← Quay lại trang sách

Chương 1541 Nguồn gốc thiên đạo 2

Khi nhân loại đầu tiên xuất hiện, hắn là hỗn độn, mông lung, thậm chí không có ai bầu bạn.

Hắn không hiểu gì cả, tuy sở hữu lực lượng cường đại, nhưng mờ mịt về bản thân và tương lai.

Cuối cùng, hắn chết đi trong nỗi cô độc vô tận.

Sau khi hắn chết, lại có từng nhân loại ra đời, bọn họ đều rất mạnh, nhưng cũng rất cô độc, lại không cách nào sinh sôi.

Trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, rốt cuộc con người đã có nam nữ, chia thành âm dương. Vì vậy nhân tộc đã xuất hiện.

Bọn họ không có năng lực cường đại như tổ tiên lúc đầu, nhưng có năng lực học tập mạnh mẽ.

Sinh mệnh mới của thế giới này đã ra đời.

Nhưng sinh mệnh như luân hồi vô tận, câu chuyện như sinh vật hỗn độn trước kia lại tái hiện.

Nhân loại ra đời, hỗn độn đang không ngừng giảm sút, ánh sáng trắng như kịch độc lan tỏa khắp các ngóc ngách càn khôn.

Không chỉ có vậy, những cường giả của vũ trụ tổ ong còn bắt đầu thử nghiệm siêu thoát càn khôn.

Thế là ác ma ra đời.

Bọn chúng do hỗn độn tạo ra,, xuất hiện từ trong hư vô và tĩnh mịch, tử vong mới là vận mệnh, sự sống chỉ là để tiêu diệt đám dịch bệnh đang không ngừng mở rộng trong thân thể thiên đạo.

Nhân loại!

Vì vậy, toàn bộ vũ trụ hình người lại tiếp tục biến đổi.

Cuối cùng nó chia thành hai bộ phận bên trong và bên ngoài. Bên trong là Chính giới, vũ trụ nhân đạo, bên ngoài là Phản giới, vũ trụ ma đạo.

Trận chiến kéo dài ngàn vạn năm giữa người và ma diễn ra như vậy!

“Hóa ra là thế... hóa ra là thế...” Vô Cực Đạo Chủ run rẩy: “Đây chính là nguồn gốc của thiên đạo?”

Hắn nhìn về phía Dạ, Dạ nhẹ nhàng gật đầu: “Trời sinh vạn vật, vạn vật tạo đạo, đại đạo thông thiên, đây chính là luân hồi, là khởi đầu và tiêu vong... Ta và Quan Tinh Tử đã suy tính vô số lần đây là một trường hợp trong số đó.”

Thư Vô Ninh lạnh lùng nói: “Ninh Dạ, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không? Theo lời ngươi thì nhân tộc chúng ta là thiên mệnh quy tụ, phụng theo ý trời, diệt ma là dương danh chính đạo!”

“Đúng mà cũng không đúng!” Dạ trả lời: “Khởi đầu của nhân tộc, hình thái của chúng ta, tất cả chúng ta, nói đúng ra thì đều có liên quan tới càn khôn của nơi này. Nhưng đó là vì chúng ta là hình chiếu của trí tuệ thiên đạo chứ không phải mục đích của thiên đạo, thứ gì nhiều quá thì cũng có vấn đề. Nhân tộc lan tỏa qua nhiều, càng lúc càng tham loan, mưu đồ siêu thoát, mà kết cục của siêu thoát chính là phá hoại vùng càn khôn này. Đây là điều thiên đạo không thể chấp nhận nổi, vì vậy Tam Đại Ma Chủ nói không sai... Chúng ta mới là ma, mà bọn chúng mới thật là người tin theo thiên đạo, phụng theo thiên mệnh, huống chi... bây giờ đồng hồ thiên đạo đang bị một lũ trộm đạo chiếm giữ.”

Kẻ trộm đạo!

Vô Cực Đạo Chủ lập tức tỉnh ngộ: “Chúa Tể? Những Chúa Tể đã chết?”

Dạ gật đầu: “Đúng vậy. Năm xưa sinh vật hỗn độn sáng tạo ra đồng hồ thiên đạo. Thiên đạo đã diệt trừ toàn bộ bọn họ, nhưng dẫu sao đồng hồ thiên đạo vẫn còn tồn tại. Như vậy không khác gì thiên đạo đã mang bệnh, tuy dùng thuốc mạnh loại bỏ nguồn bệnh nhưng vẫn rước lấy hậu hoạn cho mình. Nỗi lo trước vừa trừ khử, hậu hoạn lại kéo tới. Nhân loại mới ra đời chính là hậu hoạn. Đám Chúa Tể đó cũng giống sinh vật hỗn độn, đều mưu đồ siêu thoát. Nhưng bọn họ gian xảo hơn, hung ác hơn, chiếm cứ đồng hồ thiên đạo, giả truyền thiên ý, xây dựng Thiên Đạo Tiên Cảnh... Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì, nhưng bọn họ không nên đưa ra quyết định như vậy!”

Nói đến đây, Dạ nhìn về phía Thư Vô Ninh.

Thư Vô Ninh run rẩy.

Cô đột nhiên nhìn bốn phía, khổng lồ như cô, đưa mắt nhìn một lượt, thu cả chúng sinh vào tầm mắt.

Khoảnh khắc đó, ánh mắt cô bỗng hoảng hốt: “Trời đất ơi, ta đang làm gì đây? Ta đang làm gì đây?”

Vô Hồi Ma Chủ âm trầm nói: “Thiên đạo đã rất nặng gánh, cuối cùng cũng sẽ tiêu vong. Nhưng những tồn tại trong căn nguyên vì muốn sống tiếp, thậm chí siêu thoát mà mưu đồ diệt thế. Diệt ma, diệt tiên, diệt nhân, diệt sạch vạn vật, thu gọn càn khôn, chỉ để lại căn nguyên; khiến càn khôn chết, căn nguyên sống, như vậy bọn chúng sẽ vĩnh sinh bất diệt, thậm chí có thể siêu thoát. Còn Thư Vô Ninh, ngươi chính là đồng lõa của bọn chúng, quân cờ của bọn chúng!”

Hóa ra là vậy à?

Vô Cực Đạo Chủ giật mình nhìn Thư Vô Ninh: “Những Chúa Tể kia vì muốn mình được vĩnh sinh mà diệt thế?”

“Im miệng, không phải như vậy!” Thư Vô Ninh hét lớn.

Cô không tin, không dám tin, cũng không muốn tin chuyện này.

Trong lòng kích động, hai mắt đột nhiên đỏ bừng.

Từng luồng thần quang sôi trào trong cơ thể, mái tóc dài phất phới, mỗi sợi tóc bồng bềnh như ngân hà, bay lượn giữa vùng càn khôn này.

Dưới ảnh hưởng của thần lực mênh mông, càng nhiều tinh giới va chạm với nhau, càng nhiều sinh mệnh mất đi!