← Quay lại trang sách

LỜI KIẾN NGHỊ CỦA MỘT TAY CHƠI BẤT ĐẮC DĨ

Kính thưa Ngài Chánh án,

Kính thưa các Ngài Bồi thẩm,

Kính thưa các Ngài Quan toà,

Tôi xin nói về vấn đề mà tôi quan tâm, căn cứ vào tuổi tác với mái tóc bạc của mình, tôi khán nghị việc xét xử, xử thiên vị gây phẫn nộ trong các quyết định của các Ngài, về cái vẻ lịch sự một cách mù quáng đối với phụ nữ để chống lại nam giới, mỗi khi có những vụ việc về quan hệ nam nữ được đưa đến toà án.

Tôi đã già rồi, thưa các Ngài, tôi đã nhiều lần yêu, nói cách khác là tôi thường yêu. Con tim khốn khổ và tan nát của tôi vẫn còn run lên mỗi khi nhớ lại những chuyện tình thuở trước. Và qua những đêm cô đơn buồn thảm, quá khứ của chúng ta không chỉ hiện lên những ảo ảnh đã qua trong đó những cuộc phiêu lưu xa xưa đã mờ nhạt như những tấm thảm cũ, mà còn gây cho chúng tôi những xúc động buồn thảm, những giọt lệ về những chuyện tình không thể sửa chữa được. Những lúc như vậy tôi run run mở chiếc rương bằng gỗ xoan đào trong đó có những chiếc khăn trải giường thảm hại của những cuộc tình duyên đã qua, nay đã bị bụi thời gian phủ kín những gì mà tôi yêu tha thiết trên đời. Và tôi thổn thức trước đôi giày bằn g xa-tanh trắng nay đã nhoà sang màu vàng mà tôi đã lấy từ đôi chân người ấy để ngăn cản nàng tham dự một cuộc khiêu vũ. Tôi hôn lên những đôi găng tay, những lọn tóc màu vàng hoặc đen, những đôi tất lụa và chiếc mùi xoa viền đănten trên đó có những vết máu nay trở thành màu nâu mờ mà tôi sẽ kể về nó trong một dịp khác.

Nhưng không phải tôi muốn nói với các Ngài về những chuyện ấy. Tôi chỉ muốn chứng minh ở tôi sự yếu đuối, dù rằng tôi là con người rụt rè, không kiên định, do dự nhất trong những người đàn ông. Tôi rụt rè tới mức... chỉ dám... các Ngài biết tôi định nói gì rồi, nếu những ngươi phụ nữ dám... với tôi. Từ đấy tôi hiểu ra rằng chín trong mười trường hợp thì người đàn ông là ngươi bị quyến rũ, bị trói chặt, bị chiếm đoạt đầu tiên. Anh ta là con mồi còn phụ nữ là phường săn.

Mới đây, nước Anh đã xét xử một vụ án làm tôi thấy rõ sự thật hiển nhiên ấy. Một cô gái đứng quầy hàng bị một sĩ quan hải quân quyến rũ. Thực ra cô đã yêu anh chàng từ trước. Một thời gian sau đó cô ta bị bỏ rơi. Cô tự sát. Các quan toà Anh quốc đã không thiếu những lời bêu riếu, chửi rủa để nhục mạ kẻ bỉ ổi đã chinh phục người phụ nữ ấy.

Thưa các Ngài, các Ngài cũng hành động như họ mà thôi. Các Ngài không hiểu biết gì về phụ nữ, các Ngài đã thiên vị một cách xấu xa. Xin các Ngài nghe tôi kể.

Thời ấy tôi là một sĩ quan trẻ, trong một đơn vị đóng ở cảng biển sau khi đã đi nhiều nơi khác nhau. Tôi thích nhảy valse và tôi rất rụt rè, như đã nói với các Ngài. Một phụ nữ đứng tuổi nhưng hãy còn xinh đẹp, đã có chồng là mẹ của những đứa con trong một gia đình không thể chê trách vào đâu được, như người ta vẫn nói, đã chú ý đến tôi. Trong khi nhảy, mắt bà ta đăm đắm nhìn vào mắt tôi; tôi không thể nhầm lẫn được. Bà ta không nói gì với tôi cả. Liệu có một người phụ nữ nào nói, phải nói và có thể nói không? Cái nhìn có phải là sự khêu gợi nhất, trơ trẽn nhất và rõ ràng nhất hơn cả những lời tuyên bố cháy bỏng không? Thoạt tiên tôi làm ra vẻ không nhận thấy vì hết. Rồi với sự kiên trì của sự tấn công thầm lặng ấy đã làm tôi xáo động Tôi thì thầm vào tai bà ta những lời dịu dàng Một này nọ bà ta rời bỏ gia đình. Tôi đã quyến rũ bà, thưa các Ngài. Bà ta đã chê trách tôi về chuyện này.

Bà ta yêu tôi bằng tất cả sự đam mê, dữ tợn, tàn bạo và ghen tuông không ngơi nghỉ. “Anh đã muốn có tôi”, bà ta nói như vậy. Tôi có thể trả lời thế nào đây? Xin hãy phán xét, thưa các Ngài.

Tới thời kì đơn vị chúng tôi chuyển quân, tôi cho rằng mình sẽ được cứu thoát. Nhưng vào lúc mười một giờ đêm hôm ấy, tôi thấy bà ta bất chợt đột nhập vào căn phòng sĩ quan nhỏ bé của tôi. “Anh sắp ra đi. - Bà ta bảo tôi. - và tôi tới đây là để cho anh biết cái bằng chứng lớn nhất của tình yêu mà người phụ nữ có thể có được: tôi sẽ đi theo anh. Vì anh mà tôi đã rời bỏ gia đình tôi, chồng con tôi. Trước mắt mọi người, tôi đã mất tất cả, tôi đã làm ô danh những người trong gia đình tôi. Nhưng tôi làm những cái đó là vì anh, và tôi đã sung sướng.”

Mồ hôi lạnh chảy sau lưng tôi. Tôi nắm lấy tay bà; tôi van nài bà  không nên hi sinh như vậy, tôi sẽ không nhận đâu; tôi cố gắng làm cho bà ta bình tâm để suy nghĩ lại.

Cố gắng vô ích. Mắt nhìn thẳng vào mắt, bà ta rít lên bảo tôi:

“Anh có phải là một thằng hèn không? Anh có phải là loại ngươi đi quyến rũ một người đàn bà rồi bỏ mặc người ta khi có một sự thay đổi đầu tiên không?”

Tôi phản đối. Tôi chỉ ra cho bà ta thấy hành động như vậy là điên rồ, gây hậu quả xấu trong suốt cuộc đời của cả hai người. Bướng bỉnh, bà ta chỉ nói một cách đơn giản: “Tôi yêu anh”.

Không thể chịu đựng được nữa, tôi nói một cách rõ ràng với bà: “Tôi không muốn như vậy. Tôi cấm bà không được đi theo tôi”. Tới đây thì bà ta ra về, không nói thêm lời nào nữa.

Hôm sau tôi được tin là bà ta đã tự đầu độc mình, nhưng đã bị phát hiện kịp thời. Trong tám ngày sau đó người ta đã cho rằng bà ta không thể qua khỏi được. Một trong những người bạn thân nhất của bà ta tới gặp tôi, chê trách thái độ bỉ ổi của tôi. Tôi vẫn giữ vững ý kiến của mình. Một tháng sau đó, tôi chỉ có những tin tức mơ hồ về bà. Người ta nói với tôi bà đang ốm nặng. Rồi bỗng nhiên tôi được người bạn thân của bà cho biết bệnh tình bà đã đến hồi nguy kịch. Chỉ một lời hứa yêu đương mới có thể cứu sống được bà ta. Tôi đã hứa theo yêu cầu ấy. Bà ta khỏi bệnh. Tôi chấp nhận bà ta.

Tất nhiên là tôi phải xin giải ngũ. Hai năm sau đó chúng tôi sống trong một tỉnh nhỏ bên Ý, một cuộc sống ghê tởm của những kẻ ngoại tình chạy trốn.

Một buổi sáng chồng bà ta tới gặp tôi. Ông ta không giận dữ, cũng chẳng hung hăng; ông đến để tìm vợ, không phải cho ông mà cho các con, hai đứa con gái.

Tôi không đòi hỏi gì hơn là được trả lại bà ta. Xin các Ngài hãy tin tôi. Tôi cho gọi bà ta đến và để bà nói chuyện riêng với người chồng bị bỏ rơi. Bà ta từ chối việc đi theo ông này. Đến lượt mình, tôi cũng yêu cầu và van nài bà. Và đã có một cảnh khác thường lạ đời là người chồng và tôi cùng cầu xin bà rời bỏ tôi để đi theo chồng bà.

Bà ta đã ném vào mặt hai chúng tôi: “Các người là kẻ khốn nạn!”.

Người chồng cầm lấy mũ, chào tôi, tự đáy lòng nói: “Tôi xin biện hộ cho ông” rồi ra về.

Chúng tôi sống với nhau sáu năm sau đó. Bà ta có vẻ như là mẹ đẻ của tôi. Sau đó bà qua đời.

Thưa các Ngài, thoạt tiên người phụ nữ ấy không nói lấy một lời. Người ta không hề nghi nhờ rằng bà ta yếu đuối. Và trước mắt mọi người chính tôi là kẻ quyến rũ bà ta, kéo bà xuống bùn nhơ và đã giết chết bà. Tôi đã làm ô danh gia đình bà, gieo rắc sự hổ thẹn xung quanh tôi... Tôi là một kẻ khốn nạn, là thằng vô lại.

Các Ngài đã có thể nhất trí bắt giam tôi.

Câu chuyện này gây ra tai tiếng lớn. Tôi là kẻ đi quyến rũ đàn bà, con gái. Những người phụ nữ nhìn tôi bằng cặp mắt tò mò. Tôi chỉ còn biết cách đưa tay ra để đỡ họ lên. Tôi bị nhiều người phản bội. Những người khác thì áp chế tôi. Và những cái đó cứ lần lượt làm khổ tôi. Là Joseph thì để cái áo khoác lại- là kẻ tử vì đạo thì hãy nộp mạnh cho sư tử.

Tôi xin kết thúc, thưa các Ngài.

Xin các Ngài nhìn đường phố Paris lúc một giờ trưa. Các Ngài có thể trông thấy những cô gái tóc dài, những nữ công nhân từng cặp một dắt tay nhau trên vỉa hè, mắt long lanh, sẵn sàng đón nhận một cuộc hẹn, tìm tình yêu trên phố.

Đó là khách hàng của các Ngài.

Hãy thăm dò từ trong tâm khảm họ. Hãy nghe họ nói với nhau: “Ôi! Em thân yêu, chị vừa tìm được một chàng trai con nhà giàu, chị xin hứa rằng anh chàng không bỏ rơi chị như trường hợp của Amelie hoặc bị tạt a-xít vào mặt”. Và khi có một thanh niên đi ngang qua các cô, anh ta sẽ nhận được cái nhìn ngầm nói rằng “Khi nào anh muốn!”. Anh chàng dừng bước; cô gái xinh đẹp đã sẵn sàng; anh ta phải chấp nhận.

Một tháng sau, các Ngài nguyền rủa và bỏ tù tên vô lại đã bỏ rơi cô gái mà hắn đã quyến rũ.  Vậy ai là chó săn, ai là con mồi?

Không nên quên điều này, thưa các Ngài: Tình yêu là cuộc sống của người phụ nữ. Đối với chúng ta họ như con mèo trước con chuột. Con gái tìm chồng có lợi hơn là họ để người khác tìm họ.

Những người đi tìm kiếm người yêu cũng muốn có những điều kiện trên.

Khi một người đàn ông cảm thấy có cạm bẫy, muốn thoát khỏi tay họ, họ sẽ trả thù như người thợ săn giết chết một con thỏ khi thấy con thỏ tuột khỏi dây buộc.

Đây là quan điểm khiêm nhường của tôi, căn cứ vào kinh nghiệm xưa cũ của tôi.

Và tôi rất lấy làm hân hạnh,

Kính thưa Ngài Chánh án,

Kính thưa các Ngài Bồi thẩm.

Kính thưa các Ngài Quan toà.

Xin được là người đầy tớ biết vâng lời của các Ngài.