Chương 1546 Kết thúc 1
Xuân Phong thành.
Lại một mùa xuân năm mới. Năm ngoái mưa thuận gió hòa, hoa màu bội thu, càng hiếm có hơn nữa là quan lại thanh liêm, cuộc sống yên ổn, sinh hoạt sung túc.
Thế giới này coi đầu xuân là năm mới, vì vậy trên đường treo đèn màu, chiêng trống huyên náo, trên phố người người cười nói vui vẻ, chúc mừng năm mới lẫn nhau.
Một đứa bé gương mặt thanh tú đang đứng ở đầu phố Thủy Dương nhìn ngóng, cuối cùng cũng thấy phương xa có một nhóm người đi tới, khiêng kiệu trên cao, gõ chiêng gõ trống, cực kỳ huyên náo.
Ánh mắt đứa bé sáng lên, hô to: “Đến rồi! Đến rồi!”
Sau đó quay đầu chạy ngược về.
Chạy xuyên qua con phố, đôi chân nhỏ thoăn thoắt như bánh xe, chẳng bao lâu sau đã chạy tới trước một gian nhà khá giả.
Trước cửa là hai con sư tử đá uy phong lẫm liệt, trên cửa treo đèn màu, gia đinh thủ vệ ai nấy khoác lụa hồng, cực kỳ phấn khởi.
Tấm biển trên cửa còn treo hai chữ lớn “Ninh phủ”.
Đứa bé hô to “đến rồi”, xông thẳng vào trong cửa, gia đinh trông cửa hô: “Kiềm chế một chút đi, Tiểu Phàm, cẩn thận ngã.”
Đứa bé tên Tiểu Phàm đáp một tiếng, đã chạy vào trong sân, vòng qua khu đình, xuyên qua hành lang, chạy vào một gian đình viện thủy tạ, nhìn xung quanh hô: “Lão gia đâu?”
“Đang ở trong sân!” Một thị nữ cao tuổi hô.
Thế là đứa bé tiếp tục chạy vào trong, lại đi qua một khu điện đường khác, tới nội viện, thấy một ông lão mặc mày hiền từ đang ngồi trong sân tiền đường, trò chuyện với một lão thái thái, hai người cũng mặc hoa phục.
Đứa bé chạy vào nhà, quỳ xuống nói: “Lão gia, đội ngũ sắp tới cầu Tam Lý rồi.”
Nghe cậu bé nói vậy, lão gia đứng dậy: “Được! Mau bảo Dạ Nhi đi đón dâu. Dạ Nhi! Dạ Nhi!”
Tiểu Phàm nhanh nhẹn bò dậy nói: “Để ta đi gọi!”
Nói xong chạy về phía về phía sương phòng bên phải như một làn khói.
Đến sương phòng bên phải, chỉ thấy một công tử văn nhã đang đứng đó, ngắm nghía bản thân trong gương.
Tiểu Phàm hô to: “Dạ thiếu gia, sao ngài còn ở đây? Đến giờ đón dâu rồi.”
Vị công tử văn nhã kia nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy đứa bé trước mắt.
Ánh mắt thoáng chút hoang mang.
Y suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tiểu Phàm?”
“Thiếu gia có gì căn dặn?” Tiểu Phàm hỏi.
Thiếu gia kia bèn nói: “Hôm qua ta nằm mơ.”
Tiểu Phàm cũng bó tay trước lời này: “Ai da, thiếu gia của ta ơi, tới giờ phút này rồi ngài còn nói mơ mộng cái gì nữa? Đại tiểu thư Dung gia đang đợi đấy, hôm nay là ngày tốt, đừng để lỡ giờ tốt.”
Ninh Dạ lẩm bẩm: “Trong mơ, ta đã biến thành một người khác, một thần tiên, có năng lực thông thiên triệt địa, có uy phong thay trời đổi đất.”
“Ai da, trong mơ ai chẳng lợi hại, trong mơ ta còn là Thánh Tôn vô địch nữa cơ.” Tiểu Phàm đi tới đẩy Ninh Dạ: “Mau đi đón dâu đi.”
Ninh Dạ nhìn Tiểu Phàm: “Trong mơ có ngươi, nhưng trong mơ ngươi không họ Nhược mà họ Giang.”
Tiểu Phàm ngớ người: “Giang? Cha đẻ ta họ Giang, sau này ta mới tới làm con nuôi cho Nhược gia. Ơ? Sao thiếu gia biết việc nào? Chẳng lẽ có lúc nào ta lỡ mồm? Ai da, kệ nó, đi mau đi!”
Nói xong lại tới đẩy Ninh Dạ.
Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Thành thân... sao đột nhiên lại phải thành thân, ta không muốn thành thân.”
Nhược Tiểu Phàm nghe vậy giật bắn mình: “Thiếu gia của ta ơi, không phải chứ? Chuyện như vậy không nói đùa được đâu! Lão gia sẽ bị ngài chọc tức điên lên mất, đi mau đi mau, đừng nói lung tung nữa. Đại tiểu thư Dung gia nổi tiếng xinh đẹp, lão già cũng phải nhờ bà mối tốt nhất mới thuyết phục được cuộc hôn nhân này. Hơn nữa khi đó thiếu gia cũng đồng ý mà.”
Nói xong đã đẩy Ninh Dạ mặc áo tân lang ra ngoài.
Trong lòng mông lung, Ninh Dạ nhìn lên bầu trời.
Đúng vậy, việc kết hôn với đại tiểu thư Dung gia chính là mình đáp ứng lúc hưng phấn.
Nhưng vì sao bây giờ cứ cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề?
Cứ như cuộc đời này tự có định mệnh, nhưng tiểu thư Dung gia không phải định mệnh của mình...
Thôi thôi, dẫu sao cũng chỉ là giấc mộng Hoàng Lương, sao lại để bản thân lo được lo mất.
Có lẽ do hôn sự sắp tới nên tâm trạng lo lắng thôi.
Y bị Nhược Tiểu Phàm đẩy đi, ra ngoài sân.
Đi tới trong sân, trước tiên tới bái kiến phụ thân.
“Phụ thân!” Ninh Dạ thi lễ.
“Ừ.” Ninh lão gia tử vuốt chòm râu dài, hài lòng nhìn con trai mình.
Ninh Lang Gia - Ninh lão gia tử, cuộc đời này gây dựng sự nghiệp từ tay trắng, tạo thành cơ nghiệp khổng lồ, cũng coi là nhân vật có tiếng tăm trong Xuân Phong thành, nhưng đối với ông thì chuyện hài lòng nhất lại là đứa con trai này.
Thời khắc này lão gia tử nói: “Tiểu thư Dung gia tính cách dịu dàng, con trai ta tài hoa xuất chúng, chính là trai tài gái sắc, là tuyệt phối. Không tệ, không tệ.”
Ngài vừa nói ‘tính cách dịu dàng’ chứ có phải ‘quốc sắc thiên hương’ đâu mà lại có ‘gái sắc’, Ninh Dạ thầm phỉ nhổ nhưng không dám cãi lời.