← Quay lại trang sách

Chương 1538 Thiên Đạo Tiên Cảnh 2

La Vũ bèn nói: “Các ngươi đều là Chúa Tể, Chúa Tể chết rồi vạn kiếp bất diệt, như vậy rất bình thường.”

“Thế sao lúc trước ngươi không nói?” Lâm Lang Thiên lớn tiếng hỏi.

Một đọa nhân thở dài nói: “Chúa Tể chân thân vĩnh cửu, vạn năm bất diệt, không phải đại nạn thì không thể phi thăng, vì vậy những người vào đây đại đa số sẽ quên mất bản thân vào như thế nào. Trước đây chúng ta đã nói rồi, đây là nơi quy tụ cuối cùng của chúng ta, sẽ lãng quên tất cả phiền não xưa kia. Các ngươi đâu cần nhớ lại?”

“Nhưng các ngươi biết!” Tử Lão nói ngay: “Các ngươi biết mình chết rồi mới vào đây!”

Minh Tâm mỉm cười: “Chúng ta biết là vì có người đến sau nói với chúng ta. Bọn họ không biết chuyện quá khứ của mình nhưng lại biết chuyện của tiền nhân.”

“Nhưng chúng ta đã quên cả các ngươi!”

“Cuối cùng sẽ nhớ ra thôi, chẳng phải các ngươi nhớ ra rồi ư?”

“Thế sao các ngươi không nhắc chúng ta?”

“Thiên đạo tự nhiên, sao phải nhắc nhở, nên biết thì tự biết. Vùng đất tiêu dao, chỉ theo đuổi tiêu dao, không hỏi điều khác. Chư vị, đừng cố chấp nữa!”

Minh Tâm Đạo Chủ mồm miệng lanh lợi, ngôn từ sắc bén, khiến mọi người á khẩu không trả lời được, chỉ cảm thấy dường như hắn nói rất có lý.

Chỉ có Trì Vãn Ngưng vẫn đang lẩm bẩm: “Không đúng, ta tới tìm người! ta tới tìm người!”

Vậy là mười sáu vị Chúa Tể đồng thanh nói: “Chúng ta tới tìm người!”

Minh Tâm Đạo Chủ khẽ thở dài: “Thứ các ngươi tìm chẳng qua chỉ là chấp niệm trong lòng mà thôi. Hễ là người tới đây, chắc chắn vẫn còn vướng bận, nhưng sao phải khổ sở. Tin ta đi, những điều này sẽ thành quá khứ. Chúng ta cũng từng như các ngươi, khổ sở truy tìm, nhưng lại phát hiện cuối cùng chỉ là một giấc mộng, chẳng thà tận thưởng vui thú.”

“Chẳng bằng tận thưởng vui thú!” Hơn ba mươi hóa thân Chúa Tể trước mắt đồng thanh nói.

“Chẳng bằng tận hưởng vui thú?” Đám người Trì Vãn Ngưng, Công Tôn Điệp và Lâm Lang Thiên cũng lẩm bẩm.

La Vũ mỉm cười nói: “Đúng vậy, đây mới là chính đạo!”

“Đây là chính đạo!” Tất cả các tu sĩ đồng thanh.

Tiếng kêu gọi đó như gió thu mưa hạ, thấm tận lòng người, ánh mắt đám người Trì Vãn Ngưng dần trở nên mê man.

Ngay cả Quan Tinh Tử cũng không khỏi gật đầu mấy cái.

Nhưng ngay lúc này trong lòng Trì Vãn Ngưng đột nhiên sáng tỏ.

Cô lắc đầu: “Không đúng!”

Chữ không này vừa thốt lên, sắc mặt đám người Minh Tâm, La Vũ đồng thời trầm xuống.

Trì Vãn Ngưng đã nói: “Đây không phải đạo của ta... đây không phải là... đạo của ta là gì?”

Cô ôm đầu, trong lúc nhất thời không thể nhớ ra được, chỉ ra sức lắc đầu, thân thể mềm mại run nhẹ như đang bị sốt rét, có vẻ cực kỳ đau đớn.

Minh Tâm hạ giọng nói: “Thiên đạo là đạo của ta!”

Tất cả Đạo Chủ đồng thanh: “Thiên đạo là đạo của ta!”

“Á!” Trì Vãn Ngưng ôm đầu hét lớn, cô ra sức lắc đầu: “Không đúng! Đạo của ta không phải thiên đạo!”

Mười sáu vị Chúa Tể gào thét điên cuồng: “Đạo của ta không phải thiên đạo!”

Ầm!

Một luồng khí khổng lồ hùng hồn quét qua, mang theo hào quang mờ mịt.

“Hỗn độn!!!” Minh Tâm kêu lên: “Bọn chúng đem hỗn độn vào rồi!”

Chỉ thấy trên bầu trời tiên cảnh đột nhiên có luồng hào quang rực rỡ lóe lên, trong hào quang rực rỡ có một cặp mắt mang nhiều sắc màu xuất hiện, nhìn xuống bên dưới, mang theo hào quang lưu ly bảy màu chiếu xuống, tiếp đó hào quang hỗn độn đã bị kiềm chế.

Quan Tinh Tử nhìn con mắt lưu ly bảy màu kia, ký ức chôn dưới đáy lòng lại thức tỉnh, ông hô to: “Tuyệt Vô! Là ngươi!”

“Quan Tinh Tử!” Con mắt lưu ly bảy màu hừ một tiếng: “Lúc nào ngươi cũng gây phiền toái cho ta, trước đã vậy, giờ vẫn vậy!”

Sau tiếng nói phẫn nộ này, ý chí khổng lồ giáng xuống, Quan Tinh Tử không chịu được quỳ sụp xuống đất.

Dưới hào quang lưu ly bảy màu này, ánh sáng hỗn độn lại tiêu tan không còn bóng dáng.

Ánh mắt đám người Trì Vãn Ngưng lại mê man.

“Lần thứ một trăm bốn mươi hai rồi... Chết tiệt, các ngươi không thể kéo dài thời gian thêm một chút à? Thức tỉnh hết lần này tới lần khác, các ngươi đúng là vô dụng!” Giọng nói trên bầu trời tức tối la hét.

Sắc mặt Minh Tâm cũng âm trầm: “Lũ người này ý chí kiên định, càng ngày càng khó xử lý. Thư Vô Ninh đâu? Sao cô ta còn chưa giải quyết xong vấn đề?”

“Tên kia đã nhúng tay vào chiến trường, tuy Thư Vô Ninh được chúng ta che chở nhưng dẫu sao cũng là đốt cháy giai đoạn, không đủ tiềm lực, trong thời gian ngắn khó mà giải quyết được.” Tuyệt Vô tức giận nói.

“Không thể để như vậy được.” La Vũ nói: “Nhất định phải giải quyết phiền phức bên ngoài, bằng không chắc chắn sẽ gây họa lớn.”

“Họa lớn đã đến từ lâu rồi!” Gương mặt Minh Tâm âm trầm nói.

Nghe hắn nói vậy, mọi người đều im lặng một hồi.

Khoảnh khắc sau, Tuyệt Vô với con mắt lưu ly bảy màu đã nói: “Bây giờ chỉ có một cách thôi, đó là bảo Thư Vô Ninh mau chóng giết chết Dạ và Tam Đại Ma Chủ. Nếu không được thì đưa cả lực lượng cuối cùng sang đi.”