
Thiên Diễm Tình
Tổng số chương: 41
Khi những này đẹp trời đến, đất thức giấc và xanh tươi lại, không khí tươi mát mơn man da thịt, thấm vào phổi và len lỏi đến tận con tim, thì chúng ta có những mong muốn mơ hồ về hạnh phúc vô tận, những mong muốn chạy nhảy, đi lại khắp nơi để uống cạn mùa xuân.
Đã chịu cảnh khắc nghiệt của mùa đông năm trước, tháng năm năm nay, tôi như đang bị say, như đang tràn đầy nhựa sống. Thức giấc vào sáng sớm, qua cửa sổ, tôi thấy các mái nhà xung quanh đã bị một lớp màu xanh, có ánh sáng chói chang của mặt trời bao phủ. Chim hoàng yến đua hót trên cửa sổ; những cô hầu hát vang trên các tầng lầu; những tiếng động vui vẻ trên đườn phố dâng cao; tôi xuống đường vui như ngày hội, ra đi nhưng chưa biết sẽ đi đâu.
Mọi người mỉm cười khi gặp nhau; một làn gió hạnh phúc thổi trong ánh sáng ấm áp khi mùa xuân trở lại. Có thể nói trong Thành phố đang có trận mưa phùn về tình yêu; trên đôi mắt các cô thiếu nữ ánh lên vẻ thích thú, vẻ yểu điệu trong dáng đi đã làm tim tôi rộn lên.
Không biết tại sao và thế nào mà tôi đến được bờ sông Seine. Những con tàu chạy bằng hơi nước di chuyển về hướng Suresnes, tôi vội vã từ trong rừng chạy ra.
Trên cầu Mouche có rất đông khách qua đường, ánh sáng mặt trời lôi kéo, trong khi đó dân Thành phố đang chuyển động đi lại, nói chuyện với láng giềng. Tôi gặp một cô gái hàng xóm; chắc hẳn đây là một nữ công nhân, dáng vẻ là dân Paris, từng lọn tóc trên cái đầu nhỏ nhắn xoã xuống thái dương; giống như ánh sáng xoã xuống sau gáy đang nhảy múa trước gió, khiến người ta muốn hôn lên tóc cô.
Vì tôi đang nhìn cô, nên cô quay lại rồi cụp ngay mi mắt xuống, miệng như đang muốn nở một nụ cười. Dòng sông yên lặng như đang rộng ra. Một vẻ thanh bình ấm áp bay trong không trung, những tiếng thì thầm của cuộc sống tràn ngập khắp nơi. Cô hàng xóm của tôi nước mắt nhìn tôi và mỉm cười. Cô rất xinh đẹp, và trong cái nhìn trộm ấy tôi thấy hàng ngàn câu chuyện chưa biết rõ hiện ra…Tôi như đã nhìn thấy những sâu thẳm chưa được biết đến, những cử chỉ âu yếm mê say, những bài thơ mà mọi người đang mơ mộng, những hạnh phúc mà mọi người đang tìm kiếm khôn nguôi. Và tôi có ý muốn điên rồ là ôm lấy cô, mang cô đi nơi khác, thì thào vào tai cô những lời yêu đương.
Khi vừa mở miệng định nói thì một người nào đó đã sờ vào vai tôi. Tôi ngạc nhiên quay lại, thấy một người dáng vẻ bình thường, không trẻ mà cũng chưa già, nhìn tôi với cặp mắt buồn rầu.
- Tôi muốn nói chuyện với ông. Người ấy lên tiếng.
Thấy tôi nhăn mặt, anh ta nói thầm: “Rất quan trọng”.
Tôi đứng lên, đi theo anh ta đến tận mũi tàu.
- Thưa ông - Người ấy nói tiếp - khi mùa đông đến với cái lạnh giá, có mưa và băng tuyết thì người thày thuốc của ông căn dặn: “Phải giữ đôi chân cho thật ấm, tránh bị lạnh, tránh xổ mũi, viêm phế quản hoặc viêm màng phổi”. Và ông có hàng ngàn cách đề phòng, ông mặc áo len, áo dạ, đi đôi giày to để tránh việc phải nằm trên giường trong hai tháng liền. Khi mùa xuân về với cỏ cây hoa lá, những cơn có nhẹ, hơi thở của đồng ruộng thì ông sẽ có những bối rối mơ hồ, những mủi lòng chẳng có lí do, thì không có người nào tới nói với ông. “Thưa ông ông phải coi chừng tình yêu. Nó rình rập ông khắp nơi, khắp chốn; mọi mưu mẹo của nó đã được tung ra, vũ khí của nó đã được mài sắc, mọi sự nham hiểm của nó đã được chuẩn bị! Phải coi chừng tình yêu!... Phải coi chừng tình yêu. Nó nguy hiểm hơn chứng xổ mũi, bệnh viêm phế quản hoặc viêm màng phổi. Nó không chừa ai cả và đưa mọi người đến những việc làm điên rồ không thể sửa chữa được. Đúng thế, thưa ông tôi cho rằng hàng năm Chính phủ phải treo lên tường những tấm áp phích lớn với dòng chữ: “Mùa xuân về. Công dân Pháp, hãy coi chừng tình yêu”. (Cũng như người ta viết lên cánh cửa: “Coi chừng sơn còn ướt”). Nhưng vì Chính phủ không làm nên tôi phải làm thay, tôi nói với ông “Coi chừng tình yêu; nó đang bám chặt lấy ông, tôi có bổn phận phải báo trước cho ông như ở bên nước Nga người ta báo trước khi trời băng giá”.
Tôi ngạc nhiên trước sự lạ lùng này và nghiêm mặt nói: “Thưa ông, ông đã dính líu vào những việc của người khác đấy”.
Anh ta ra vẻ giật mình rồi trả lời: “Ồ! Thưa ông. Thưa ông! Nếu thấy một người sắp chết đuối trên một dòng nước nguy hiểm thì liệu tôi có để người ấy chìm nghỉm không? Xin ông hãy nghe câu chuyện của tôi, ông sẽ biết tại sao tôi dám nói như vậy”.
⚝ ✽ ⚝
Cũng vào độ này năm ngoái. Cần nói trước, tôi là một viên chức của Bộ Hải quân, mà các sĩ quan chỉ huy rất coi trọng cái quân hàm của họ, coi chúng tôi như những thuỷ thủ phụ trách dây dợ. A! Nếu mọi thủ trưởng đều là dân sự thì tốt biết mấy. Nhưng thôi mặc kệ. Từ văn phòng tôi thấy một mảng trời xanh có nững con én bay lượn; và tôi muốn ném những tập hồ sơ bìa đen của mình đi. Ý muốn được tự do của tôi lớn dần lên, dù cho chán ghét, tôi vẫn phải đi tìm con khỉ của mình. Đây là một con khỉ lúc nào cũng cáu kỉnh. Tôi nói rằng tôi ốm. Ông ta nhìn vào mũi tôi rồi kêu lên: “Tôi không tin, thưa ông. Nhưng cuối cùng thì ông đi đi. Ông có nghĩ rằng công việc trong một văn phòng lại có thể có những viên chức như ông không?” Nhưng tôi đã bỏ đi. Tôi tới bờ sông Seine. Trời hôm ấy cũng như lúc này. Tôi lên con tàu Mouche để đi Saint-Cloud.
A! Thưa ông Tại sao thủ trưởng của tôi lại không cho phép tôi nghỉ? Người tôi như đang dãn nở dưới ánh nắng mặt trời. Tôi yêu tất cả con tàu, dòng sông cây cối, nhà cửa, hàng xóm lánh giềng, tất cả. Tôi muốn hôn lên một vật gì đó, bất kể là vật gì: đó là tình yêu đã giăng bẫy.
Bất chợt, khi tàu đến Trocadero thì một cô gái bước lên với một nói nhỏ trên tay và ngồi ngay trước mặt tôi.
Cô ta rất đẹp, vâng thưa ông; nhưng thật lạ lùng khi mùa xuân đến thì người phụ nữ nào cũng đẹp. Hình như hai người chúng tôi đã quen biết nhau từ lâu, tôi bắt đầu hỏi chuyện cô ta. Cô trả lời. Cũng như mọi người, cô rất đáng yêu. Cô đã làm cho tôi say mê, ông thân mến! Tới Saint-Cloud, cô ta xuống tàu, tôi đi theo cô. Cô ta đi mua hàng khi trở về thì bị lỡ tàu. Tôi đi bên cô và gió mát làm hai đứa chúng tôi cùng thở dài.
Ông muốn gì, thưa ông, tôi là một viên chức quèn, sống độc thân, không gia đình, không người khuyên bảo!
Tôi tự nhủ rằng cuộc đời sẽ rất êm đẹp khi sống với người phụ nữ này! Và tôi đã kết hôn với cô ta.
Thế là lấy nhau xong cô ta chửi tôi từ sáng tới chiều, cô ta không hiểu vì cả, không biết gì cả, càu nhàu không ngớt, luôn miệng hát những bài hát Musette ( [1] ). Ôi! Những bài hát Musette mới chán làm sao! Rồi đánh nhau với người bán than, kể lể với người các cổng những chuyện riêng tư trong gia đình, kể với con hầu nhà hàng xóm những chuyện chăn gối, lật tẩy chồng với những người cung cấp hàng và trong đầu cô ta chứa toàn những chuyện ngu ngốc, những quan niệm kệch cỡm, và mỗi khi nói chuyện với cô ta tôi đã khóc vì thất vọng
⚝ ✽ ⚝
Anh ta ngừng nói và tỏ vẻ rất cảm động Tôi nhìn anh ta và thương tiếc cho con người ngây thơ; và khi tôi vừa nói một vài câu gì đó thì con tàu đã dừng lại. Tàu đã cập bến Saint-Cloud.
Người con gái làm tôi bối rối đứng lên và xuống tàu. Cô ta đi qua chỗ tôi, nhìn tôi và mỉm cười, một nụ cười làm bạn có thể phát điên lên. Tôi toan chạy theo cô thì anh ta đã túm lấy ống tay áo tôi. Tôi giật mạnh. Anh ta túm lấy vạt áo tôi và kéo lại, kêu to: “Ông không được đi! Ông không được đi!”.
Tiếng kêu rất to khiến mọi người quay lại.
Những tiếng cười chung quanh chúng tôi, và tôi đứng lặng giận dữ nhưng không dám làm gì trước hành động táo bạo và bê bối ấy.
Và con tàu lại tiếp tục đi.
Người phụ nữ bé nhỏ đứng trên bờ, nhìn tôi rời xa với vẻ thất vọng trong lúc đó kẻ quấy rầy tôi xoa hai tay vào nhau và nói thầm vào tai tôi - Tôi đã giúp ông giải quyết tốt một công việc nặng nề, ông đi đi.
Danh sách chương
- MÙA XUÂN
- LỜI KIẾN NGHỊ CỦA MỘT TAY CHƠI BẤT ĐẮC DĨ
- KỶ NIỆM
- NGƯỜI MÙ
- TÊN KẺ TRỘM
- ĐỨA CON
- CÁI CHỐT CỬA Tặng Raoul Denisane
- BÀ THỢ BỌC ĐỆM GHẾ Tặng Léon Hennique
- MỘT TRIỆU FRĂNG
- MƯU MÔ XẢO QUYỆT
- YVELINE SAMORIS
- ĐÊM NOËL
- CÔ COCOTTE
- KẺ TỬ TÙ
- CUỘC PHIÊU LƯU CỦA WALTER SCHNAFFS Tặng Roberl Pinchon
- THẰNG BÉ
- TỰ THÚ
- NUỐI TIẾC
- KẺ HÈN NHÁT
- BÀ CHỦ NHÀ Tặng bác sĩ Baraduc
- NGÔI MỘ
- ĐƯỢC THƯỞNG HUÂN CHƯƠNG
- BÀ CLOCHETTE
- SĨ QUAN TÙY TÙNG
- KẺ GIẾT NGƯỜI
- LI HÔN
- SÔNG NƯỚC
- MỘT CHIỀU XUÂN
- KHÚC CỦI
- THẦN GIAO CÁCH CẢM
- BÀ GÓA
- THÔN QUÊ Tặng Octave Mirbeau
-
MORIN - ĐỒ CON LỢN Tặng M. Oudinot
1 - THỨC TỈNH
- CHA JUDAS
- VỤ ÁN BÀ LUNEAU Tặng Georges Duval
- NGƯỜI CHA
- SỢI DÂY
- ROSE Tặng Léon Chapron.
- CHÂLI Tặng Jean Beraud
- Chú Thích