Chương 1547 Kết thúc 2
Lão gia tử lại tiếp tục ra vẻ: “Thời gian trước thân thể con không được tốt, còn lo lắng lão già Dung Diệu Nhật kia hối hôn, nhưng cuối cùng cũng hứa hôn rồi. Bây giờ thân thể con đã khá hơn, có thể thấy tiểu thư Dung gia kia cũng là có phúc. Đi đi, đi đi, đừng để người ta đợi lâu.”
“Vâng.” Ninh Dạ tự đi lấy ngựa, đeo hoa hồng, ủ rũ đi ra ngoài.
Đến cầu Tam Lý, lại thấy có một hàng người đứng ở đầu cầu, đang thổi kèn gõ trống.
Trong đội ngũ có một cỗ kiệu hoa, bên cạnh kiệu hoa còn có một tiểu nha hoàn, nha hoàn kia dung nhan thanh tú, mặc bộ váy áo xanh biếc, trên đầu còn đội một vòng hoa tươi vừa bện, trông khá đáng yêu.
Ninh Dạ không khỏi nhìn thêm vài lần.
Nhược Tiểu Phàm đẩy Ninh Dạ một cái: “Thiếu gia.”
Ninh Dạ ngơ ngác hồi tỉnh, hỏi Nhược Tiểu Phàm: “Tiểu nha đầu kia là ai?”
Nhược Tiểu Phàm trợn trắng mắt: “Đại nha hoàn động phòng mà thiếu phu nhân mang đến.”
“Tên là gì?” Ninh Dạ vẫn không bỏ qua.
Nhược Tiểu Phàm bất đắc dĩ: “Cô ấy tên Lâm Lang, sớm muộn gì cũng là của thiếu gia, sao ngài phải gấp gáp như vậy.”
“À, cứ cảm giác hình như từng gặp ở đâu rồi.” Ninh Dạ gãi đầu.
Nhìn cỗ kiệu, lại nghĩ tới họ Dung, không hiểu sao lại thấy nhụt chí.
Đội ngũ bên kia thấy thiếu gia Ninh gia đến rồi, lại tiếp tục thổi kèn đánh trống.
Đội ngũ khởi hành, Ninh Dạ cưỡi con ngựa cao to đi đằng trước, thi thoảng có người ven đường chúc mừng, Ninh Dạ đều chắp tay đáp lễ.
Nhưng cảm giác thất vọng mất mát vẫn hệt như lúc trước.
Đi tới trên đường, chỉ thấy ven đường có một ông lão đang bày sạp coi bói, một cặp nam nữ đang xem quẻ.
Có lẽ tính được chuyện tốt gì, cô gái vui vẻ cười nói: “Sư huynh, huynh xem này, trong quẻ nói chúng ta có nhân duyên tiền kiếp, chẳng qua kiếp trước trải qua trắc trở, bây giờ khổ tận cam lai, hơn nữa sau này không phải chịu nỗi khổ chia lìa.”
Sư huynh bên cạnh vóc dáng thô kệch, mặt to mày lớn, nhưng lại khinh thường nói: “Mấy lời vớ vẩn này sao mà tin được. Triệu Long Cơ ta đời này chỉ cầu võ đạo, hành hiệp trượng nghĩa, dẹp hết bất bình. Mấy chuyện nam nữ này mà coi là quẻ thượng thượng gì chứ.”
Nói xong đã bỏ đi.
Vị sư muội bên cạnh bực tức dậm chân: “Triệu Long Cơ, huynh là đồ đầu đất, ta mặc kệ đấy, có thế nào thì Nhiễm Tiểu Điệp ta cũng bám theo huynh!”
Nói xong đã đuổi theo, thậm chí quên cả trả tiền.
Người xem quẻ lại chẳng hề để ý, chỉ vuốt râu mỉm cười.
Ninh Dạ không nhìn nổi, gọi Tiểu Phàm tới nói: “Đi, tới giúp cặp sư huynh muội kia trả tiền xem bói.”
“Vâng.” Tiểu Phàm chạy tới trả tiền cho người coi bói.
Người coi bói cười hì hì nhân lấy, chắp tay nói: “Chúc mừng Ninh đại thiếu gia, lương duyên cát nhật, tam hỉ lâm môn!”
Ninh Dạ kinh ngạc: “Lấy đâu ra tam hỉ?”
Người coi bói ngửa đầu cười ha hả, nhưng không giải thích, dọn sạp bói rời khỏi.
Ninh Dạ không hề để ý, tiếp tục dẫn đội ngũ về nhà.
Vừa tới nhà lại thấy phía xa có ba bóng người đột nhiên xuất hiện, tốc độ cực nhanh.
Đi trước nhất là một nữ nhân áo đỏ, phía sau là một nam một nữ, nam nhân mặc bộ áo đen, nữ nhân mặc bộ áo trắng, ai nấy tiên khí bồng bềnh, lướt qua ngay cạnh.
Cô gái áo đỏ bị truy đuổi có vẻ khá tức giận, mắng chửi: “Quỷ Lão, Lý Linh Tiên, đôi cẩu nam nữ các ngươi có chịu thôi không? Bà cô đây chỉ trộm một cái Bát Bảo đài, sao phải truy đuổi lên trời xuống đất như vậy?”
Nam nhân áo đen kia đã nói: “Công Tôn Diệp Vũ, trả đồ dây, tha cho ngươi không chết!”
“Đừng có hòng!” Cô gái áo đỏ đã lao xuống dưới, nhìn thấy đội ngũ đón dâu, ánh mắt sáng rực lên, chạy thẳng về phía đội ngũ, còn xông vào trong kiệu.
Nam nhân áo đen và cô gái áo trắng trên bầu trời cùng hạ xuống, quát lớn: “Công Tôn Điệp Vũ, đừng làm càn!”
Công Tôn Điệp Vũ cười híp mắt cầm dao đẩy một nữ nhân đội khăn đỏ ra khỏi kiệu: “Này, ngài tân lang bên kia, ngại quá, quấy rầy hôn sự của ngươi rồi. Mượn vị tân phu nhân của ngươi dùng tạm một lát, sau này bà đây đền lại cho ngươi là được.”
Ninh Dạ hờ hững xoay người: “Cô lấy gì mà đền?”
“Hả?” Công Tôn Điệp Vũ kinh ngạc nhìn Ninh Dạ.
Khoảnh khắc đó bốn mắt nhìn nhau, tâm thần Công Tôn Điệp Vũ chấn động dữ dội.
Trong lúc tâm thần hoảng hốt, có vô số hình ảnh lóe lên, Công Tôn Điệp Vũ như nhớ ra điều gì.
Cô ngơ ngác nhìn Ninh Dạ, trong lòng khó hiểu.
Bên tai vang lên tiếng thở nhẹ nhàng: “Sao phải như vậy chứ?”
Mắt bỗng hoa lên, đao đang cầm đã rơi vào tay người khác.
Là tân nương kia!
Cô ta biết pháp thuật?
Công Tôn Điệp Vũ ngơ ngác nhìn tân nương.
Tân nương vẫn cúi đầu, đội khăn hồng, cứ đứng như vậy.
Trong lòng Công Tôn Điệp Vũ lại bồi hồi, bật thốt lên: “Tỷ tỷ...”
Cô giật mình che miệng, lùi lại phía sau vài bước.
Sao ta phải gọi người chưa bao giờ gặp là tỷ tỷ?
Bên đằng kia, Quỷ Lão và Lý Linh Tiên cùng lao tới, Ninh Dạ nhẹ nhàng vung ống tay áo, dễ dàng hóa giải.
“Ngươi!” Quỷ Lão và Lý Linh Tiên giật mình nhìn Ninh Dạ: “Ngươi là người tu đạo?”
Ninh Dạ cúi đầu nhìn hai tay mình.