← Quay lại trang sách

Chương 4 Điềm

Tối ở phủ Tĩnh Đô Vương đèn hoa rực rỡ, lộng lẫy cả một góc kinh thành. Những người cung nữ mặc giống dân thường bày ra phiên chợ ồn ào, nhộn nhịp vì không thể nguôi được lòng dân gian dù đã sống trong cung vàng điện ngọc. Vương ôm cung nữ tên Huệ trong tay, mơn man vuốt ve thấy cõi lòng dịu lại. Giữa đám cung nữ khoác áo nâu sồng để nhớ lại cảnh thôn quê, nàng vẫn lộng lẫy trong tấm áo vải xanh. Và dù xung quanh có ồn ào huyên náo, ngài vẫn nghe thấy tiếng đinh đinh đang đang của chiếc chuông treo ở cổ chân nàng.

Việp quận công chau mày, bước rất nhanh, gạt đám cung nữ uốn éo nói cười, bước vội về phía vương. Sau lưng ông, một nho sinh trẻ tuổi nhanh chân thoăn thoắt bước theo. Đám lính hầu ngăn chẳng được nhao nhao mách Tĩnh Đô Vương. Vương xua tay:

- Lui ra đi! Việp quận công cầu kiến mà các ngươi dám cản bước à?

Việp quận công Hoàng Ngũ Phúc là tướng quân hàng đầu trong triều đình. Nếu không có Tĩnh Đô Vương thì Việp quận công đứng vào hàng đệ nhất nắm quyền bính, thậm chí còn hơn cả Xuân quận công Nguyễn Nghiễm, cha của phong lưu đại thần nổi tiếng Nguyễn Khản. Việp quận công vốn xuất thân hoạn quan, nhờ vào thời thế biến loạn, mà ông lại sẵn một bụng mưu kế, nên được các Trịnh vương tin dùng, rồi cứ thế lập công mà thành danh. Hoàng Ngũ Phúc chính là tâm phúc hàng đầu của vương phủ từ thời Minh Đô Vương Trịnh Doanh.

- Thưa đại vương, phía nam có biến! – Việp quận công nhấn mạnh từng chữ!

Tĩnh Đô Vương buông cung nữ tên Huệ, nhíu mày:

- Sao rồi?

- Có ba anh em họ Nguyễn, tự xưng là quân Tây Sơn, kêu gọi đám loạn dân man di, muốn lật đổ Trương Phúc Loan, muốn phò tá hoàng tôn Nguyễn Phúc Doanh. Chúng truyền nhau câu

“Binh triều là binh Quốc phó

Binh ó là binh Hoàng tôn"

Tĩnh Đô Vương cười ha hả:

- Tốt tốt, phương Nam loạn là tốt!

Việp quận công lại nhấn mạnh:

- Thưa đại vương, đây là cơ hội để chúng ta đánh xuống phương Nam. Chúng ta nên dùng danh nghĩa triều đình, mượn cớ đánh giặc Tây Sơn, rồi sau đó nhân lúc triều đình phương Nam suy yếu, ta chiếm luôn chẳng phải là rất tiện hay sao!

Tĩnh Đô Vương nhổm người dậy, hai mắt đảo liên tục rồi vỗ đùi:

- Quả là diệu kế! Tướng quân thấy vị nào có thể cùng ông dẫn quân nam chinh?

Việp quận công tâu:

- Dạ thưa, không ai tốt hơn Xuân quận công Nguyễn Nghiễm!

Tĩnh Đô Vương gườm gườm nhìn Việp quận công. Trước nay, Xuân quận công quyền lực không thua Việp quận công, là đối trọng với quận Việp trong triều đình. Quận Việp trước giờ vẫn tìm cách tranh công, tại sao lần này lại muốn cùng nam chinh với Xuân quận công? Việp quận công biết ý, liền nói:

- Tâm phúc của thần có nghe được tin về đại học sĩ Nguyễn Khản, đại công tử nhà Xuân quận công.

Tĩnh Đô Vương nhìn sang chàng nho sinh. Đó là một anh chàng gày gò, cao nhẳng, da trắng xanh, khoác tấm áo thâm của hàn nho, đang chắp tay cúi đầu cạnh Hoàng Ngũ Phúc. Tĩnh Đô Vương hất hàm:

- Ngươi tên là gì? Có tin gì trình báo?

Chàng nho sinh quỳ xuống, thi lễ:

- Dạ muôn tâu đại vương, tiểu sinh họ Nguyễn tên Hữu Chỉnh! Chiều nay, lúc thần đi qua cổng hoàng cung, thần thấy quân hầu của phủ Tĩnh Đô Vương đến tìm quan đại học sĩ Nguyễn Khản. Lúc đó, đại học sĩ đang đi cùng quan hiệu úy Nguyễn Gia Thiều, công tử nhà Siêu quận công.

Tĩnh Đô Vương lầm bầm trong miệng:

- Nguyễn Khản và Nguyễn Gia Thiều ư?

- Thưa vâng! – Chỉnh lễ phép cúi đầu.

Tĩnh Đô Vương nhìn chòng chọc vào mặt Chỉnh:

- Ngươi nghĩ chuyện này quan trọng?

Chỉnh thưa:

- Thưa đại vương, kể ra thì quan đại học sĩ và quan hiệu úy thân thiết với nhau cũng không có gì lạ. Nhưng nếu đại học sĩ vì đi với quan hiệu úy mà từ chối gặp đại vương thì chắc chắn có sự lạ!

Tĩnh Đô Vương hừ một tiếng:

- Ngươi theo dõi người của phủ ta ư?

- Dạ thưa, tiểu sinh không dám! – Chỉnh vội quỳ sụp xuống – Tiểu sinh chỉ là tình cờ đi ngang qua cổng hoàng cung thôi ạ!

Tĩnh Đô Vương gật gù:

- Quan sát tốt lắm! Ta sẽ ban thưởng cho ngươi! Hai ngươi lui ra đi!

Quận Việp vội chắp tay tâu:

- Vậy còn về Xuân quận công Nguyễn Nghiễm, thưa đại vương…

Tĩnh Đô Vương nhếch mép:

- Đánh phương nam thì đất phong của Xuân quận công chẳng phải rất gần sao? Còn ai xứng đáng dẫn quân tiêu diệt giặc Tây Sơn hơn Xuân quận công nữa! Ông cứ về chuẩn bị đi!

Quận Việp và nho sinh Nguyễn Hữu Chỉnh vội vàng thi lễ tạ ơn rồi lui ra. Tĩnh Đô Vương ngồi bất động nhìn theo quận Việp và Chỉnh. Cung nữ Huệ mon men lại gần, tay thon thoăn thoắt pha trà. Những ngón tay thon nhỏ của nàng bốc nhúm nhỏ thả vào ấm. Nàng mỉm cười dịu dàng:

- Đại vương, trà trong phủ quả là thượng hạng, nhưng mà thiếu đi sinh khí!

Tĩnh Đô vương gượng cười, đáp cho qua, có vẻ ngài vẫn đang mải đuổi theo dòng suy nghĩ nào đó.

- Nàng thì biết gì về thú chơi trà?

Nàng Huệ nói dỗi:

- Đại vương coi thường thiếp quá… Từ nhỏ thiếp đã học trà nghệ, không có loại trà nào mà thiếp không biết!

Dòng suy nghĩ trong đầu Tĩnh Đô Vương nhạt dần, nhạt dần. Trước mắt ngài chỉ còn dáng vẻ yểu điệu của nàng Huệ, tiếng đinh đinh đang đang và đôi bàn tay trắng muốt đang chêm trà. Vương nếm một ngụm trà mà lòng sảng khoái, thoang thoảng mùi hương mỹ nhân, quả nhiên hơn hẳn vị trà ngày thường. Vương nhắm mắt thưởng thức, hơi ngọt nhẹ đọng lại nơi cuống họng. Vương lim dim vòng tay ôm nàng Huệ trong tay:

- Trà nghệ của nàng quả nhiên tuyệt diệu… Bí quyết của nàng là gì thế?

Nàng rót thêm một chén trà, nâng chén mời Tĩnh Đô Vương:

- Dạ thưa… các thầy pha trà thường không dùng tay để bốc trà bởi cho rằng như thế sẽ làm ố tạp, ấy là bởi đôi bàn tay của họ thô kệch. Họ không hiểu, đôi bàn tay của một người sẽ phát ra sinh khí của người ấy. Giữ đôi bàn tay sạch sẽ thì nấu nướng, pha trà đều khiến món ăn thêm ngon mà trà thêm thanh nhã. Thiếu sự tiếp xúc của bàn tay, mọi thức đều chẳng khác nào vật chết!

Tĩnh Đô Vương nâng niu đôi bàn tay của nàng, thơm nhẹ lên từng bàn tay:

- Bàn tay quý hiếm như nàng mà chỉ làm cung nữ thì tiếc quá… Nhưng mà ta e ta sẽ mất giang sơn bởi tay nàng mất thôi!

Nàng Hụệ vội vùng khỏi vòng tay của chúa, quỳ rạp xuống:

- Xin đại vương cứ chặt đôi bàn tay của thiếp đi ạ!

Vương lật đật đứng dậy, nâng nàng Huệ, dìu nàng ngồi xuống bên cạnh:

- Ta chỉ là đùa thôi… Giang sơn có mất là lỗi tại ta, thân gái như nàng sao biết chuyện quốc gia đại sự…

Nàng Huệ nói dỗi:

- Thiếp không biết chuyện quốc gia đại sự, nhưng cũng biết chuyện điều tiếng dân gian… Chẳng phải lời dân là ý trời hay sao!

Vương cười ha hả:

- Nàng cũng biết lời dân là ý trời sao! Thật khiến ta kinh ngạc đó! Thế lời dân giờ ra sao?

Nàng với vẻ ngẫm nghi, lời nói ỡm ờ:

- Thiếp chỉ nghe lời dân thôi chứ không hiểu lời ấy nghĩa là gì đâu. Thiếp chỉ nghe họ nói với nhau rằng: “Thổ sất vân gian nguyệt, Hoàng hoa ánh nhật hương”.

Vương bật cười:

- Dân gian giờ đây sung sướng nhỉ! Lại còn đồn nhau về cái thú ngắm trăng thưởng hoa nữa…

- Đại vương thật biết nói đùa! – Nàng Huệ che miệng khúc khích – Trong câu đó, chữ Nhật và chữ Hoa ghép lại với nhau thành chữ Việp, còn chữ Hoàng là để nói họ Hoàng đó ạ!

Mặt Tĩnh Đô vương tái lại. Hai câu thơ đó chẳng phải muốn nói họ Hoàng, mà cụ thể là Việp quận công sẽ sớm sáng chói như ánh mặt trời hay sao?

Nàng Huệ lại tiếp lời:

- Thiếp còn nghe dân gian đồn nhau câu sấm: “Nhất thỉ trục quần dương” nghĩa là một con lợn đuổi đàn dê, chẳng phải là…

Tĩnh Đô Vương khoát tay, nói tiếp lời của nàng cung nữ còn đang ngập ngừng:

- Đừng nói nữa… ta hiểu rồi… Ta và thế tử con ta là Tông đều tuổi dê, còn tên Hoàng Đăng Bảo con nuôi của hắn tuổi lợn. Đăng Bảo… Đăng Bảo… chẳng phải là là “lên ngôi báu” à?

- Nhưng đại vương phải cẩn thận… kẻo có kẻ dùng mưu gian tung lời đồn, ly gián nghĩa quân thần của đại vương và quận công.

Tĩnh Đô vương ôm nàng dịu dàng:

- Chỉ có nàng là thực bụng lo nghĩ cho ta… Ta sẽ phong nàng làm thứ thiếp, ngày ngày hầu hạ ta, cùng ta trò chuyện. Công thần ư? Bạn bè ư? Chẳng ai trung thành với ta… chỉ có nàng là hết lòng với ta thôi…