Chương 6 Nghiệp
Duy Vỹ thả bước trong vườn thượng uyển, đi về đông cung. Vườn thượng uyển của hoàng cung không nhiều kỳ hoa dị thạch như phủ chúa nhưng mấy năm nay được chàng chăm nom, đã hết cái vẻ xơ xác của một thời tàn lụi. Là người hiểu số mệnh, chàng biết rằng điềm suy vong của họ Lê đang đến gần, gần lắm. Vua cha của chàng chỉ biết ngồi im chờ ngày ấy đến, ngồi im để cố kéo dài vận mệnh của triều Lê. Nhưng… nhìn Trịnh Sâm, làm sao chàng nỡ giao giang sơn gấm vóc cho con quỷ tham tàn ấy. Và hơn cả thế, chàng không cam tâm nhắm mắt nhìn đất nước hỗn loạn, dân chúng lầm tham. Chàng càng không cam tâm khi thấy mình và những kẻ như Khản, như Thiều vốn có tài xoay thời chuyển thế lại chỉ đành giương mắt đứng nhìn.
Nhiều đời nay, ngôi vị thái tử đều do họ Trịnh định đoạt. Duy Vỹ nhếch mép cười cay đắng. Tại sao vị trí chí tôn lại có thể để cho kẻ ở dưới thỏa sức giật dây như vậy. Ấy thế mà chàng có thể nghiễm nhiên bước lên ngôi thái tử mà Minh Đô Vương Trịnh Doanh không chút phàn nàn, đó là nhờ thời thế thuận lợi. Cả một đời Trịnh Doanh, dẹp nội loạn thái giám Hoàng Công Phụ, trấn áp các nơi… đâu còn tâm trí để có thể xét xem thái độ của họ Lê với họ Trịnh. Chao ôi, thái giám thao túng triều chính, từ xưa đến nay đều chẳng phải là điềm mất nước sao. Cuối triều Hán, thái giám lộng quyền sinh ra triều đình đấu đá và đạo tặc; triều Tống cũng vậy; triều Minh cũng vậy… Tất thảy đều dẫn đến một chung cục mà chàng có thể nhìn thấy. Nay thì có Hoàng Ngũ Phúc. Hoàng Ngũ Phúc tự ví mình với thái phó Lý Thường Kiệt xưa kia đã từng nghênh địch ở chiến tuyến sông Cầu. Thật là nực cười. Hắn – sao có thể so sánh. Lý Thường Kiệt xưa một lòng phò tá vua Lý Nhân Tông còn nhỏ tuổi. Còn hắn ư, có tài năng đó, có uy vọng đó, nhưng lúc nào hắn cũng như hùm beo trực chờ chiếm ngôi báu. Hắn nhờ họ Trịnh mà thăng tiến, nhưng vẫn hai lòng với họ Trịnh, vậy sao có thể đặt lòng tin vào lòng trung của hắn với triều đình. Thời buổi này nói đến lòng trung chẳng hóa nực cười lắm sao. Thiên hạ ai cũng phò thịnh chứ chẳng phò suy, đâu ai quan tâm tới lẽ phải.
Duy Vỹ chọn Khản không phải vì họ Nguyễn ở Tiên Điền thấm nhuần lẽ Nho nên trung thành. Chàng chọn tin Khản bởi Khản biết lẽ đúng, bởi sự cao ngạo của Khản, bởi hành vi phóng túng sẵn sàng bỡn cợt Trịnh Sâm. Người ta nói Khản thân thiết với Sâm, là người được phủ họ Trịnh nâng đỡ, nhưng đó là cái nhìn của kẻ ngoài cuộc. Khản tuy đã từng dậy học trong phủ chúa nhưng quan tước có được là do Khản tự thi thố mà thành.
Trời vẫn đang mù mịt, chỉ một tia nắng hiu hắt khởi lên sau đám mây đen. Mặt trời bắt đầu lên rồi. Ánh thiều quang kia chẳng phải ứng với chữ “thiều” hay sao? Đây là một niềm tin ngớ ngẩn nảy lên trong đầu thái tử, nhưng chàng chỉ có thể tin vào đó mà thôi.
Bỗng nhiên, một trận cuồng phong thổi đến hắt vào rát mặt. Mây chuyển đì đùng. Trên trời lóe lên ánh sáng đỏ kì dị. Tia sét đỏ giáng uỳnh một tiếng xuống sau cung điện. Mây đen che khuất tia nắng vừa mới lóe lên. Duy Vỹ tái mặt nhìn thiên tượng. Lòng chàng tự nhủ: “Đây chỉ là một thiên tượng bình thường, đã nhiều ngày nắng, hẳn mưa đang kéo đến, vậy thôi!” Chàng bước đi thật nhanh.
Uỳnh! Tia sét đỏ lại giáng xuống, đúng theo hướng vừa rồi.
Duy Vỹ giật mình run rẩy. Đó chẳng phải là hướng của hòn giả sơn Tam Sơn phía sau cung điện hay sao. Duy Vỹ bấm bấm ngón tay lẩm nhẩm.
Uỳnh! Tiếng sét kinh tâm động phách. Ánh đỏ bao trùm rồi tắt lịm.
Duy Vỹ quỵ xuống, thốt lên:
- Vận mệnh ta đã tận rồi sao… Ôi, thiều quang vừa le lói… nay đã lịm rồi…
Duy Vỹ đứng bật dậy, chạy thật nhanh về đông cung. Những ý nghĩ còn chạy nhanh hơn chàng:
- Không được! Điềm trời là vậy, nhưng ta có thể xoay vần. Ta phải mau về đông cung, sửa soạn lại y phục tới gặp phụ hoàng cầu cứu. Vẫn còn thời gian!
Chàng xộc thẳng vào phòng mình. Hôm nay, đám cung nữ và thái giám trong cung chàng đã đi đâu hết. Chàng cũng thấy lạ nhưng chẳng còn tâm trí nào để quản đám hạ nhân ấy.
Có mùi lạ trong phòng!
Thái tử bước chậm lại nhẹ nhàng.
Chẳng phải mùi máu sao? Mùi tanh của máu tươi.
Chàng đi về phía hướng mùi bay ra. Lần theo thì đến giường chàng.
Thái tử run run. Điềm trời lại ứng nghiệm sớm vậy ư?
Trong ánh sáng vàng le lói của ngọn nến đang cháy tàn, chàng nhìn thấy máu rỏ xuống những đường gân điêu khắc chạm nổi hình long phượng.
Vén tấm màn…
Xác một cung nhân lõa lồ với những đường rạch còn tươi rói. Mắt của cung nhân trợn tròn oan ức.
Chàng giật mình lùi lại.
Chàng nhận ra màu áo của cung nhân. Nàng ta là người của phủ Ân Vương. Nay chết lõa lồ trên giường của chàng thế này, ngàn vạn tội lỗi sẽ đổ lên đầu chàng.
Thái tử lùi từng bước, từng bước về phía sau. Hai tai chàng căng ra để nghe mọi động tĩnh. Cái bẫy đã được bày ra đến nước này thì chàng khó mà thoát. Chàng nghe trong thanh tĩnh tiếng bước chân lẫn với mưa rả rích. Mưa đã xuống rồi.
Chàng bước nhanh và nhẹ ra khỏi phòng, trèo qua cửa sổ, lẻn sau rặng trúc. Chàng thấy ánh lửa lập lòe của một toán quân. Dẫn đầu toán lính là tướng Phạm Huy Đĩnh, tay chân thân tín của phủ họ Trịnh. Hắn chỉ huy quân lính bao vây đông cung.
Thái tử nghĩ nhanh: “Trốn ra khỏi thành rồi dấy binh hay chạy đến cầu xin vua cha đây?” Thái tử miết mép áo. “Hẳn là Sâm đã giăng thiên lạ địa võng ngoài thành, chạy ra là đường chết. Chỉ có thể đặt lòng tin vào vua cha thôi! Tình thâm có thể thắng được số trời!”
Chàng men theo một con đường bí mật vòng qua các rặng cây, chạy tới tẩm điện của vua Cảnh Hưng cầu cứu.
Vua Cảnh Hưng đêm nay không ngủ, còn đang ngồi tụng niệm trước pho tượng bồ tát nghìn mắt nghìn tay. Thái tử từ xa nhìn pho tượng và dáng điệu lo khom quỳ lạy của vua Cảnh Hưng, bất chợt thở dài: “Bồ tát nghìn mắt nghìn tay liệu có tin được không đây? Nếu ai cầu bồ tát mà cũng thoát được đại nạn thì chẳng phải thiên hạ đã thái bình hay sao?”
Trong cơn hỗn loạn, trong đầu chàng hiện lên hàng trăm bức tượng ngàn mắt ngàn tay. Chẳng phải nhà họ Trịnh bao năm nay đã chi không ít vàng bạc để để đúc những bức tượng thiên thủ thiên nhãn đó ư? Với kẻ xưa nay chỉ vãng cảnh chùa như chàng với kẻ sẵn sàng bỏ tiền để được trở thành hộ pháp trong nhà Phật như các chúa Trịnh, thiên thủ thiên nhãn sẽ bênh ai?
Chàng quỵ sụp trước điện cầu xin:
- Thưa phụ hoàng, xin phụ hoàng cứu nhi thần!
Vua Cảnh Hưng quay ra, đỡ Duy Vỹ dậy.
- Cứ từ từ… con vào đây rồi nói!
- Thưa phụ hoàng, Trịnh Sâm và Hoàng Ngũ Phúc bày mưu hãm hại đổ oan cho nhi thần thông dâm với cung nhân của phủ Ân Vương rồi giết người. Xác của cung nhân đó giờ còn trên giường của nhi thần. Bây giờ Phạm Huy Đĩnh đang lùng sục nhi thần, nhi thần chẳng còn nơi nào để đi nữa.
Vua Cảnh Hưng chau mày gật đầu. Ra hiệu cho Duy Vỹ lui vào bên trong tẩm điện.
Phạm Huy Đĩnh ập tới, quân lính nhăm nhe tay gươm tay giáo. Đĩnh hành lễ trước tẩm điện tâu:
- Muôn tâu hoàng thượng, thần đang truy bắt thái tử. Thái tử nửa đêm thông dâm với cung nhân rồi giết người, tội ác không thể dung thứ. Vương tử phạm pháp, tội như dân thường, mong hoàng thượng giao thái tử ra để triều đình xét xử.
Đám lính mặc dù hành lễ nhưng gươm giáo đều chĩa mũi nhọn về tẩm điện. Vua Cảnh Hưng lẩy bẩy đứng tựa hồ không vững:
- Các ngươi… dù thái tử phạm pháp, tội không thể dung thứ thì thái tử vẫn là thái tử, các ngươi phải giữ lễ quân thần. Các ngươi lăm lăm dao kiếm xông vào tẩm điện của ta, theo luật pháp đáng xử tội gì?
Nói đoạn, vua Cảnh Hưng quay ngoắt vào trong, để mặc lũ quân tướng đang xì xào bàn tán.
Vua đi vào phòng trong. Thái tử Duy Vỹ đang nôn nóng chờ đợi. Vua lắc đầu:
- Đến nước này, ta không thể bảo vệ con được nữa!
Duy Vỹ sững sờ đứng nhìn vua Cảnh Hưng, không nói một lời. Vua ôm chầm lấy chàng, nước mắt ròng ròng.
- Ta có lỗi với con… Ta buộc phải hi sinh con để giữ an toàn cho nhà Lê chúng ta. Chúng đã dám cầm gươm giáo xông vào tẩm điện thì có việc gì mà không làm cho được… Nếu trách, chỉ trách ta quá yếu đuối, trách con quá nóng vội…
Duy Vỹ vẫn đứng im. Đến đây, chàng biết mình không còn đường lui nữa.
Chàng đỡ vua Cảnh Hưng ngồi xuống ghế, rồi hành lễ, quỳ mọp xuống, lạnh lùng nói:
- Nếu phụ hoàng đã nói vậy, con chẳng còn đường sống nữa. Con xin được bái biệt cha. Tội nghiệt do con làm, con sẽ tự gánh lấy, chỉ mong cha bảo toàn cho con trai của con. Phận con đến đây là hết, chẳng thể cưỡng được số trời!
Duy Vỹ đứng dậy rồi bước ra ngoài. Vừa đi, chàng vừa cười ha hả. Đám quân lính ập đến trói gô lấy chàng.
Mưa đổ xuống ầm ầm. Đất trời đen kịt.
Có phải càng hy vọng ánh thiều quang thì mây đen càng kéo đến chăng?