay chuyển.

Nhưng trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng nổ.

Như tiếng chuông vang, khiến đáy lòng mọi người run rẩy.

Tiếp đó là một luồng hào quang đạo tắc hạ xuống.

Uy hiếp của tử vong đã bao phủ trên đỉnh đầu mỗi người.

Đúng lúc này, bên dưới có vô số sinh vật hỗn độn đột nhiên bay lên, gào thét đánh về phía thiên thần.

Lực lượng hỗn độn cuồn cuộn kéo tới.

Bánh răng xoay chuyển điên cuồng, từng luồng thần quang giáng xuống, chiếu lên những sinh vật hỗn độn kia, khiến chúng dồn dập tan thành mây khói.

Nhưng phản kích của hỗn độn còn chưa kết thúc.

Sương xám lại nổi lên, một cặp mắt xuất hiện trong làn sương.

Đó là một cặp mắt không thể miêu tả bằng ngôn ngữ, lạnh lẽo, âm u, mang theo hoang lương cô tịch vô tận.

Khi ánh mắt này nhìn vào thiên thần, thiên thần kia ngưng bặt.

Sau đó thân thể do bánh răng tạo thành lại xuất hiện từng mảng rỉ sét, như trải qua vạn năm, không chịu nổi gánh nặng.

Nhưng thiên thần không buồn để ý, chỉ lẳng lặng nhìn cặp mắt kia.

Hư ảnh vô tận biến mất, hào quang chiếu rọi, thậm chí mở rộng thân thể, mặc cho làn sương màu xám xâm lấn.

Nhưng ngay lúc này cặp mắt lại tự động thối lui, làn sương màu xám cũng rút theo.

Vậy là bánh răng chuyển động.

Rõ ràng là thân thể do bánh răng tạo thành, nhưng mọi người cảm giác rõ rệt, “hắn” đang cười.

Nụ cười trào phúng, khinh bỉ, vô tình.

Không buồn để ý.

Sau đó một luồng hào quang đạo tắc quét qua, các tu sĩ Thiên Tằm phát ra tiếng kêu gào thê lương, ai nấy rơi khỏi đám mây, mất mạng.

Khâu Cực Thước uất ức bộc phát lực lượng toàn thân, nhưng thiết quyền của hắn đánh ra lại thấy năm tháng trôi qua, thân thể nhanh chóng suy nhược già yếu ngay lúc đánh quyền. Hắn thấy bản thân cứ thế trải qua thời gian ngàn vạn năm, hóa thành tro bụi tiêu tán.

Thiết Lang, vị cường giả thăng cấp lên Nhân Hoàng sớm nhất trong tu sĩ Thiên Tằm, giờ phút này cũng là Thánh cảnh.

Nhưng Thánh cảnh thì đã sao?

Đối mặt với thiên thần khủng khiếp kia, tất cả đạo ý đều vô dụng.

Hắn sử dụng tất cả pháp thuật, thể hiện sở học cả đời, nhưng chỉ như giọt mưa giữa biển rộng.