Chương IV
Monique bước chậm rãi từng bước một, đầu hơi ngả về đằng trước, mắt không cúi nhìn xuống cát, mà lờ đờ trông về phía chân trời xa như đang suy nghĩ đến một vấn đề gì quan trọng, chẳng hề chú ý đến sự có mặt mọi người chung quanh. Sự thực đấy là một lối đi mà nàng đã nghiên cứu từ trước, bảo rằng của Monique tự nghiên cứu lấy thì không đúng, vì nàng đã bắt chước trong phim chiếu bóng Thụy Điển, hay một phim nào khác mà nàng không nhớ rõ. Cái dáng bước ở giữa đám đông người mà như đi trong sa mạc ấy thì quả thật là đặc biệt. Xem phim về, Monique đã thức thêm một giờ để cố bắt chước.
Biết rằng mình có một thân hình đẹp, ra đường lúc nào cũng được mọi người quay lại nhìn, cố nhiên lúc xuống bể thì sự nhìn lại càng đữ tợn hơn. Không phải chỉ có những cái nhìn thán phục thèm muốn, mà còn những cái nhìn ghen tức, khinh bỉ, những tiếng lách tách của mấy cái máy ảnh và những tiếng rè rè của mấy cái máy quay phim. Còn gì đáng kiêu hãnh cho một người đàn bà hơn. Bộ áo tắm mới mua hôm qua nó chỉ có hai mảnh nhỏ màu đen nhưng đó là kiểu tối tân nhất, nó làm bật lên màu tóc tơ trắng và màu nước da gụ của tấm thân. Mặc dầu đã ba mươi tuổi Monique chưa thấy mình kém xưa một tí nào, trái lại, nhờ sự cố gắng tập thể thao, xoa nắn, nhờ cuộc sống tự do, đầy đủ trông Monique còn xinh đẹp hơn ngày mới lấy chồng. Những thớ thịt nẩy nở đều đặn, xếp đặt cân đối, bên ngoài phủ một làn da mịn như màu ngà cổ xưa bóng ngời và mát dịu. Bộ ngực căng thẳng, eo nhỏ với bộ đùi dài. Nếu nàng là một bức tượng thì nhà điêu khắc sẽ phải tự hào xoa tay mỗi khi ngắm nghía và đặt lên cái giá cao nhất trong gian phòng triển lãm của mình.
Mỗi ngày Monique bỏ ra ba tiếng đồng hồ để dành cho nhan sắc, tất nhiên nàng phải thành công. Từ độ Georges xin đổi sang Việt Nam lương cao hơn, lại thêm có sự cách biệt của đồng quan với đồng bạc nên tiền gửi về rất đầy đủ, tha hồ mua sắm các thứ mỹ phẩm, quần áo. Nàng khỏi phải lệ thuộc đến ai, giờ giấc của nàng đều để dành cho sức khỏe, cho nhan sắc. Màu tóc trắng không uốn, buông thả xuống vai Monique cố tạo cho mình một thứ nhan sắc của các cô gái miền Bắc Âu, vừa có vẻ rừng rú xa vời lại vừa có vẻ nóng nảy vật chất.
Nhìn thân hình và nét mặt của nàng đố ai dám bảo rằng nàng đã có một con, đã ba mươi tuổi, đấy cũng là một điểm ăn đứt những người đàn bà khác vì ở xứ Âu nhất là miền mặt trời người đàn bà vẫn chóng già, vào độ gần ba mươi là da đã thô, má chảy, thêm cằm, thêm bụng. Nhìn gần đến làn da mặt của các bà như nhìn vào một bản đồ có vẽ đầy đủ chi tiết những đường với rãnh. Mỗi bước đi làm rung rinh tất cả mấy bắp thịt lớn nhỏ.
Monique không thế, nàng đã mất bao nhiêu công để nghiên cứu làm sao mà Cléopâtre mê hoặc được César, bỏ hết những vấn đề chính trị với kinh tế, quân sự là những truyện nàng không thèm biết đến. Sự hiểu biết của nàng chỉ đóng khung trong mấy câu hỏi cần thiết. Cléopâtre trang điểm thế nào, những cử chỉ của nàng lúc có mặt mọi người và lúc một mình trong phòng ngủ với César như thế nào. Câu hỏi thứ ba cũng rất quan hệ là nàng làm thế nào để giữ gìn nhan sắc cho lâu tàn phai. Đến những nhân vật lịch sử khác như bà Poppée, Diane de Poitier và ai ai nữa. Nàng biết được rằng Poppée có nuôi bầy lừa bà đi đến đâu cũng phải có người lùa theo để mỗi sáng nặn sữa cho bà tắm. Diane nhờ quần ngựa vào buổi sáng sớm cho sương quất vào da mặt và Cléopâtre nhờ những mỹ phẩm, những thứ hoa quả, những mùi hương nồng nàn của xứ Ai Cập. Monique còn học được rằng nữ hoàng Nga Catherine đệ nhị sáng nào trước khi trang điểm cũng cầm một mẩu nước đá xoa lên mặt để cho lỗ chân lông se lại nhờ thế bà mới kéo dài được những năm tháng xuân trẻ ra thêm một thời gian nữa. Tủ sách lịch sử của Georges đối với Monique chỉ có cái giá trị ấy và nhìn qua lịch sử, nàng thấy rằng chẳng có ai muốn giữ gìn nhan sắc mà không phải mất bao nhiêu công trình săn sóc tập luyện. Nàng tự thấy mình may mắn hơn các người đàn bà lịch sử trước vì nàng được sống ở thế kỷ hiện tại mà khoa học cũng bỏ công vào phụ giúp rất nhiều trong sự kéo dài tuổi xuân của người đàn bà. Hơn nữa Monique còn một đức tính quý hóa là nàng rất kiên nhẫn và khỏi bị sống cuộc đời của những người đàn bà khác, hầu chồng, hầu con.
Đôi cánh mũi của Monique phập phồng, mặc đầu làm bộ không nghe thấy, sự thật những câu ngợi khen thầm thì lúc nàng đi qua gần mấy người đàn ông nằm phơi trên bãi cát đã làm cho nàng rất thỏa mãn… Monique, Monique Ferrandi. Quel imbécile ce pauvre mari ….
Mọi người đều cho Georges là một thằng đại ngốc, có vợ đẹp như thế mà sao dám bỏ đi xa không ở cạnh để vuốt ve, ngắm nghía, thờ phụng.
Chọn được một chỗ trống, cách hai thước có mấy cô thiếu nữ đang nằm phơi lưng, những cô mới ở đâu đến nên da còn đỏ như cua luộc trông mất cả thẩm mỹ. Xa hơn một chút có hai người đàn ông cũng đang nằm phơi, từ đấy ra bể phải đi qua rất nhiều người khác đang phơi, nhưng Monique cố ý như thế. Mất bao nhiêu công tập luyện phải để cho mọi người ngắm cái thân hình, cái dáng đi của mình, chứ nếu không thì đẹp để làm gì? để cho ai?
Nàng đặt cái giỏ đựng các thứ đồ tắm rồi quỳ xuống, một lúc sau mới chậm rãi kéo trong giỏ ra một chiếc khăn bông màu đỏ thắm, trải khăn ngồi lên, lấy dầu xát vào da trước khi nằm sấp phơi nắng như mọi người. Phương pháp xoa dầu lên da cũng đã được nghiên cứu rất kỹ trước tấm gương lớn ở trong phòng tắm mỗi ngày. Người ta thì xát vội lên thế nào cũng xong miễn da được thấm dầu cho khỏi bị rát nắng là đủ. Monique không thế, cử chỉ của nàng là cử chỉ của một kẻ đang tự vuốt ve lên da thịt, cử chỉ chậm rãi lờ đờ của một kẻ mệt nhọc sau một đêm dài quá tận hưởng. Cũng có thể giải thích bằng một cách khác, đó là cử chỉ của một người đàn bà cô đơn đang chờ đón khao khát một bàn tay nào biết nói lên những lời yêu đương. Monique sung sướng vì thấy rằng hai người đàn ông lạ mặt nằm bên cạnh đang theo dõi những sự vuốt ve của mình và xa xa những cái ống viễn kính cũng đang hướng đầu về phía mình. Các chàng trai ở bể mỗi khi nghe có Monique xuống tắm là y như thế nào cũng tìm cách dịch lại gần chung quanh. Trái lại các thiếu phụ và thiếu nữ khác tự cho là một điểm vô phúc lúc thấy Monique chọn gần chỗ mình để nằm phơi nắng.
Monique không để ý đến những sự trề môi phỉ báng vì ghen tị ấy, nàng cần gì ai, nàng là một người đàn bà đầy đủ, có chồng, chồng có địa vị làm ra nhiều tiền mà lại không ở bên cạnh để đòi hỏi hạch sách kiểm soát. Nàng đẹp, nội cái nhan sắc của Monique cũng đủ rồi, nàng chỉ cần đưa ngón tay út lên là có bao nhiêu người sẵn sàng quỳ dưới chân hiến tim hiến phổi, vì thế Monique tự thấy không thèm bận tâm những lời dèm pha nhỏ nhặt ấy. Nàng vẫn mỉm cười thầm trả lời rằng: «Chúng bay làm bộ khinh bỉ tao thế chứ nếu được bằng cái cặp đùi của tao thôi là chúng bay cũng đã sung sướng lắm rồi».
Xoa dầu lên khắp người xong, Monique nằm sấp xuống cũng đưa lưng ra phơi như mọi người, dáng điệu buông thả uể oải của kẻ đang say ngủ. Nếu có bước chân nào đi hơi gần thì nàng sẽ ngóc đầu lên, dầu là đàn ông hay đàn bà cũng được nàng ném cho một cái nhìn nũng nịu trách móc, cái nhìn được ẩn hiện sao mớ tóc trắng lòa xòa hoang dại. Cái nhìn như thầm thì: «Sao lại không để yên cho tôi mơ nốt giấc mơ đẹp của tôi». Cái nhìn ấy cũng là một thứ phát minh lạ lùng, nàng đã thử mấy lần, không những chỉ người bị nhìn mới lúng túng mà cả những người chung quanh khi bắt gặp cái nhìn ấy cũng đứng ngồi không yên.
Người đàn bà nằm cạnh Monique từ nãy đến giờ đã bực tức theo dõi những cử chỉ của Monique, đến một độ không chịu được nữa nên đã vùng vằng ngồi dậy thu dọn giỏ tắm với khăn bông đi tìm chỗ khác. Hai cô gái cũng bắt chước đứng dậy theo, bị nằm bên Monique họ biết thân họ chỉ còn là những chấm sao li ti mờ phải nhường chỗ cho vì sao hôm rực rỡ.
Còn ai thèm nhìn đến họ nữa khi bên cạnh họ bị chiếc khăn đỏ thắm như tiếng kêu «Halte» dừng lại của Monique, tiếp theo đấy là tấm thân khêu gợi mái tóc lụa trắng màu da gụ quý với cái nhìn mạnh hơn những tràng liên thanh. Monique đã dành hết về phần mình, những cô gái khác còn được gì nữa mà không lo cuốn gói đi cho nhanh. Monique như một thứ nam châm mà đàn ông chung quanh là kim khí. Cũng có thể ví một cách thiết thực hơn, Monique là miếng thịt thiu và đàn ông là lũ nhặng xanh, không thể nào nhặng nghe mùi thịt thiu mà không sà đến. Tìm kiếm thấy nàng từ xa lại là chúng nó sửa đôi kính, đòi lại đôi ống nhòm nếu trót cho láng giềng mượn để xem đàn bà ngoài bể xa. Những thằng có vợ thì giả vờ xuống tắm bơi vòng quanh ra thật xa, canh thế nào mà lúc vào bờ là y như có đi đến gần chỗ Monique đang nằm phơi.
Khi Monique đi xuống bể thì đàn bà từ từ không bảo nhau mà kéo lên bờ hết cũng như đàn ông không hẹn mà nhào ra bể bơi để mong trổ tài với người đẹp.
Ai hay nhận xét đứng xa nhìn đến sẽ có cảm tưởng như một buổi trình diễn của mấy chú búp-bê có người nắm giây chỉ giật ở bên trên.
Monique để ý biết nhưng nàng vẫn giả vờ làm bộ dửng dưng, những tiếng huýt sáo, những câu thầm thì cố tình để lọt đến tai nàng:« Vệ nữ đi tắm, Vệ nữ ở trong bọt bể vừa ra. Tác phẩm của Boticelli v.v…»
Trái lại đối với phái nữ nếu đi tắm mà như ra sau bếp một hiệu ăn, vớ ngay được cà chua thối và trứng thối thì họ sẽ không ngần ngại gì mà chẳng vồ ngay lấy để ném vào người con «Put» ấy cho bỏ tức.
Nằm phơi một lúc lâu cho dầu thấm hết vào da thịt, Monique mới đứng lên ra bể, các ông chỉ chờ có thế. Tay nàng cầm cái mũ bước chậm chậm ra đến chỗ nước ngập quá rốn mới đội mũ vào tóc. Đấy cũng lại là một cử chỉ có tính toán, một trong số nghìn chước khiêu khích đánh gục tụi đàn ông, nàng cố để cho gió thổi vào tóc tơi bời xòa lên mắt, lên vai mà vẫn không đưa tay lên vuốt tóc, chân vẫn bước, đầu vẫn hướng thẳng, mắt nhìn ra tận chân trời. Trí não đang chơi vơi đi về đâu, sự thực trí não chẳng đi đâu cả, vẫn ở đấy, vẫn đợi đón nghe những lời ngợi khen.
Hai người đàn ông từ nãy đến giờ, bị Monique thư hút, một người thấy Monique ra tắm cũng ngóc dậy bước theo xuống bể. Từ nãy đến giờ họ muốn tìm dịp để làm quen, nhất là anh chàng Francis Châle, con người vẫn tự phụ chưa có đứa đàn bà nào dám làm mình trái ý. Trước khi sinh ra mỗi người, hình như tạo hóa đã không quên trao cho một số phần riêng, khác nhau. Có những kẻ suốt đời vô duyên xấu số, gặp đàn bà thì đỏ mặt lúng túng vụng về, muốn mở miệng tán tỉnh thì không tìm mà chỉ gặp toàn những lời dại đột nhạt nhẽo nhất, để rồi bị xua gạt hắt hủi. Trong lúc ấy lại có những kẻ may mắn như Francis, chàng dám kêu ngay trước mặt các bạn rằng mình ngấy đàn bà như ngấy dầu xổ mỗi lần bón nặng bị mẹ ép buộc phải uống. Người đẹp đến đâu cũng không thể nào bắt chàng say mê quá ba hôm. Thịt bê non mà ăn mãi cũng phải chán, đấy là một câu Francis hay nói để trả lời các bạn.
Sự thành công của Francis hẳn phải do nhiều yếu tố họp lại, sinh trưởng ở Paris nên từ thuở bé đã gặp được tất cả những cử chỉ dáng điệu văn minh nhất. Chàng lại còn có một giọng nói rất gợi cảm, giọng nói của các diễn viên của ban comédie française mà trời đã phú riêng cho một số rất ít. Thêm vào còn có tấm thân cao lớn mạnh khoẻ, Francis có nét mặt của Gregory Peck mà chàng cũng đã nghiên cứu thêm để bắt chước ngay từ khi nhà tài tử Hoa-kỳ ấy đóng phim đầu tiên.
Một điểm may mắn giúp thêm cho sự thành công nữa là chàng làm việc cho nhà vô tuyến truyền hình ở Paris, điều khiển những buổi phỏng vấn, phóng sự, nói chuyện với các nhân vật đặc biệt. Francis cưới một bà vợ rất giàu nhưng lớn tuổi hơn và lúc nào cũng có năm bảy ông bác sĩ túc trực vì bệnh hoạn nhiều. Hẳn vì quá được săn sóc nên bà đã chết sớm hơn số trời định, đấy cũng là một sự may mắn mà thượng đế dành cho thằng con cưng. Người đàn bà ấy không có con cháu gì nên bao nhiêu phần gia tài có một mình ông chồng góa bụa đẹp trai ấy được hưởng. Cố nhiên là Francis đã biết không phụ lòng định mệnh, ngoài ra Francis lại còn có tấm bằng cử nhân đủ làm chói mắt một số người chỉ thèm khát bằng cấp. Nhìn tổng hợp lại, Francis quả là một đứa con yêu của định mệnh mà mọi người không phải ai muốn cũng được. Ở xã hội của thế kỷ thứ hai mươi thì còn gì hơn là một mảnh bằng nhỏ nhưng đi kèm với một số tiền lớn và một chiếc xe hơi lớn?
Chiếc xe Hoa Kỳ của Francis màu trắng, mỗi năm chàng phải chịu lỗ năm trăm nghìn quan để đổi xe mới cho hợp thời, chiếc xe đã có một uy lực rất màu nhiệm. Ngồi lên xe rồi thì bà nào, cô nào cũng ngoan ngoãn cũng dịu dàng, hình như họ sinh ra để chiều đón người đàn ông ấy. Tha hồ cho chàng điều khiển, có lẽ cũng vì chiếc xe đẹp, vì những bữa ăn sang trọng chàng đã mời họ đi, vì chức vị của chàng, tất cả những thứ đã giúp cho sự thành công đối với đàn bà quá dễ nên Francis mới lạnh nhạt chóng chán và luôn luôn đòi hỏi những gì đặc biệt hơn.
Để tự bào chữa cho mình Francis hay bảo rằng mình cũng giống như nhà hiền triết Socrate không chú trọng đến cái nhan sắc của người đàn bà mà chỉ chú trọng đến cái nhan sắc của những cậu trai xinh xắn. Chàng còn cam đoan rằng đó là tuyệt đối của một nền văn minh của xứ Hy-Lạp dưới thời Platon và Socrate. Cậu trai nào được Francis săn sóc đến thì khỏi lo thiếu ăn thiếu mặc, chàng cũng sắm sửa cho đầy đủ hệt như những ông nhân tình sắm cho người yêu. Chàng lại có tính không ghen vì theo chàng chỉ những người có mặc cảm mới ghen. Ở hoàn cảnh Francis muốn ai mà chẳng được, nhân loại nhung nhúc những kẻ thèm tiền, thèm địa vị, thèm được huênh hoang. Chàng chỉ cần mời một tiếng là đi ăn đi uống hay đi ngủ.
– Alcibiade, đi chứ? – Francis gọi người bạn trai đang thiu thiu nhắm mắt muốn ngủ.
– Thôi anh đi một mình, một con mái mà hai con trống để đánh nhau cho sứt mẻ, cho rụng lông gãy cánh đi ấy à.
Francis đổi tên không gọi bạn là Albert mà gọi Alcibiade để kỷ niệm mối tình của Socrate, ngay từ hồi mới quen Albert trong hiệu cà-phê Flore ở Saint Germain des Prés. Nhìn nét mặt và dáng người thanh tú của Albert, nhất là lối ăn mặc đỏm đáng, hơi có một vài điểm khuynh nữ của chàng trai làm cho Francis chú ý và đặt cho ngay cái tên cổ Hy-lạp ấy. Albert cũng đồng ý, mặc dầu đã từng nghe nói về Alcibiade là con người mà các sử gia gọi là đáng khinh nhất trong lịch sử Hy-lạp nhưng không sao. Albert chỉ sống cho những gì đang đến chứ không cần quá khứ, không cần dư luận. Mỗi lần gặp Francis, Albert. cũng bắt chước câu nói của Alcibiade:« Socrate que me veux tu» và lần nào Francis cũng vui vẻ trả lời lại «Un baiser». Rồi họ vui đùa với nhau. Trong sự chung đụng giao thiệp với những người bạn trai, Francis vẫn tìm thấy một thứ tình cảm thích hợp với con người của chàng hơn là trong những lúc phải gần các cô bạn gái.
Nhưng hôm nay trong dáng điệu của người đàn bà này có một vẻ đặc biệt riêng, một loại quỷ satan đầu thai. Trong lối đi đứng, lối xát dầu, lối nằm tất cả đều là một lời chào mời, nên chàng muốn đổi món ăn. Alcibiade không xuống tắm càng đỡ vướng, đã bảo rằng đàn ông bao giờ cũng tế nhị và ít hay phiền phức nhau hơn. Sự thực vì Albert đã hiểu rõ Francis, biết rằng Francis chỉ chuộng mới lạ đối với đàn bà, nhưng chỉ vài hôm sau là thế nào cũng nghe chàng chê hôi miệng, hoặc hôi nách v..v.. rồi tìm cách bỏ rơi ngay không hề bận tâm đến. Hơn nữa chứng đồng tính giao phối hiện giờ là một chứng bệnh hợp thời trang, bệnh của người trí thức. Nếu Francis có bỏ thì Albert cũng sẽ tìm được một ông bạn khác săn đuổi ngay. Chỉ cần ra hành lang của hiệu cà-phê Flore ngồi độ một tiếng đồng hồ. Vì sinh sống bằng cái nghề này nên Albert cũng đã nghiên cứu kỹ chàng biết rằng Freud chia con bệnh ra làm ba loại: một loại đảo nghịch hoàn toàn không thể nào chung đụng với người cùng giống, loại thứ hai có thể tìm khoái lạc với cả hai giống và loại thứ ba gặp đâu hay đó, không đòi hỏi nhiều. Albert nhận thấy Francis ở vào loại thứ nhất, nếu thỉnh thoảng chàng có gặp một người đàn bà cũng chỉ để thử xem cái trình độ kinh tởm của mình đối với phái nữ đã lên đến tận đâu.
– Thật là một sự hân hạnh cho bà.
Francis vừa bơi song song với Monique vừa gợi chuyện, không cần phải giới thiệu chào hỏi gì cả. Đây cũng là một lối tấn công rất hiệu quả mà ít có người đàn ông nào dám thử. Monique đã đoán biết từ trước thế nào anh chàng này cũng sẽ theo mình xuống bể nên nàng không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, nàng đã liếc thấy cái thân hình cao lớn mạnh khỏe của chàng và chỉ đợi có thế. Monique ngừng không bơi nữa, nàng đứng xuống, đưa tay lên khoác nước ở mặt, ngước đôi mắt xanh âm u của mình lên hỏi lại:
-Tôi đang được hân hạnh nói chuyện với ai đây?
– Francis Châles của nha vô tuyến truyền hình Paris, bà có đôi mắt đẹp lắm đấy, tha hồ làm mệt mọi người phải không?
– Sao lại bảo là hân hạnh cho tôi?
Monique hỏi vặn tuy trong lòng nàng đã reo mừng, ở cái xó Rabbat này ít có dịp gặp những nhân vật đặc biệt đáng cho nàng phô trương nhan sắc. Francis không trả lời câu hỏi của người đàn bà mà còn cố ý hỏi thêm một câu nữa kiêu hãnh hơn:
– Tôi có cần phải biết tên bà không?
– Monique Ferrandini.
– Có chồng hay góa, hay ly dị?
– Chồng hiện ở Việt Nam, quân nhân.
– Biết rồi, đi làm mercenaire gửi tiền về cho vợ con ăn chơi chứ gì. Đời có những thằng đàn ông lạ thật, nhưng thôi đứa nào ngu đứa ấy ráng chịu! Chiều nay đi chơi nhé, Rabbat có hộp đêm nào đáng cho những đứa như chúng mình đặt chân đến không?
– Có nhưng chán lắm, sang «Casa» đi.
Monique trả lời như kẻ bị rắn thôi miên. Người đàn ông ấy ăn nói xấc láo như thế mà Monique cũng không biết vì sao người đàn ông ấy lại bảo với mình rằng thật là hân hạnh cho nàng. Chẳng biết nói gì, Monique đành nhắc lại câu hỏi ban nãy của mình, «tại sao lại hân hạnh cho tôi?»
– Vì từ lâu tôi không bận tâm đến cái đẹp của người đàn bà, trái lại tôi chỉ cảm được cái nhan sắc của những cậu trai trẻ như người bạn nằm phơi nắng với tôi ban nãy.
Francis vừa nói vừa chỉ tay lên bờ chỗ Albert đang nằm, chàng còn giảng thêm rằng khi mình nằm cạnh một người đàn ông thanh tú mình có cảm tưởng đã bướng bỉnh lại với ý muốn của tạo hóa, hoặc là mình sẽ nghĩ rằng tạo hóa cũng chưa được toàn thiện mỹ. ·
Nghe Francis nói, Monique chỉ mỉm cười, chẳng những không thấy có gì đáng ghê tởm mà lại còn tỏ ra thích thú. Nàng không cho đó là bệnh hoạn mà nghĩ rằng chỉ là một sự đổi món ăn. Francis đang dạy cho nàng một triết lý mới, chính nàng cũng đang ngáp dài trong cuộc sống mỗi ngày, đang muốn tìm một ý kiến để thay đổi cho đỡ chán.
– Thế nào, chiều nay đi chơi chứ, thay đổi một hôm xem sao, tính tôi rất dễ ngấy.
Monique chỉ mỉm cười không trả lời, trong lòng đã có cả một chương trình dự định sẵn, nàng không muốn, nếu nàng đã muốn thì phải được. Ngày xưa bệnh chưa khỏi nên các vị hôn phu biết được mà xin hồi hôn sau một đêm ngủ chung, chứ bây giờ bệnh đã khỏi. Nàng lại càng ngày càng đẹp càng khôn, người đàn ông không thể nào thoát cái lưới của nàng là một thứ lưới vừa bền vừa dày, nếu gọi sự khiêu khích của Monique là một cái lưới và những người đàn ông ấy là lũ nhặng vo ve chung quanh.
Hai người bơi nhanh vào khi nước bể đang dâng lên. Francis công nhận rằng Monique bơi giỏi và đẹp, giống mấy con cá bể.
– Bà có biết ca không?
-Vừa để ru một người ngủ…
Monique trả lời bí mật, họ bước chầm chậm trên bãi như một đôi nhân tình hẹn nhau từ mấy mươi năm trước. Nhìn họ đẹp đôi quá, chàng có vóc dáng mạnh khỏe, vững chắc, hiên ngang bên cạnh nàng cũng tràn đầy nhựa sống. Vẻ đẹp của thời đại mới là phải thơm mùi mặt trời, bắp thịt phải lẳn chắc, Monique và Francis đã trả lời đúng với cái đẹp lý tưởng của thời đại. Ngày xưa ra bể trông bà nào cũng ẻo lả, ông nào cũng bụng phệ, những người ấy bây giờ đành đóng cửa nằm nhà. Có muốn đi tắm thì phải tìm những góc vắng, hoặc ban đêm mới dám ra bì bõm một mình.
Nhìn Monique, có mấy cô gái không chịu được đã bĩu môi nói ngay.
– Garce, espèce de Put…
Francis kiêu hãnh mỉm cười quay lại nhìn các cô, trong khi Monique không thèm để ý, đôi mắt vẫn hướng thẳng ra phía trước, môi dưới hơi chìa ra như thách thức với tất cả.
– Tôi rất bằng lòng thái độ của em.
Monique vẫn im lặng, nàng đã hiểu ý Francis nên khỏi cần bắt chàng phải giảng giải. Tính Francis rất ác, thường muốn làm khổ mọi người, chàng lại hơi xem rẻ đàn bà nên thấy cái dáng điệu khinh khỉnh ác của Monique chàng tỏ ra vui thích.
Lên đến chỗ để quần áo, Monique kéo khăn trải lại cho thẳng, rồi cứ thế nằm sấp xuống phơi mình chứ không chịu lau khô như những người khác. Francis đợi Monique nằm rồi mới đến dọn chỗ của mình để đến cạnh với nàng, bỏ rơi Alcibiade mà cả chàng và người bạn trai đều biết rằng, cũng như những lần bỏ rơi khác chẳng có gì đáng ngại.
– Em cho phép anh nằm bên cạnh không?
– Cho phép nằm bên nhưng chưa cho phép gọi bằng em xưng anh.
Francis huýt lên một tiếng sáo tỏ vẻ bằng lòng câu trả lời của Monique rồi mỉm cười đọc lên hai câu thơ của Prévert: Je dis tu à tous ceux que j’ aime même si je ne les connais qu’une seule fois…
– Có thật không? Có thật là chỉ gặp một lằn mà thôi không?
Monique hỏi dồn, Francis gật đầu, một lúc sau chàng mới trả lời giọng rất kiêu hãnh: «Trên nguyên tắc thì như thế ».
Những giọt nước lăn từ trên lưng người đàn bà xuống tấm khăn đỏ, những giọt nước như cũng đóng góp thêm vào công việc khiêu khích người đàn ông, chàng chỉ muốn đưa lưỡi ra liếm những giọt nước ấy thử xem khi muối bể cộng thêm với mùi da thịt của đàn bà nó sẽ có một vị gì khác hơn. Giá quen thêm hai giờ nữa thì chàng đã có thể thử được cái vị nước bể ấy rồi. Cuộc sống quá đầy đủ xúi dục con người ưa đi tìm những sự mới lạ, khó khăn. Francis chỉ sợ ngày mai đến nghĩa là qua một đêm nay gần gũi làm chủ cái thân hình đó rồi, thì những giọt nước chảy từ trên lưng xuống ấy sẽ không còn đủ sức làm cho chàng thèm khát nữa.
-Monique….
Francis muốn đưa ý kiến ra nói với Monique nhưng rồi lại thôi, chàng đổi sang câu hỏi khác, câu hỏi rất tầm thường, chính chàng cũng tự nhận thấy rằng hơi kém thông minh đặc sắc: “Em sống một mình có buồn không?” Chàng hy vọng nếu nàng thông minh thì nàng sẽ trả lời thế nào mà câu hỏi sẽ trở nên bớt ngờ nghệch. Trong nghề nghiệp, Francis vẫn gặp nhiều lần như thế, lắm khi câu hỏi đặt ra rất tầm thường mà gặp người đối thoại có học thức có nhiều ý kiến thì câu hỏi cũng đâm ra có giá trị.
– Lắm khi cũng hơi buồn nhưng…
Rồi Monique mỉm cười, nàng từ chối không trả lời thêm nữa và câu hỏi của Francis đành chịu ngờ nghệch. Monique không có thì giờ để buồn, ngoài những thì giờ đi chơi tắm bể, đi mua hàng may áo, còn lại bao nhiêu đều phải dành cho nhan sắc. Nào tắm nào ăn nào ngủ nào tập thể thao, xoa nắn, trang điểm, gội đầu. Màu tóc thâm có thể đợi đến một tuần mới gội cũng chẳng sao chứ màu tóc trắng như loại tóc của Monique nếu ba bốn ngày không gội thì nó sẽ hết óng ả, sợi tóc trở nên thô bẩn vì bụi bám vào rất nhiều. Chiều nào nếu không đi bơi thì lái xe đi lên Casablanca hoặc đánh bridge hoặc đi xem chiếu bóng, lựa những phim nào thật có ích cho sự sưu tầm cách làm tăng thêm vẻ đẹp. Còn thì giờ đâu mà buồn. Nhưng Monique không dại gì mà đi khai chương trình của mình cho thằng đàn ông ấy nghe, nàng cũng biết đấy là một loại địch thủ rất ghê gớm. Với những kẻ ghê gớm ấy thì chỉ có cái thế giới bí mật của sự im lặng làm cho họ ghê sợ và kiêng nể mà thôi.
Francis chỉ nhìn Monique chứ không thèm nhìn lên trời như mọi người, chàng tự hỏi tại sao con người ấy lại có thể quyến rũ được mình. Hẳn vì cái dáng điệu lờ đờ của nàng, dáng điệu mà trong sách Phật đã cấm cùng với những sự cấm khác, dáng điệu được gọi là những sự bất chính không tinh khiết ở trong tâm. Chàng nhớ có lần gặp một vị sư ở Luân đôn chàng đã tìm dịp phỏng vấn. Vị sư cũng vui lòng trả lời tất cả những câu hỏi khúc mắc của chàng. Tất cả những tính xấu như ghen ghét, hà tiện, độc ác, giận dữ, kiêu hãnh vv.. cái gì chàng cũng cho là thường, mà đến cái tính uể oải thì chàng phải chịu công nhận rằng đức Phật có óc nhận xét. Chỉ tiếc rằng người ta không phân tách dài hơn về cái tính ấy.
Các cô gái Paris nhanh nhẹn quá, lúc nào cũng sợ trễ xe với sợ phải gặp đèn đỏ, nên họ đi đứng vội vàng không để cho người đàn ông kịp chạy theo. Nếu cưới một người vợ giống Monique chắc sẽ gặp nhiều chuyện bực mình, nhưng làm nhân tình một vài hôm thì hẳn nàng phải là con người lý tưởng.
Chiều xuống lặng lẽ, cũng lặng lẽ như những bóng người đi tắm khi sửa soạn ra về, Monique vẫn nằm nhắm mắt không biết nàng đang nghĩ gì, tuy đôi mi rậm và đen kín, đang khép nhưng Francis vẫn như nhìn thấy màu xanh âm u của đôi mắt. Thân hình đều đặn nằm cạnh màu cát bể khô nổi bật trên nền cát tưởng như thân hình ấy cũng chỉ là một pho tượng nổi bằng cát.
Ý nghĩ ngộ nghĩnh bắt Francis phải vùng dậy, chàng nhất định trổ tài, cái tài riêng không có học với ai mà chàng vẫn giấu kín, tài nặn tượng. Chàng sẽ nắn một cái tượng của người đàn bà bằng cát ướt, lấy Monique làm mẫu.
Đợi Francis đắp xong đang đi kiếm rong bể làm tóc, Monique mới ngồi dậy nhìn cái tác phẩm mà chính mình đã gợi hứng cho nghệ sĩ.
– Sao không cho em mặc bikini vào có phải dễ chịu hơn không?
– Vô ích, phản thiên nhiên, áo quần là nhân tạo. Em đã đến đảo Levant bao giờ chưa?
Monique lắc đầu, nàng chỉ mới nghe nói mà chưa có dịp nào đặt chân đến những nơi ấy. Francis hẹn nếu trong vài ngày nữa mà không có sự gì thay đổi, thì lúc quay về Paris chàng sẽ mời luôn Monique đi đến viếng đảo cùng với người bạn trai Albert.
– Bảo cho biết trước rằng đến đấy thì không cần phải mang áo quần đâu nhé.
Monique lại mỉm cười nửa ưng thuận, nửa trách móc; nàng mở ví ở trong giỏ ra lấy thuốc lá mời Francis cùng hút. Hai người vừa nhìn tác phẩm của Francis vừa bàn bạc cuộc viếng thăm đảo Levant.
– Giống đấy chứ.
Monique phụng phịu, vì pho tượng bằng cát có cái eo bé hơn và đôi vú cao hơn mình.
Ngoài bể chỉ còn lẻ tẻ những người ra muộn, nhấp nhô không dám bơi xa. Nước bể xuống màu, không xanh như ban nãy. Trời mang sắc tím, thứ tím nhẹ của những bông hoa dại, những vệt sáng từ chân trời loang loáng xuống mặt nước. Ngay cả màu cát phút này cũng có pha một chút tím. Nhưng trời buổi chiều đổi màu sắc rất chóng, cũng chóng như ý kiến của một nhà hoạ sĩ lúc bực tức mà vẫn phải pha màu để vẽ.
Gió thổi nhẹ không lạnh, nhưng Monique bỗng rùng mình, nàng cúi lấy chiếc khăn tắm khoác lên lưng. Francis dằng lấy khăn đòi xát lưng cho nàng bằng đôi tay của mình. Người đàn bà ngồi yên chỉ hơi rùng mình khi bàn tay chàng chạm gần phía ngực. Francis biết rằng chàng chỉ cần xô ngã Monique xuống bãi cát là được tất cả những gì mình muốn, nhưng còn nhiều người quá.
– Hết lạnh rồi…
Monique nói rất khẽ, nàng muốn chờ cho nước triều lên đến tận chỗ mình, muốn đợi nhìn nước sẽ đánh tan pho tượng cát của mình. Chắc nàng sẽ buồn, Monique không thích buồn, nàng không hề biết buồn, nhưng hôm nay tại sao gặp Francis, Monique cảm thấy có nhiều cảm giác rất lạ… Nàng chậm rãi đến quỳ bên pho tượng đưa ngón tay có móng đỏ nhọn định đâm vào mắt, nhưng Francis hét lên:
– Để yên đấy, chỉ nước bể mới được đập vỡ công trình của tôi chứ ai phá vào tôi đánh chết.
– Sao anh dữ thế, đàn bà sợ anh là phải.
Francis mỉm cười, chàng thầm công nhận rằng con đàn bà này biết cách làm mềm lòng một thằng trai khó tính, nàng biết nghệ thuật chinh phục chứ không nhâng nhâng tự đắc như những cô gái trẻ đẹp khác.
– Về đi anh, nhìn mặt trời lặn có gì mông mênh quá anh nhỉ.
Francis ngạc nhiên, chàng hỏi lại «Em cũng thích Saint Exupéry sao?» Nhưng Monique đã dùng nụ cười của mấy bức tượng Sphinx ở Ai-Cập để trả lời cho người đàn ông. Nàng chỉ sợ Francis hỏi thêm thì không biết phải trả lời thế nào. Sự chung đụng với Georges đã giúp cho Monique có một cái vỏ trí thức bề ngoài mà nếu ai không biết rõ sẽ tưởng rằng nàng là một người đàn bà trí thức. Sự thực ngoài những tờ báo dễ dàng viết cho đại chúng có nhiều tranh ảnh với những tờ báo thời trang của phụ nữ Monique không có thì giờ đọc sách. Hơn nữa đọc sách mà ngồi thì sẽ mỏi lưng, nằm sẽ có nhiều vết nhăn lên cổ, chưa kể rằng đọc sách nhiều, mắt sẽ mờ, đục, kém linh động, cứ nhìn những người cận thị, mấy nhà học giả thì sẽ thấy.
Cả đến những câu chuyện khôi hài làm cười nhiều nàng cũng còn muốn tránh vì khi khóc cũng như khi cười chỉ là những phát cuốc đào thêm nhiều vết nhăn lên đuôi mắt, lên mép.
Thấy bể vắng gần hết cả, Albert cũng lặng lẽ ra về tự bao giờ, Monique mới nghĩ đến chuyện ra về. Nàng đứng lên kéo trong giỏ tắm ra một chiếc quần bó thật sát với một chiếc áo cánh mỏng mặc ra ngoài bộ áo tắm. Trông nàng lúc này hệt như các cô gái miền Saint Germain ở Paris.
Francis đứng lùi xa nheo mắt ngắm nghía, chàng gật gù, khen:
– Được đấy, không đến nỗi lủng củng như các cô gái tỉnh hoặc gái ngoại quốc so sánh với gái Paris.
Monique chìa môi ra nghênh mặt nhìn lại kiêu hãnh, nàng bỏ bao nhiêu công trình để nghiên cứu dáng điệu và cách ăn mặc, lối đứng ngồi của các cô mẫu Paris, không đẹp sao được.
– Em phải về…
– Về làm gì vội, bể vắng trông bao la hơn, mình có cảm tưởng là bể của riêng mình,
Monique lắc đầu giải thích, chiều nay nếu nàng muốn đi chơi với chàng thì nàng phải về, người đàn bà nào cũng cần một vài tiếng đồng hồ để trang điểm, một người đàn bà đẹp lại càng phải cần nhiều thì giờ hơn. Nghe Monique nói Francis biết là mình đang đứng trước một con búp-bê rất lịch sự và cầu kỳ, chàng thầm thương hại người chồng nào đó hiện đang đi đánh giặc mướn để gửi tiền về nuôi vợ. Đối với Francis thì sự đi sang Việt Nam cũng chỉ là một hình thức đi đánh giặc mướn, chứ chẳng có lý tưởng gì cả.
– Mấy giờ thì em trang điểm xong, anh đến đón em ở đâu?
Monique đưa tay chỉ về phía tòa nhà mới cất ở đằng xa, nàng dặn chàng đến sớm để cùng mình dừng khai vị trước khi đi ăn.
Nàng đòi đưa Francis về khách sạn nhưng chàng đã hất hàm ra phía đường chỉ chiếc xe Hoa Kỳ dài màu trắng của mình đang đợi, chàng dặn nàng chiều nay để chàng đến đón khỏi phải để xe ở ngoài.
Monique sững sờ nhìn chiếc xe màu trắng của Francis, nàng nhất định kỳ sau đổi xe sẽ đổi màu trắng. Đi cạnh Francis hình như có sự gì lạ lùng sắp xảy đến, Monique cảm thấy hân hoan và kiêu hãnh chứ không phải như mỗi lần có dịp đi cạnh chồng. Monique thẫn thờ hỏi Francis:
– Sao anh lại thích màu xe trắng?
Nàng hỏi mà hình như không đợi câu trả lời, đầu cúi gầm xuống bãi cát nhìn đôi chân của Francis và của mình đang bước đi đều đặn tuy không hẹn hò gì với nhau.
– Ngày xưa tôi yêu một cô gái, nàng thích màu trắng cái gì cũng trắng nên tôi thành thói quen.
Đúng như thế, cả cái dây đồng hồ lúc nãy cởi ra bơi xong bây giờ chàng mang vào nàng cũng thấy nó bằng thứ da trắng.
– Đẹp không anh?
– Gì cơ?
– Nàng đẹp không anh?
Francis quay lại nhìn người đàn bà đi giật lùi lại về phía sau, chàng dừng lại giang một tay ra ôm ngang lưng một tay khẽ nâng cằm của Monique lên rồi thầm thì:
– Nàng đẹp lắm, cũng đẹp như em chiều hôm nay.
Monique nhắm mắt sung sướng đợi người đàn ông sẽ cúi hôn lên môi mình. Francis đoán biết ý, chàng se sẽ cắn lên môi của nàng chứ không hôn, để nàng mở mắt. Cả hai người cùng cười, tiếng Francis lại thì thầm: « Nàng cũng có đôi mắt của em, màu tóc của em, dáng đi của em…»
Monique nũng nịu trách hỏi có phải vì thế mà chàng tìm đến mình chiều hôm nay không; nhưng Francis đã suỵt ra hiệu bằng cách đưa một ngón tay lên môi bảo nàng im không được nói nữa.
– Em không nghe buổi chiều đang về đó sao… Em phải hân hạnh vì từ độ nàng chết rồi thì anh chẳng bao giờ tìm đến một người đàn bà nào nữa cả.
Sau khi chia tay từ giã Francis, Monique nhấn mạnh ga vội vã về nhà, nàng muốn đêm nay nàng phải là người đàn bà xinh đẹp nhất.
Francis đi vào khách sạn nhìn chìa khóa ở phòng của Albert không móc ở chỗ vẫn để khóa nên chàng khỏi cần hỏi thơ ký, chàng rất bằng lòng thấy rằng Albert đã ngoan ngoãn trở về nằm ở phòng, chứ không đi lang thang ngoài phố. Như thế tức là Albert đã hiểu rõ chàng. Còn những hai tiếng đồng hồ nữa mới phải đến đón Monique, tí nữa tắm rửa xong cho người hết chất mặn, chàng sẽ sang phòng Albert an ủi người bạn trai một tí.
Vừa cởi áo ra thì có tiếng gõ cửa, càng hay, thế là Francis khỏi phải mất công gọi điện thoại sang Albert.
– Thành công không anh?
– Dĩ nhiên, hỏi câu ấy thật là thừa…
Nhìn thấy Albert đã ăn mặc chải chuốt như cũng sắp đi chơi đâu, Francis hất hàm hỏi.
– Tôi cũng làm quen được với một chàng trai ở Barcelone đến, chiều nay phải đưa anh ấy đi chơi.
Francis ngạc nhiên hét to lên: «Thật sao, thế thì hay lắm, tôi chỉ lo cậu buồn ».
Cả hai người đều biết rằng ngày mai thì đâu sẽ vào đấy cả, có những kẻ trời sinh ra để làm chồng làm cha, trái lại có những kẻ trời sinh ra và cho khỏi phải làm gì cả, hình như càng ngày thì những người vô sứ mệnh ấy lại càng tăng thêm.
Francis vừa nói chuyện với Albert vừa tắm rửa, trả lời những câu hỏi của Albert về người đàn bà đẹp mà chàng vừa mới quen, chàng xem như công việc đã bỏ vào ngăn kéo, hồ sơ đã lập rồi, bước đầu tiên qua là tất cả mọi bước đều qua, đêm nay chàng sẽ ngủ với Monique, nàng sẽ gối lên tay nàng, nàng sẽ mặc chiếc áo ngủ mỏng nhất, da thịt nàng sẽ tỏa ra mùi nước hoa thơm nhất, quyến rũ nhất, nhưng để làm gì? Lòng chàng đã nguội ngay từ khi chưa nóng.
Giọng Albert tần ngần…
– Nàng có biết là anh thích.. anh ghét đàn bà không?
– Tôi bảo ngay từ đầu mà con bé cũng lạ cứ chịu như thường, đàn bà thật khó hiểu, như thế bảo tôi không tìm đến Alcibiade của tôi làm sao được.
Vừa lau mình vừa nhìn lại người bạn trai, anh chàng này có gì lai Á đông chẳng biết vì ông cha có ai mang vợ con sang Đông Dương hồi đó chăng. Albert biết mình có vẻ Á đông nên chàng đã đến hiệu nhuộm tóc đổi màu nâu ra màu xanh cánh quạ, đôi mắt chàng cũng hơi xếch, đấy là một điểm ăn khách nhất của Albert.
Chàng trai này sống nhờ cái bề ngoài của mình chàng có một thân hình thanh tú, da mặt mịn gần như da của đàn bà, chàng đã mất bao nhiêu thì giờ, để giữ cho được làn da ấy. Không phải là một sự dễ dàng. Trên bàn rửa mặt của Albert là như cả một cái phòng thí nghiệm, nghe ai bảo thứ kem nào tốt là chàng mua về thử ngay. Mỗi lần đi đâu ban đêm chàng lại còn thoa sơ một tí son rồi chùi đi như thế môi sẽ có sắc hồng tự nhiên chẳng khác gì các cậu bé mười hai, mười ba tuổi. Trong cái cặp tài liệu cầm tay của Albert người ta tò mò nhìn sẽ thấy cũng có lược gương giống hệt như của một cô thiếu nữ đỏm dáng.
Ở Paris muốn hẹn với chàng cũng phải điện thoại trước rất lâu, hệt như muốn mời những cô tài tử đang nụ đầy nhan sắc và tương lai hứa hẹn nhiều. Chàng thích Francis vì Francis có dáng điệu rất hiên ngang, hơn nữa Francis lại hẹn sẽ có dịp nào giới thiệu Albert, với những nhà đạo diễn để may ra có vai gì cần đến loại người như Albert. Ai chẳng thích tên mình viết bằng bóng đèn to lớn. Nếu chàng gặp được một ông đạo diễn cũng mang chứng đồng tính giao phối như Francis thì nhất định là chàng sẽ có tương lai trở nên tài tử màn bạc. Albert tự cảm thấy mình chẳng kém gì ai, mỗi người mỗi vẻ và nền điện ảnh nếu muốn đi sát với thực tế thì những nhân vật như chàng phải được xuất hiện.
Chiều nay tuy hay người bạn đi chơi riêng, nhưng Albert biết rằng Francis là kẻ rất chóng chán, chưa nắm trong tay đã chán. Bệnh chàng là bệnh nặng nhất. Sự gặp gỡ của Francis với người đàn bà ấy thì cũng như người mắc bệnh đau dạ dày, thỉnh thoảng thử lại những món ăn cũ xem có còn làm cho mình đau nữa không. Cố nhiên là sau đấy lại càng đau hơn.
Albert thầm thương hại Francis, chính anh chàng này mới là kẻ cô độc nhất, số phận như những người dân Do Thái trong thời kỳ chiến tranh thứ hai, đi đến đâu cũng bị xua đuổi. Với Francis thì chính lòng chàng tự xua đuổi lấy mình, chưa ăn đã cảm thấy ngấy món ăn thì còn hạnh phúc vào đâu nữa.
– Bao giờ chúng ta trở về Paris anh nhỉ?
– Chắc là ngày mai, muộn lắm là ngày kia.
Giọng Francis trả lời dứt khoát, mặc dầu chàng chưa chiếm được người đàn bà.
♣
Thiên Nga giật mình thức dậy, nhìn chung quanh tối om, nàng ngỡ rằng đã muộn, nhưng khi bật đèn lên thấy đồng hồ thì chỉ mới có năm giờ chiều mà thôi. Nàng tắt đèn nằm lại, còn muốn ngủ nữa. Ngủ cho quên hết tất cả những gì vừa xảy ra, nhưng cổ nàng khô, mắt cay và tay chân cảm thấy rời rạc lỏng lẻo. Có phải tại viên thuốc ngủ, hay tại nàng đã buồn? Thiên Nga uống thuốc ngủ để tránh sự suy nghĩ bực tức. Đấy chỉ là một giải pháp rất tiêu cực, nàng cũng biết như thế, nhưng nằm thao thức trên giường để buồn rầu thì có hơn gì. Một giấc ngủ dài sẽ làm cho tâm trí sáng suốt hơn.
Nhưng hôm nay, hẳn tại nàng không ngủ đủ, nàng bị thức giấc vì những tiếng động bên ngoài. Giờ này là giờ tan sở, giờ học trò ra trường, rồi đây nàng cũng phải đi tìm một trường khác để dạy học, sống lại cuộc đời ngày xưa, ngày chưa gặp Georges.
Giá cuộc tình duyên của hai người chỉ xảy ra trong giấc mơ thì hôm nay thức dậy Thiên Nga chỉ có một chút bâng khuâng tiếc rồi hết, sung sướng biết mấy, khỏe tâm trí biết mấy. Nhìn những vệt sáng xuyên qua khe cửa sổ, bây giờ thì không cần đèn Thiên Nga cũng có thể nhìn rõ tất cả mọi vật ở trong phòng.
Thật là vô lý, mới hôm qua khi bức thư ấy chưa đến thì cuộc đời của nàng bình yên và tràn đầy hạnh phúc. Bên cạnh Georges, nàng đã được sống một lối sống của tất cả những người vợ hiền lành ngoan ngoãn mỗi ngày đợi chồng đi làm về. Lo bữa ăn, lo nước tắm, vá đôi bít tất, mạng chiếc sơ-mi. Ăn xong nếu không đi dạo một vòng dưới rặng me ở trước đường thì đi xem chiếu bóng hoặc ngồi đón những buổi phát thanh nào có âm nhạc cổ điển Tây phương để cùng thưởng thức. So sánh lối điều khiển của các nhạc trưởng, các giàn nhạc của nước này nước khác. Đêm nào không có nhạc thì đọc sách, hoặc là ngồi nói chuyện vớ vẩn đến khuya. Mới hôm qua Georges còn là của một mình Thiên Nga, những cái nhìn như gói trọn cả thân hình, những nụ cười, những cái vòng tay siết chặt đến ngạt thở. Tất cả đều dành cho Thiên Nga, mối tình vững hơn tất cả các thứ tình từ trước đến nay, thế mà chỉ có một bức thơ, bức thơ không dài lắm, nhưng đã mang sức mạnh nguyên tử, hơn thế nữa, vì bức thơ mỏng manh quá…
Trưa hôm nay lúc Georges đi làm về, nhìn thấy mặt chàng có vẻ đăm chiêu buồn bã, Thiên Nga đoán biết ngay đã có một sự gì xẩy ra bắt chàng phải suy nghĩ. Lệ thường đâu có thế, vào đến cửa là Georges quên hết không còn nhớ đến một câu nói, một khuôn mặt của ai, chàng đã vứt lại hết ngoài ngõ trước khi vào với người yêu, Georges vẫn bảo thế.
– Anh nhận được thư của Monique phải không?
Georges lặng lẽ rút bức thư trong túi trao cho Thiên Nga đọc. Monique than thở bệnh cũ của nàng hình như muốn tái phát, nàng xin Georges hãy tha thứ cho mình và trở về ngay nếu có thể được, vì sống xa chồng nàng cảm thấy cuộc đời nhạt nhẽo vô vị: «Bây giờ em mới hiểu rõ, giàu sang chức vị mà làm gì phải không anh, chỉ có một thứ đáng quý nhất ở trên đời là tình của anh đối với em ».
Monique còn bảo rằng thằng bé con đã biết nhắc đến cha nó mỗi ngày, mỗi đêm trong giờ cầu nguyện trước khi lên giường ngủ.
Bức thư đã làm cho Gorges suy nghĩ và quyết định dứt khoát, từ ba tuần nay chàng thường đặt câu hỏi rồi tương lai sẽ như thế nào. Chàng đâu phải là một người đàn ông Ả-rập hay Việt Nam mà có quyền được nhận hai người đàn bà làm vợ, hơn nữa chàng lại sắp hết hạn giao kèo làm việc ở Việt Nam, sẽ có một ngày phải giải quyết dứt khoát. Chàng đã đi hỏi trạng sư, nhưng pháp luật buộc phải có chứng cớ nếu muốn ly dị với Monique. Tìm đâu ra chứng cớ nhất là với bức thư nồng thắm hiểu biết của Monique hôm nay? Georges cảm thấy lòng hoang mang mềm yếu trước những lời van xin tha thiết của vợ.
– Em là một người đàn bà vững vàng, có thể sống không cần sự nương tựa, không cần sự che chở của một người đàn ông, có anh hay không em cũng có thể đi làm việc lập thân. Còn Monique nếu bị anh bỏ thì sẽ đau yếu mà chết, hoặc vì bệnh hoạn, hoặc vì không người che chở. Nếu anh ly dị với Monique để cùng em sống chung thì liệu lương tâm của chúng ta có để cho chúng ta yên ổn mà hạnh phúc mãi không? Anh chỉ sợ như thế, anh đã suy nghĩ rất nhiều, tốt hơn cả là chúng ta chỉ nên xem nhau như hai người bạn, anh sẵn sàng giúp đỡ em nếu khi nào em có gì cần đến…
Giọng nói buồn rầu chậm rãi của Georges như giọng nói của một người quan tòa có lương tâm tuyên án xử tử mà vẫn còn thương hại cho tội nhân. Nghe Georges nói, Thiên Nga biết rằng như thế là hết. Nàng đâu phải là hạng người yếu đuối để mà than khóc cầu xin. Đợi Georges nói xong, Thiên Nga chỉ cắn môi rồi gật đầu, bằng lòng với số gia tài mà định mệnh đã dành chia cho mỗi đứa con.
Như thế cũng đã quá đủ, từ một đứa con hoang bị cha mẹ không dám nhận phải vứt ngoài đường, đáng lẽ phải chết lạnh đói cho chuột tha kiến đốt, thế mà lại được viện mồ côi nhận về, rồi lại còn được vào làm con nuôi của một gia đình phúc đức. Được ăn học, sống một cuộc sống đầy đủ như mọi người, cuối cùng lại được gặp Georges để yêu và để được yêu như chưa từng một ai được yêu như thế,
« Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối », mối tình của Georges mấy tháng nay không huy hoàng quá lắm đó rồi sao, nếu bây giờ có chợt tối thì cũng chẳng nên ân hận. Thử hỏi khắp tất cả những người khác, hoặc là một cuộc tình như thế hoặc là thứ tình dè dặt chậm rãi nhỏ từng giọt như thuốc điểm mắt của những đôi vợ chồng sống suốt đời bên nhau mà chẳng có gì nói với nhau, hẳn tất cả mọi người đều chọn thứ tình của Georges với nàng. Chính Thiên Nga cũng đã biết từ đầu rằng chẳng đi đến đâu. Georges sẽ phải về Pháp như quân đội Pháp sẽ phải rời bỏ xứ Việt Nam. Còn vấn đề ly dị thì nàng cũng biết Georges chỉ nghĩ đến chứ không dám làm, nếu Monique không đòi ly dị thì chàng không bao giờ dám đề nghị trước. Sự đi hỏi luật sư chỉ để giúp thêm cho chàng một lý do mà rút lui ý định ly dị với Monique, vì không có bằng chứng trong tay đấy thôi.
Như thế sao Thiên Nga còn buồn, trước kia nàng không sống yên ổn một mình ngày hai buổi đi dạy học đó sao?
Nhưng tất cả những lý luận Thiên Nga đã đưa ra từ nãy đến giờ chỉ là những bọt xà phòng, những lớp da gà nổi trên mái ngói khi trời đang mưa, mong manh vỡ tan ngay, không sao đủ sức ngăn ngừa sự chán nản thất vọng cuồn cuộn đến như bờ đê vỡ gặp mùa nước lũ.
Thế là hết, nhưng sao lại hết một cách quá dễ dàng như vậy được. Trong cái nhìn của Georges chỉ còn lại sự chua xót, Georges nhìn nàng như kẻ đi chết, gửi lại những cái nhìn vĩnh biệt chấm dứt. Trước kia chàng đã mạnh dạn tìm đến nàng có phải vì bị sự cô đơn và tính hiếu thắng của một người quân nhân thúc đẩy, ngày nay… Hay tại hai dân tộc hai màu da khác nhau, hay vì Georges đã nhớ lại những lời dạy của cha « ai ở nhà người ấy, ai về xứ người ấy »?
Người ta vẫn bảo hãy nên coi chừng dân xứ Corse, nhìn gương vua Napoléon lúc yêu vợ và lúc bỏ vợ thì sẽ thấy, khi yêu thì điên cuồng đắm đuối mà lúc bỏ vợ thì cũng lạnh lùng thản nhiên như cởi chiếc áo bẩn mặc ngày hôm qua.
Làm gì bây giờ, rồi hôm nay, rồi ngày mai, nhất là ngày mai chủ nhật Georges sẽ không đi làm việc? Hai người ở nhà sẽ nói gì với nhau, thời gian sẽ nặng nề và tất cả mọi sự đều biến thành bi hài kịch mỉa mai và vô nghĩa. Georges bảo sẽ xem Thiên Nga như bạn nhưng tình bạn ấy liệu có đủ để an ủi cả cuộc đời Thiên Nga chăng?
Việc đầu tiên là Thiên Nga phải đi tìm nhà để ở, đi tìm việc làm để sống, ngôi nhà trước cháy rồi nàng đã trả cho chủ nhà chứ không thuê lại. Nàng cũng xin nghỉ việc từ hôm về sống với Georges. Bây giờ tất cả đều phải xây dựng lại như khi mới bắt đầu vào đời.
Nghĩ đến tương lai, Thiên Nga rùng mình, nhìn quanh gian phòng mọi thứ đều nhắc lại những kỷ niệm, mới hôm qua còn được xem như câu chuyện tầm thường hằng ngày. Cái giường để ngủ, cái bàn để ăn cơm, bây giờ không phải như thế nữa, cái giường kê lại ngày gặp gỡ đầu tiên, cái bàn nhắc lại bữa cơm thân mật đầu tiên, tất cả đều mỉa mai, tất cả đều thương hại Thiên Nga. «Tình cảm là một thứ không ai có thể ăn xin của ai được» Thiên Nga nói lên câu ấy để khiêu khích lòng tự ái của mình.
Hình như chiều lắm rồi, trời bên ngoài thôi không lọt ánh sáng vào khe cửa, Georges vẫn chưa về, hẳn chàng cố ý ở nán để cho Thiên Nga có nhiều thì giờ mà tự giải thích cho mình, tìm cho mình một lối thoát…
Thiên Nga uể oải ngồi dậy đi vào phòng rửa mặt trang điểm qua loa, rồi mặc quần áo định đi mà chưa biết đi đâu. Đi đâu bây giờ khi nàng chỉ là một đứa lạc loài không gia đình, không bè bạn, không có lấy một người thân để hỏi ý kiến? Nghĩ đến sự tìm nhà, tìm việc, đấy cũng là một mục đích của cuộc sống hiện tại, nhưng sao Thiên Nga cảm thấy nó nhạt nhẽo vô vị, mặc dầu biết rằng đó là sự cần thiết nhất. Thiên Nga chỉ muốn được ngủ, ngủ mãi.
Sau khi lấy giấy bút viết để lại ở bàn cho Georges mấy chữ dặn chàng đừng chờ cơm mình, nói dối rằng đến ở lại nhà một người bạn. Sự thực nàng làm gì có bạn để ở lại, chắc Georges cũng biết như thế, nhưng chàng sẽ bằng lòng, vì Georges cũng như nàng cũng sợ phải đóng kịch.
Thiên Nga ra khỏi nhà mà chưa biết sẽ đi đâu, ngập ngừng đứng trước cửa ngõ, tuy cố làm đủ cách để khỏi nghĩ đến Georges, nhưng trong lòng nàng vẫn còn yêu Georges, còn hy vọng rằng Georges sẽ thay đổi ý kiến, ngày mai sẽ giống trở lại như ngày hôm qua. Georges vẫn hay nói đùa rằng mối tình của chàng và Thiên Nga là một thứ tình có bảo hiểm, ở một sở bảo hiểm quốc tế nhiều vốn ; như thế hai người sẽ không bao giờ lo ngại sự đổ vỡ. Chỉ tiếc rằng sở bảo hiểm tình cảm ấy chỉ mới ở trong trí tưởng tượng của Georges mà thôi chứ chưa ai có dám nghĩ đến.
Đằng xa bỗng một chiếc xe jeep với hai ngọn đèn pha sáng chói đang đi tới, Thiên Nga hồi hộp mừng, nhưng rồi xe rẽ sang lối khác. Hơn bảy giờ mà Georges vẫn chưa về hay chàng cũng bỏ đi ăn ngoài đêm nay cho khỏi gặp mặt Thiên Nga. Cảm giác chua xót tủi nhục của một người đàn bà hết được yêu đang giằng xé tâm trí, lòng tự ái chồm lên. Không thể được, không thể được, Thiên Nga rảo bước gần như muốn chạy đi trốn. Trốn căn phòng, trốn con đường, trốn cái nhìn lạnh lẽo của Georges.
Hai bên đường đèn bật sáng từ lâu, thứ ánh sáng vàng vọt của những ngọn đèn già chưa được thay bóng vì chính phủ thiếu tiền, ánh sáng không chiếu đủ lối đi, nhất là những lối đi có cây rậm lá. Thiên Nga đi đâu bây giờ, biết đi đâu, nơi nào cũng ghi đầy những kỷ niệm. Saigon bé nhỏ quá và tình của họ đã giăng mắc khắp mọi nơi. Từ một hiệu ăn, rạp hát cho đến sông Saigon, với Lăng Ông và Sở Thú. Ý nghĩ vụt đến chỉ có mỗi một nơi mà Georges và nàng chỉ tới có một lần ngày mới yêu nhau. Sau này không hiểu tại sao chẳng bao giờ họ trở lại, tình yêu làm bận rộn đến thế sao, có phải vì không trở lại để cảm tạ, để cầu xin mà Đức Bà đã phạt Thiên Nga đó chăng?
Khi con người có chuyện đau khổ thường hay muốn tìm vào một đấng thần linh nào để níu kéo ; Thiên Nga cũng thế, nàng hối hận vì ngày xưa nàng đã cùng Georges đến nhà thờ Đức Bà đốt đèn. Georges đã cầu nguyện cho hai người được sống với nhau, nàng cũng cầu xin cho cuộc đời được bình yên. Lời nguyện đã được thành sự thật, thế mà cả hai đều lãng quên không hề đến đốt đền cảm tạ. Bị phạt là đáng lắm.
Có lẽ nào, giờ này liệu nhà thờ có còn mở cửa cho Thiên Nga vào đốt đèn tạ tội, giá đêm nay nàng được quỳ dưới chân Đức Mẹ thì ngày mai nhất định sẽ tiêu tan hết những buồn khổ, Thiên Nga tin chắc như thế. Nàng thầm oán những kẻ đã làm cho các nơi như nhà thờ, chùa miễu bắt buộc phải đóng cửa để phòng.
Nếu không có sự nghi ngại ấy thì đêm nay Thiên Nga đã có một nơi để cầu nguyện. Đêm đầu tiên là đêm ghê sợ nhất khi con người gặp sự đau khổ. Bao nhiêu kẻ đã sa ngã, đã hủy hoại cuộc đời cũng chỉ vì những cái đêm đầu tiên không nơi an ủi ấy.
Thiên Nga vừa suy nghĩ vừa chậm rãi đi về phía nhà thờ. Georges đã về nhà chưa? Thiên Nga có ý định quay lại nhà gặp lại Georges. Nhưng để làm gì? Để nhìn lại cái nhìn đao phủ ban trưa, để thấy những nụ cười gượng gạo, những cái vuốt tóc bố thí không mang đến cho nàng chút hy vọng nào mà có lẽ trái lại, chỉ làm cực nhọc thêm.
Cửa nhà thờ đóng chặt như một lối từ chối dứt khoát, muộn quá rồi, ngay cả đến việc được quỳ dưới chân Chúa để cầu xin sự che chở cũng không được chấp thuận. Thiên Nga lảo đảo ngồi xuống mấy bực thang cấp, tựa lưng vào tường để tìm lại sức từ nãy đến giờ nàng đã phung phí quá nhiều trong sự suy nghĩ, trong sự buồn rầu. Nàng gục đầu vào hai tay như dáng điệu của người ngồi khóc, mà không khóc, giá khóc được thật nhiều thì chắc sẽ vơi bớt buồn, nhưng đến giọt nước mắt cũng không thèm tới.
Đêm nay Georges sẽ cảm ơn