Chương 33 Trời mây đổi sắc
Thiều cùng một tốp lính ruổi ngựa đi tuần giữa màn sương mờ. Giờ là lúc đầu đông, lại một mùa đông ảm đạm. Nắng héo hắt xuyên qua màn sướng chiếu vào những tờ hịch kêu gọi giết quận Huy, phế Điện Đô Vương Trịnh Cán dán đầy đường. Những tờ hịch ngang nhiên thách thức, ấy vậy mà quận Huy và Tuyên phi chẳng thể ngăn cản, thế mới biết lực đã suy lắm rồi. Quân tam phủ trong thành vẫn cứ là một thế lực không nhỏ, sắp tới đây chắc chắn sẽ nội ứng ngoại hợp lật đổ quận Huy. Thiều thở dài tự oán trách mình: “Ta thân là một đô úy, lại không tận lực cứu họ dù có thể cứu, rốt cuộc là nên hay không nên. Nhưng nếu cứu họ rồi, hoàng tôn sẽ ra sao, Nguyễn Khản sẽ ra sao, đại nghiệp mà ta hứa hẹn với thái tử Duy Vỹ rồi sẽ ra sao?” Thiều ngẩng mặt lên trời. Nắng và sương quyện nhau tạo thành một màu vàng khè ố tạp. Thiều đưa tay che nắng, thầm nhủ: “Nếu ta không mỉm cười mở cửa Thanh Bảo mà quyết lòng giao chiến, thì chỉ e cả đá và vàng đều nát, đối với lũ hung tàn không nên kích thích sự hung tàn. Chỉ mong Trịnh Tông và Nguyễn Khản có thể thuần hóa được đám quân tam phủ kiêu ngạo này! Nếu không thì họa diệt vong đã ở trước mắt!” Thiều đã bố trí quân lính ở ô Thanh Bảo rất cẩn mật, nếu Trịnh Tông và Nguyễn Khản tiến quân vào thì vừa có thể hội quân, lại vừa có thể dùng lính kinh thành trấn áp quân tam phủ. Từ vọng gác của ô Thanh Bảo có thể nhìn thấy đại binh của Trịnh Tông đang tiến gần. Trịnh Tông trẻ tuổi, oai phong lẫm liệt, mặc áo giáp bạc sáng loáng phản chiếu ánh mặt trời, ngồi trên lưng voi. Đi ngay sát là voi của Nguyễn Khản. Đám quân tam phủ lâu nhâu chẳng ra hàng lối vừa chạy vừa hò hét. Nguyễn Khản lên tiếng: - Chẳng hay quan đô úy Nguyễn Gia Thiều có trên thành chăng? Một tràng trống nổi lên hùng dũng, dồn dập. Ngay sau đó là những nòng pháo chĩa thẳng lên trời đùng đoàng bắn mấy tiếng hiệu lệnh. Đám quân tam phủ thôi hò hét, có ý lùi bước. Nguyễn Gia Thiều bấy giờ mới ra mặt, nói vọng xuống: - Ta không thích giao chiến, nhưng ta cũng không cho phép quân đội làm tổn hại đến tính mạng và của cải của người dân trong thành. Nay ta sẽ mở cửa cho các ngươi vào thành, nhưng bất cứ kẻ nào dám phá phách thì đừng trách ta xử theo quốc pháp. Từ trong đám loạn binh, một thư sinh phi ngựa ra nói: - Tôi nghe danh quan đô úy Nguyễn Gia Thiều đã lâu, nay mới được gặp mặt, thật là hân hạnh! Dám hỏi, trong thành ông được bao nhiêu lính, ông dựa vào quốc pháp nào để định tội ai phá phách ai không? Nguyễn Khản trừng mắt quát: - Nguyễn Bằng! Ngươi không được vô lễ! Nguyễn Gia Thiều cười khẩy: - Đúng là cuồng nho không hiểu việc quân! Quân kinh thành tuy không đông bằng quân tam phủ, nhưng ta chẳng khó khăn gì cũng có thể điều động quân khắp nơi, gần thì có Sơn Tây, Bắc Ninh, Lạng Sơn, xa thì có Hưng Hóa, Nghệ An. Lúc ấy, chỉ e lại là một trận giao chiến. Nếu còn dám hỗn xược như vậy một lần nữa thì ngay tại đây ta sẽ tử chiến, quyết không cho vào thành. Quân tam phủ trong thành, gặp một kẻ giết một kẻ, gặp hai kẻ giết hai kẻ, để xác chết chất cao như núi, không cần màng đến nhân tâm. Tên thư sinh có tên Nguyễn Bằng nghe Thiều nói mà run sợ. Trước giờ, hắn vẫn hình dung Nguyễn Gia Thiều chỉ là kẻ văn nho tài tử, chẳng qua được sinh trưởng trong gia đình quyền quý mà thăng tiến, không ngờ lại có thể nói ra những điều máu lạnh như vậy. Thiều giương cung, bắn ngay một mũi tên xuống đất, cắm ngay trước gót ngựa của Nguyễn Bằng. Con ngựa giật mình, hí một tràng thốt hãi, chồm lên khiến Nguyễn Bằng ngã oạch xuống đất. Cả đám quân tam phủ tái mét mặt nhưng vẫn có kẻ cười hí hí thích thú. Nguyễn Bằng lồm cồm bò dậy, bẳn gắt mấy câu rồi lại trèo lên ngựa. Trịnh Tông bấy giờ mới lên tiếng: - Ta, thế tử Trịnh Tông, hôm nay tái khởi, vẫn nhớ ơn của ông trước kia đã cứu mẹ con ta, nào dám hỗn xược. Ta vốn không tham danh lợi, chỉ hận quận Huy và Đặng Thị Huệ làm loạn vương phủ, nên mới dấy binh hỏi tội. Phụ vương qua đời, sự việc này có nhiều khuất tất, nhưng không ai giải đáp, nhiều triều thần vẫn nghi phụ vương bị kẻ xấu hãm hại, lời dị nghị càng lúc càng nhiều, ta phận làm con không thể ngồi yên. Nguyễn Gia Thiều đáp lời: - Lý do thế tử khởi binh ta không màng hỏi đến, nhưng ta chỉ xin thế tử hứa với ta rằng có thể thống lĩnh quân đội của mình sao cho không tổn hại người vô tội! Như thế, Thiều tôi sẽ đứng ngoài cuộc, sau này cũng không cần bổng lộc chức tước gì thêm. Sương tan dần, nắng chói chang hơn. Nguyễn Gia Thiều nheo mắt nhìn lên mặt trời. Một dự cảm không lành cứ nhen lên trong lòng chàng. Chàng nửa tin tưởng vào thầy trò Nguyễn Khản, Trịnh Tông, tin tưởng cả vào tài năng lèo lái thế sự của mình nữa. Nhưng một phần khác còn lớn hơn, đó là chàng không tin vào định mệnh. Định mệnh như thể không muốn để những kẻ như chàng lèo lái. Mặt trời như một con quay quay tít mù trên đầu Thiều và phát ra muôn tia sáng đáng sợ. Nguyễn Bằng bấy giờ mới lồm cồm trèo lại lên ngựa. Cánh cổng thành dần mở từ từ. Quân lính của Nguyễn Gia Thiều tuy không đông nhưng nghiêm cẩn, đứng thành hàng dài giáo gươm nhọn hoắt. Trên vọng gác, cung thủ đã được sắp xếp sẵn. Trịnh Tông và Nguyễn Khản, cùng lính tam phủ tràn vào thành. Nguyễn Gia Thiều chợt thấy xây xẩm mặt mày, đất trời như sầm tối lại. Thiều khẽ thốt lên: - Sao tự nhiên tất cả lại tối sầm như thế! Viên lính hầu nói: - Dạ thưa tướng quân, trời vẫn nắng chói chang, chắc tướng quân bị choáng đó thôi! Thiều vịn tay vào viên lính hầu, nói nhỏ: - Đỡ ta đứng thẳng, đừng để người khác biết ta đang bị choáng! Người lính hầu ái ngại nhìn Thiều, lén chống tay vào sống lưng của Thiều đỡ chàng. Người lính hầu biết rằng đã rất nhiều ngày rồi Thiều không ngủ, ăn uống qua loa, dù là thân võ tướng cũng làm sao chống đỡ nổi. - Ngươi nói xem, ta làm như vậy là đúng hay là sai? – Thiều thở dài. - Tôi là tiểu tốt, chẳng đủ nhận thức để luận việc đúng sai, nhưng từ lúc tôi đi theo tướng quân, tôi đều nhận ra rằng trăm muôn mưu tính của tướng quân là cốt để thiệt hại của người dân ít nhất có thể. Cũng khó cho tướng quân, thời loạn này, mạng người như cỏ rác, mềm lòng như tướng quân thì chỉ thiệt thân thôi. Bình tâm một lúc, Thiều bắt đầu thấy lại được ánh sáng. Vẫn là con quay mặt trời quay tít. Chàng đã qua cơn choáng váng, có thể tự đứng thẳng. - Chuẩn bị ngựa cho ta, ta còn có việc gấp phải giải quyết! Thiều lên ngựa rồi cùng một tốp kị binh phi thật nhanh tới ngục tối. Trong lúc hỗn loạn này, nếu không phải đích thân chàng canh giữ bảo vệ hoàng tôn Duy Khiêm thì ai có thể làm được nữa!