← Quay lại trang sách

Chương 31 Huy quận công

Huy quận công một bước lên vị trí tột đỉnh của quyền lực, điều mà cha nuôi của ông là Việp quận công mơ cũng chẳng thấy. Việp quận công tuy mưu kế xuất chúng, nhưng vẫn nằm trong lòng bàn tay của Trịnh Sâm, chẳng qua cũng chỉ là công cụ để Trịnh Sâm củng cố quyền lực mà thôi. Huy quận công không cam tâm. Làm gì có chuyện cha con ông phải giãi nắng dầm mưa ngoài sa trường để cho vương phủ họ Trịnh phè phỡn trong nhung lụa! Những gì Trịnh Sâm đạt được, Huy quận công Hoàng Đình Bảo nhất định phải đạt được. Hoàng Đình Bảo giờ đây đã làm đến chức phụ chính, chẳng phải cúi đầu trước ai cả. Trịnh Cán còn thơ ấu, Đặng Thị Huệ tuy xảo trá nhưng lại là phận đàn bà không hiểu biết chính sự. Không phải Huy quận công gánh vắng thì còn ai gánh vác nữa! Tất tả chạy ngược chạy xuôi lo trên lo dưới, vất vả đó, nhưng mà sướng! Sự sung sướng còn đạt đến tột đỉnh mỗi khi Huy quận công được nghị sự kín với Tuyên phi. Bảo nghe Nguyễn Hữu Chỉnh kể, ở ngoài chợ người ta đồn nhau hai câu: “Trăm quan có mắt như mờ Để cho Huy quận vào rờ chính cung” Ngoài chợ đồn đại thì có sao? Trăm quan dị nghị thì có sao? “Rờ chính cung” chính là điều thống khoái nhất của một thằng đàn ông. Cho dù để đi đến bước này, Hoàng Đình Bảo phải chật vật gánh vác triều chính thì cũng chẳng sao, với ông, như thế cũng đáng. Để không phải nghe những lời nhắc nhở của Chỉnh, Hoàng Đình Bảo cử Chỉnh vào Nghệ An cai quản việc quân. Như thế là Chỉnh có công có việc, đỡ lèm bèm bên tai. Bảo lim dim mở mắt dậy. Mái tóc bồng bềnh của Tuyên phi vẫn cuốn lấy ngực và bụng của ông. Bảo thở phào mãn nguyện. Một giấc ngủ say bên mỹ nhân nơi tột đỉnh quyền lực! Bảo rờ rờ bàn tay thô ráp của mình lên làn da trắng nõn của nàng Huệ. Mát và mượt như lụa. Nàng rúc vào nách Huy quận công nũng nịu càng khiến chí nam nhi của một võ tướng như ông rơi rụng hết cả. Huy quận công nhớ đến thời trẻ của chàng. Nhờ vào tướng mạo khôi vĩ hơn hẳn con cháu họ Hoàng, nên ông được Việp quận công chọn làm con nuôi, sớm đưa lên kinh thành dậy dỗ. Ông được Hoàng Ngũ Phúc nhào nặn để làm người thừa kế cho sự nghiệp lừng lẫy của Việp quận công. Thế rồi, quận Huy được Trịnh Doanh yêu thích, gả con gái cho, trở thành quận mã. Rồi thì sự nghiệp cứ thế mà thăng tiến vù vù. Triều thần dị nghị, lôi cả cái tên “Đăng Bảo” cha sinh mẹ đẻ ra mà đay nghiến họ Hoàng có âm mưu làm phản. Phàm đời người, dù không muốn làm việc xấu, nhưng bị dị nghị nhiều quá, cũng thành ra làm thật. - Tuyên phi… nàng có biết vua Lê Đại Hành xưa bằng cách nào mà lên ngôi vua không? Tuyên phi uể oải: - Thiếp ít học, sao biết được những chuyện xa xưa ấy! Huy quận công mỉm cười, cuộn cuộn lọn tóc của Tuyên phi trong tay: - Lúc bấy giờ, Đinh Tiên Hoàng qua đời, ấu chúa lên ngôi, thái phi Dương Vân Nga nhiếp chính. Quân Tống đe dọa bờ cõi, thấy họ Đinh không thể gánh vác được, Dương Vân Nga đã đem ngôi báu trao cho vua Lê Đại Hành, lúc bấy giờ đang giữ chức thập đạo tướng quân. - Thế rồi ấu chúa họ Đinh ấy ra sao? Thái phi Dương Vân Nga ra sao? – Tuyên phi chớp chớp mắt. Huy quận công siết chặt Tuyên phi trong tay: - Ở dưới triều đình của Đinh Tiên Hoàng, Dương Vân Nga chỉ là một phi tần nhỏ nhoi, nhưng đến khi trở thành vợ của Lê Đại Hành, bà ta đã là một trong số bốn hoàng hậu của Lê Đại Hành. Đứa con của bà ta được phong vương, ngang hàng với những người con của Lê Đại Hành… Chỉ hiềm… - Dạ bẩm lệnh bà! – Tiếng người nữ tì ở ngoài cửa vọng vào – Có tướng quân Hoàng Viết Tuyển muốn cầu kiến ạ! Tuyên phi nhíu mày: - Thật là mất hứng… Đuổi hắn đi nhé! Huy quận công nhổm dậy, lầm bầm vừa để nói với Tuyên phi, vừa để nói với bản thân: - Hoàng Viết Tuyển là tâm phúc của Nguyễn Hữu Chỉnh, do đích thân Chỉnh tiến cử! Từ sau khi Chỉnh đi Nghệ An, Tuyển không hề dám tùy tiện vào bẩm báo! Nay gấp rút xin vào gặp thế, ắt hẳn là có chuyện gấp lắm! Tuyên Phi khó chịu bước khỏi long sàng, kéo áo mặc, vấn nhanh lại tóc tai. Huy quận công cũng lập tức chỉnh đốn lại y trang. Huy quận công được người nữ tì dẫn đến thư phòng trong vương phủ. Hoàng Viết Tuyển đang đứng đợi Huy quận công tại đó. Hoàng Viết Tuyển vốn là người xứ Nghệ, nhiều năm làm dưới trướng Hoàng Đình Bảo, cũng giống như Nguyễn Hữu Chỉnh. Vừa nhìn thấy Huy quận công, Hoàng Viết Tuyển quỳ xuống, dâng lên một tờ giấy nát dán ở tường vừa mới được bóc ra. - Thưa đại nhân, nguy to lắm rồi… Có đại loạn mất rồi! Huy quận công đón tờ giấy rồi đỡ Hoàng Viết Tuyển dậy: - Nói xem, có việc gì? Tuyển quệt mồ hôi trên trán, đáp: - Mẹ con Trịnh Tông, có sự hậu thuẫn của quốc mẫu và Phan quận công, đã tập hợp được quân tam phủ, nổi dậy tiến về kinh thành. Hịch dán khắp cả kinh thành khiến dân chúng lao xao bàn tán cả ngày nay rồi! Thưa đại nhân, nếu cánh quân tam phủ từ Tử Trầm Sơn kéo tới cửa Thanh Bảo, rồi trong ứng ngoài hợp với cánh quân trong thành, thì nguy to lắm! Huy quận công nhìn tờ hịch, rụng rời cả người, ngồi phịch xuống ghế. Huy quận công lẩm nhẩm: - Quân chủ lực của chúng ta lại ở Nghệ An… quân trong thành không đủ để chống đỡ… Hoàng Viết Tuyển nói: - Trong lúc đợi đại nhân, tôi đã lệnh cho quân đi bóc hết các tờ hịch dán trong thành rồi! Cũng may quân tam phủ trong thành toàn kẻ võ biền ít học, chẳng dễ đọc được lời hịch. - Nhưng đó không phải là kế lâu dài! Đang dở dang câu chuyện thì người nữ tì ban nãy lại đi vào bẩm báo: - Dạ thưa đại nhân, có quan đô úy Nguyễn Gia Thiều xin gặp mặt ạ! Hoàng Đình Bảo đứng bật dậy, nhíu mày suy nghĩ: - Nguyễn Gia Thiều, hắn đến đây làm gì? Hoàng Viết Tuyển “hừ” một tiếng: - Hắn và Nguyễn Khản chẳng phải bấy lâu nay vẫn hùa về với phe của Trịnh Tông hay sao? Lúc này đến gặp, chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp! Đặng Thị Huệ đột ngột bước vào thư phòng, át giọng Hoàng Viết Tuyển: - Ngươi thì biết gì! Với uy tín và chức quan của hắn, nếu muốn phò tá Trịnh Tông thực sự, thì giờ này chúng ta đã chẳng ở đây mà lo lắng nữa rồi! Hoàng Viết Tuyển thi lễ với Tuyên phi. - Lệnh bà nói thế là có ý gì? Tuyên phi cười khẩy: - Các ông chỉ biết đấu đá bao năm nay mà không biết rằng thế cục an định mấy năm nay của kinh thành là do ai dàn xếp à? Các ông không biết, nhưng ta biết! Người như Nguyễn Gia Thiều, nếu đã về phe của Trịnh Tông, lại chẳng hô hào binh lính tiến thẳng đến vương phủ uy hiếp chúng ta rồi, đâu còn giữ lễ xin cầu kiến. Bảo và Tuyển nhìn nhau ngần ngại. Đặng Thị Huệ trừng mắt: - Phụ chính đại nhân, tôi cho rằng ông đang ngồi trên ghế của tôi! Huy quận công giật mình, đứng dậy. Tuyên phi ngồi xuống ghế, cầm tờ hịch để trên mặt bàn, lướt qua một lượt rồi ra lệnh: - Chẳng qua là quốc mẫu đứng sau nên mới dám làm loạn ! Hoàng Viết Tuyển, ông hãy mau đưa quân lính đến giam lỏng quốc mẫu, giữ quốc mẫu làm con tin! Tuyển vâng mệnh rồi quay đi luôn. Tuyên phi lại ra lệnh cho nữ tì: - Mau mời đô úy vào thư phòng! Huy quận công không ngờ Tuyên phi mới vừa õng ẹo trên long sàng, giờ đã trở nên uy nghiêm như thế. Điều Huy quận công không ngờ nhất lại chính là sự tin cẩn của Tuyên phi dành cho Nguyễn Gia Thiều. Nguyễn Gia Thiều bước vào thư phòng. Nét mặt Thiều ngày một hốc hác đi, sự mệt mỏi lộ rõ nơi khóe mắt. Thiều thi lễ với Huy quận công và Tuyên phi, rồi nói: - Chắc hẳn vương phủ đã biết tin về tờ hịch kêu gọi phò tá thế tử Trịnh Tông! Hoàng Đình Bảo gằn giọng: - Thằng oắt con ấy từ lâu đã không còn là thế tử nữa! Thiều nhếch mếp: - Một ngày là thế tử thì cả đời cũng là thế tử! Cho dù đã bị phế truất thì trong thiên hạ vẫn có người coi Trịnh Tông là đích thế tử, còn Điện Đô vương là ngụy chúa. Hoàng Đình Bảo rút kiếm chĩa vào cổ Nguyễn Gia Thiều, mắng: - Ngươi dám đến đây tuyên chiến sao? Thiều chẳng thèm nói với Hoàng Đình Bảo, hướng về phía Tuyên phi: - Chẳng bao lâu nữa quân của mẹ con Trịnh Tông sẽ kéo đến đây! Mẹ con Trịnh Tông đã dám dùng đến quân tam phủ, tức là sẽ không khoan nhượng. Quân tam phủ như lũ quỷ hung ác, lấy giết người làm thú vui. Chúng lại rất đông, vừa có ở trong thành vừa có ở ngoài thành. Nếu chúng tiến công thì bây giờ không có cách nào cứu vãn được! Hoàng Đình Bảo run run tay kiếm: - Ngươi nói đúng! Thiều nói tiếp: - Bây giờ chỉ có tẩu vi thượng sách! Các ngươi tội lỗi chất chồng, cũng đáng để phanh thây, nhưng Điện Đô Vương nhỏ tuổi, vốn vô tội! Là một đô úy, ta không muốn người vô tội bị hại! Tuyên phi run lẩy bẩy gượng đứng dậy: - Ông nói cho ta biết, rốt cuộc, ông đang theo phe nào? Thiều ngửa cổ cười ha hả: - Phe nào… phe nào… Các ngươi rốt cuộc chỉ nghĩ vậy ư? Yên tâm đi, ta và lũ sài lang ấy sao có thể cùng một phe! Nhưng ta cũng không về phe các người! Ta chỉ không muốn nhìn những người vô tội vì liên lụy đến các người mà bị hại! Thế nên, hãy cút hết khỏi kinh thành đi, trốn đi mà giữ lấy cái mạng. Thiều gạt tay Hoàng Đình Bảo. Thanh kiếm của Bảo văng xuống đất. Huy quận công đã chẳng còn sức để nắm giữ nổi thanh kiếm của mình. Thiều quay ngoắt người bỏ đi.