Chương 1539 Thiên Đạo Tiên Cảnh 3
“Ngươi có chắc không?” Minh Tâm Đạo Chủ hỏi.
“Ngươi còn cách nào tốt hơn không?” Đối phương hỏi ngược lại.
Minh Tâm thở dài một tiếng: “Thôi cũng được, sống hay chết phải xem lần này.”
Nói đoạn, hắn vung ống tay áo, chỉ thấy toàn bộ không gian tiên cảnh đều co lại.
Hào quang lưu ly bảy màu biến mất, nhưng ngay khoảnh khắc ánh sáng này biến mất, loáng thoáng có tiếng hô trầm trầm vang lên.
Mở mắt ra, Trì Vãn Ngưng nhìn xung quanh.
“Đúng là tiên cảnh tuyệt mỹ.” Cô thì thầm.
“Tỷ tỷ!” Công Tôn Điệp từ phía sau đi tới: “Tỷ tỷ, nơi này là thiên đạo tiên cảnh ư? Đẹp quá.”
“Ừ, chắc chắn là thế rồi.” Trì Vãn Ngưng gật đầu nói.
Quay đầu nhìn lại, thấy một người xuất hiện bên cạnh.
Trì Vãn Ngưng nhìn hắn, suy nghĩ một hồi, đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Tử Lão?”
Tử Lão cũng kinh ngạc nhìn Trì Vãn Ngưng: “Phu... ơ, Trì cô nương, ngươi cũng tới à? Kỳ quái, vừa nãy thiếu chút nữa ta đã gọi ngươi là phu nhân.”
Trì Vãn Ngưng che miệng cười: “Ta chưa thành gia, lấy đâu ra phu quân.”
Quay đầu lại, thấy một người khác, đôi mắt nhấp nháy: “Vị cô nương này thật quen thuộc, chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi à?”
Tử Lão nói: “Cô ấy là Nguyệt Linh Tiên.”
Nguyệt Linh Tiên cũng nói: “Hình như như ta nhớ cô tên là Trì Vãn Ngưng?”
“Không sai!” Công Tôn Điệp vỗ tay cười nói.
Trì Vãn Ngưng nói: “Xem ra từng gặp thật, có lẽ kiếp trước có duyên.”
“Đúng vậy, đúng vậy, có lẽ kiếp trước có duyên.” Mọi người cùng vỗ tay cười nói.
Sau đó lại thấy một vị tu sĩ phong độ tuấn lãng bồng bềnh bay tới: “Hoan nghênh chư vị, hiếm khi Thiên Đạo Tiên Cảnh có nhiều khách tới cùng lúc như vậy.”
Công Tôn Điệp bèn hỏi: “Nơi này là Thiên Đạo Tiên Cảnh à? Thế là chúng ta đã lên tới cảnh giới thứ chín thật à?”
“Đúng vậy.” Đạo nhân phong độ tuấn lãng kia nói: “Bỉ nhân La Vũ, đạo hiệu Quảng Pháp.”
Vực sâu hư không.
Thư Vô Ninh vẫn đang giao chiến với Tam Đại Ma Chủ.
Nhưng không có Quan Tinh Tử, chỉ có mình Vô Cực Đạo Chủ mà phải đối phó với Tam Đại Ma Chủ và Dạ, đúng là khó mà thắng được.
Chuyện này khiến tâm trạng Thư Vô Ninh khá buồn bực.
Nhưng đúng lúc này bầu trời đột nhiên thay đổi.
Đồng hồ thiên đạo đột nhiên xuất hiện, tỏa ra hào quang rực rỡ, vô số khí vận từ trên trời trút xuống.
Thư Vô Ninh phát ra tiếng hô khoan khoái, thân thể lập tức phóng đại.
Cô không ngừng bành trướng giữa không trung, hóa thành một thần linh vĩ đại vô biên, sừng sững trong hư không, tiện tay vung một cái, một ngôi sao đã tới tay, ầm ầm bóp nát, hóa thành luồng sáng lan tỏa.
Trên đỉnh đầu là đồng hồ như vầng sáng, toàn thân phủ kín chiến giáp do đạo tắc tạo thành, dáng vẻ rực rỡ mà đường hoàng, khí thế quét ngang sao trời, hái trăng với sao chỉ trong một ý niệm.
Trong lòng Thư Vô Ninh lại cảm nhận được ý thê lương vô tận.
Khoảnh khắc đó, cô nhìn tinh hà xung quanh, cứ như bản thân chính là trời, chính là thiên đạo, chỉ cần một suy nghĩ là vạn vật cúi đầu.
Mắt tỏa thần quang, thần âm vang vọng, xuất hiện trong đáy lòng mỗi người mỗi ma trong cả hai giới Chính Phản.
“Ta là thiên đạo, thương sinh bất nhân, khiến thiên đạo đồ thán, cần mở lại luân hồi, dựng lại thịnh thế. Chúng sinh diệt, luân hồi mở!”
Nói xong chỉ thấy ở hai giới Chính Phản, thần quang vô tận phun trào, mỗi ngôi sao đều run rẩy rung chuyển.
Mặt đất vì vậy mà sụp đổ, đâu đâu cũng có núi non lay động, ánh sao vỡ nát, tinh quang mờ mịt.
Nơi thần quang chạm tới, vạn vật tiêu vong, cả sinh mệnh lẫn vật chất đều trở về không.
Tai ương diệt thế!
Tiếp theo hỗn độn, thần quang lan tỏa, vẫn là tai ương diệt thế.
Nhưng khác với hỗn độn xâm lấn, thời khắc này toàn bộ càn khôn Chính Phản đều co lại, sụp lún vào trong.
Một lỗ đen lớn đồng thời xuất hiện ở hai giới Chính Phản, thời khắc này tất cả ngôi sao đều bay về phía lỗ đen, nhưng muốn đi vào nơi hắc ám hư vô kia.
Ngay cả Thánh Nhân cũng không cách nào kháng cự lực hút khủng khiếp này.
Cho dù ở trong tinh giới cũng có thể cảm nhận được thế giới đang chuyển động.
Trên bầu trời là vạn vật xoay chuyển, chớp mắt đã có vô số ngôi sao đảo qua, nhưng thứ vốn xa xôi tận cuối bầu trời, cách xa ngàn tỉ dặm, giờ nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt, phủ kín tầm nhìn, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành những cảnh tượng che kín trên đầu.
Ánh lửa xao động, linh khí tản mát, lực lượng hủy diệt quét qua tất cả.
Giữa các tinh giới còn phát sinh va chạm kịch liệt, va chạm này không khiến chúng tan tác mà giao hòa với nhau, cứ như có thứ gì đang ép lên chúng, khiến vô số tinh giới thôn tính lẫn nhau, thể tích không lớn lên nhưng chất lượng không ngừng tăng cường.
Bi thảm hơn hết là sinh mệnh, đối mặt với đại biến động của thiên đạo này, chúng sinh phàm tục hầu như không có cơ hội sống sót, ngay cả tiên nhân cũng chỉ có thể tạm thời bảo vệ mình.