← Quay lại trang sách

Chương 1542 Nguồn gốc thiên đạo 3

Dạ trầm giọng nói: “Cô ta bị thiên đạo tẩy não quá sâu rồi, khó mà tỉnh lại được. Các ngươi còn chờ gì nữa?”

Tam Đại Ma Chủ đồng thời hò hét xuất thủ, nhưng giờ phút này Thư Vô Ninh phụng theo thiên ý, nơi nào thần quang chạm tới là sao trời tan vỡ, cho dù là Tam Đại Ma Chủ cũng không thể chống nổi.

Vô Cực Đạo Chủ hét lớn: “Không đúng, không đúng! Hỗn độn là gì? Ninh Dạ, ta muốn ngươi giải thích!”

Dạ trả lời: “Thiên đạo đã có trí tuệ, hỗn độn trở về, quay lại đường xưa, thứ ngươi thấy chính là chính đạo nguyên bản.”

Sau tiếng nói của y, chỉ thấy đồng hồ màu xám hoàn toàn hiện hình, cộng hưởng với đồng hồ thiên đạo sau lưng Thư Vô Ninh.

Vô Cực Đạo Chủ đã hiểu.

Xưa kia hỗn độn chia thành hai vùng càn khôn trắng đen, nhưng vẫn giữ được một chút ý thức.

Ý thức hỗn độn.

Còn bây giờ nó muốn thu lại tất cả những thứ này.

Khiến hỗn độn lại nắm giữ tất cả.

Ý thức được điều này, Vô Cực Đạo Chủ nói: “Tức là nếu nó trở về, người và ma vẫn tiêu vong, đúng không?”

Dạ không phủ nhân: “Đúng, nơi đây vốn không phải càn khôn của nhân tộc, nếu tất cả quay về chính đạo thì nhân tộc sẽ tiêu vong. Vì vậy Quan Tinh Tử mới nói chuyện này nan giải.”

Nếu để Chúa Tể trộm đạo đắc thủ, càn khôn sẽ bị hủy diệt.

Nếu để ý thức hỗn độn trở về, càn khôn cũng bị hủy diệt.

Cho dù lựa chọn ra sao, vẫn là tình cảnh diệt thế.

Đây cũng là nguyên nhân ma tộc vừa vui mừng vừa sợ hãi.

Vui là vì bọn chúng sẽ hoàn thành ý nghĩa tồn tại của mình, hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình.

Sợ hãi là vì bọn chúng cũng mất đi ý nghĩa tồn tại của mình, cùng tiêu vong với con người: Không có nhân tộc, ma tộc cũng không còn ý nghĩa tồn tại.

Quan Tinh Tử thấy được, thế nên ông mới vỗ ngực thở dài, than là nan giải

Vô Cực Đạo Chủ run run rẩy rẩy.

Khi chân tướng được vạch trần, sự thật lại quá tàn nhẫn.

Lực lượng hỗn độn trở về, dùng thì chết, không dùng, cũng chết.

Ta nên theo bên nào?

Khoảnh khắc đó, hắn nhìn về phía Dạ: “Ngươi có cách, đúng không?”

Dạ thở dài một tiếng: “Thiên đạo sắp tiêu vong rồi, chuyện này đã là định số. Hỗn độn trở về cũng chỉ là giãy dụa trước lúc chết mà thôi. Sao phải khổ... sao phải khổ...”

Rầm!

Lực lượng hỗn độn bộc phát, đồng hồ hỗn độn ngâm vang, ngay cả bên đồng hồ thiên đạo cũng chuyển động tích tắc liên tục.

Vốn là một thể, chia làm hai mặt, nhu giờ đã là tử địch.

Thời khắc này hỗn độn như đang đáp lại y, dù chết cũng không làm con rối!

Thế là Dạ nói: “Ta phụng theo thiên mệnh, chính là người thuận thiên. Nhưng trời cao có đức hiếu sinh, sẽ lưu lại một chút!”

Trong hỗn độn xuất hiện một luồng thiên quang.

“Được!” Dạ quát lớn: “Một chút sinh cơ này, ta tự lấy!”

Sau tiếng hô của hắn, chỉ thấy khí vận hỗn độn hùng hồn phủ xuống, Dạ cũng hóa thành thần nhân vô biên, đánh về phía Thư Vô Ninh: “Đồ đệ Vô Ninh, còn không mau tỉnh lại!”

Vực sâu hư không, Dạ và Thư Vô Ninh đã triển khai đại chiến.

Thời khắc bày bọn họ đều cực kỳ đáng sợ, tùy ý giơ tay nhấc chân đều là lực lượng phá vỡ tinh giới, đạo tắc chằng chịt, khí tức hung dữ như tới từ viễn cổ hồng hoang.

Thần quang và hỗn độn quấn lấy nhau, không ngừng giao tranh.

Đối mặt với tồn tại đại biểu cho mỗi mặt của thiên ý, đỉnh phong với cực hạn, ngay cả Vô Cực Đạo Chủ và Tam Đại Ma Chủ cũng không chen vào được.

Bọn họ ngước nhìn chiến đấu giữa hai người, trong lòng không ngừng run rẩy.

Nhưng so sánh ra, rõ ràng thực lực của Thư Vô Ninh mạnh hơn.

Mặc kệ thiên đạo bây giờ có phải chính đạo hay không, ít nhất bây giờ nó đang nắm lực lượng vạn thế bất diệt.

Mỗi tinh cầu vỡ nát đều cung cấp năng lực cuồn cuộn không ngừng cho Thư Vô Ninh, khí thế cô dâng trào, thần uy cái thế, đồng hồ thiên đạo ngâm vang điên cuồng, ngược lại hư ảnh đồng hồ hỗn độn lại hóa thành ảm đạm.

Muốn trở về, đâu phải là dễ?

Giọng nói của Thư Vô Ninh vang lên cao vút: “Ninh Dạ, trận chiến này ngươi thua chắc rồi, còn không mau cúi đầu hàng phục, quy thuận đạo của ta!”

“Thua? Thế này có là gì.” Dạ chỉ tùy ý mỉm cười.

Giơ tay, một biển hóa hỗn độn xuất hiện.

Thư Vô Ninh hoàn toàn không để ý, thần quang trút xuống.

Lại thấy hoa hỗn độn không phải nhắm vào Thư Vô Ninh mà nhắm vào...

“Đồng hồ thiên đạo?” Thư Vô Ninh kinh hãi.

Hoa rơi, hoa nở.

Đồng hồ thiên đạo ngâm vang!

Hào quang đạo tắc lóe lên trên đồng hồ, vô số đạo tắc trút xuống như mưa, sau đó là từng bóng người vặn vẹo phá ra tiếng kêu gào.

Tiếp theo là một tiếng long ngâm vang vọng tới tận chân trời!

Thiên Đạo Tiên Cảnh.

Đám đạo nhân vẫn đang nói nói cười cười.

Khung cảnh như thiên đường, không phiền não, không u sầu.

Nhưng trong lòng Trì Vãn Ngưng càng lúc càng phiền muộn, càng ngày càng hoang mang.