Chương 2
Mọi chuyện bắt nguồn từ một cú điện thoại.
Người gọi điện trình báo về một chiếc xe khả nghi đỗ trên đường, đề nghị cảnh sát đến xử lý. Theo lịch sử cuộc gọi được Trung tâm thông tin chỉ huy lưu lại, lúc đó là 7 giờ 32 phút sáng, ngày mùng 1 tháng Mười một. Người gọi đến là nhân viên bảo vệ của một công ty gần đó.
Địa điểm nằm trên một con đường gần Takeshiba Sanbashi, nói về địa danh thì đó là khu Kaigan, Minato. Chiếc sedan màu xanh đậm đậu trái phép bên lề con đường chạy song song với tuyến giao thông vận tải mới Tokyo Rinkai.
Ban giao thông trực thuộc phòng cảnh sát gần nhất được điều động tới hiện trường, song vụ việc ngay lập tức được chuyển cho ban hình sự. Bởi thi thể một người đàn ông đã được tìm thấy ở băng ghế sau xe. Nạn nhân mặc suit đen, bị đâm ở bụng. Con dao được sử dụng làm hung khí vẫn cắm nguyên tại chỗ, có lẽ bởi vậy mà nạn nhân không bị chảy máu quá nhiều.
Ví tiền vẫn còn nguyên ở túi áo trong của nạn nhân. Bên trong ví có khoảng 70.000 yên tiền mặt và bằng lái xe. Bởi vậy danh tính nạn nhân cũng được xác định một cách dễ dàng.
Nạn nhân tên đầy đủ là Shiraishi Kensuke, năm nhăm tuổi, trú tại Minami-Aoyama, Minato. Dựa trên danh thiếp mà nạn nhân mang theo người, cảnh sát xác định nạn nhân là một luật sư, có văn phòng riêng gần đường Aoyama. Không tìm thấy điện thoại di động.
Số điện thoại nhà riêng của nạn nhân được tìm thấy từ thẻ liên lạc tuần tra nộp cho phòng cảnh sát gần nhất. Điều tra viên gọi điện tới đúng lúc gia đình nạn nhân cũng đang định trình báo mất tích với cảnh sát. Nạn nhân có vợ kém một tuổi và một cô con gái hai mươi bảy tuổi. Nghe nói nạn nhân ra ngoài từ sáng hôm trước đến nay chưa về, vì không liên lạc được nên cả hai đang lo lắng không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không. Họ đến phòng cảnh sát, đối diện với thi thể nạn nhân đang nằm trong nhà xác, vừa khóc lóc vừa khẳng định đó chính là ông Shiraishi Kensuke.
Theo lời kể của họ thì ông Shiraishi Kensuke sở hữu cả điện thoại di động lẫn điện thoại thông minh, điện thoại di động dùng cho công việc còn điện thoại thông minh để liên lạc với gia đình. Cả hai đều được cho là đã bị hung thủ lấy mất, tuy nhiên trong khi điện thoại di động hoàn toàn mất kết nối thì điện thoại thông minh vẫn có tín hiệu.
Không lâu sau, bằng cách lần theo thông tin định vị GPS, cảnh sát đã tìm thấy điện thoại thông minh của nạn nhân tại con đường dạo bộ có tên là Sumidagawa Terrace nằm ngay dưới triền đê, bên cạnh cây cầu Kiyosu bắc qua sông Sumida, thuộc Saga, Koto. Trên nền đất vẫn còn lưu vết máu đổi chỗ, chiếc điện thoại thông minh của nạn nhân cũng dính máu. Kết quả phân tích cho thấy đó chắc chắn là điện thoại của ông Shiraishi Kensuke. Còn điện thoại di động thì vẫn không thấy đâu.
Chuyên án điều tra được thành lập ngay trong ngày. Một nhóm các điều tra viên từ Ban điều tra số Một trực thuộc Sở Cảnh sát Tokyo, trong đó có Godai được triệu tập và cuộc họp điều tra đầu tiên đã diễn ra vào lúc 1 giờ chiều. Tại đó họ đã nghe trưởng ban hình sự trực thuộc phòng cảnh sát sở tại giải thích khái quát về vụ án.
Thông qua việc phân tích thông tin định vị trên chiếc điện thoại thông minh, cảnh sát đã nắm khá rõ hành tung của nạn nhân. Đầu tiên, nạn nhân rời khỏi nhà riêng ở Minami-Aoyama vào khoảng 8 giờ 20 phút sáng ngày 31 tháng Mười, đến văn phòng lúc 8 giờ 30 phút. Nạn nhân ở trong văn phòng suốt, đến hơn 6 giờ chiều mới bắt đầu di chuyển bằng ô tô. Khoảng ba mươi phút sau, nạn nhân tới khu phố số 1 Tomioka, Koto. Ở đây có ngôi đền Tomioka Hachimangu, nạn nhân đã đậu xe tại bãi đỗ xe tự động ngay gần đó. Sau khi chờ ở đó khoảng mười phút, nạn nhân tiếp tục di chuyển. Khoảng gần 7 giờ tối, nạn nhân tới con đường dạo bộ Sumidagawa Terrace, nơi chiếc điện thoại thông minh được tìm thấy.
Xét từ việc có vết máu dính trên điện thoại của nạn nhân, nhiều khả năng đây chính là hiện trường gây án. Giờ đó chưa phải là muộn lắm, theo lẽ thường, đáng ra nơi này phải có rất nhiều người đi dạo hoặc chạy bộ, song tại thời điểm xảy ra vụ án, tình hình lại hơi khác. Bởi người ta đang thi công sửa chữa tại trạm bơm tiêu nước ngay gần đó, con đường dạo bộ bị chặn, không cho người qua lại. Nói cách khác, nó đã trở thành ngõ cụt, rất thuận tiện cho việc gây án. Nếu vì biết rõ điều đó mà hung thủ mới dụ nạn nhân tới đây thì chứng tỏ hắn tương đối thông thuộc địa hình.
Sau đó, thi thể được chuyển lên ghế sau ô tô. Shiraishi Kensuke vốn gầy gò, chỉ nặng chừng sáu mươi cân, nếu hung thủ là người có thể lực tốt, hẳn không khó để vác nạn nhân. Chiếc xe được tìm thấy trên một đoạn đường thuộc địa phận khu Kaigan, Minato, song không rõ nó được lái thẳng từ hiện trường gây án tới hay trước đó còn đi qua nơi nào khác. Cảnh sát cho rằng chính hung thủ là người điều khiển chiếc xe, song ở thời điểm hiện tại, vẫn chưa rõ hắn làm vậy với mục đích gì.
Sau khi nghe trưởng ban hình sự giải thích xong, tổ chuyên án tiến hành cân nhắc hướng điều tra, đồng thời phân công nhiệm vụ cho các điều tra viên. Godai được xếp cùng nhóm với Nakamachi, cảnh sát tuần tra thuộc ban hình sự, phòng cảnh sát sở tại. Nakamachi là một viên cảnh sát cao ráo, khuôn mặt gan góc, hai mươi tám tuổi, kém Godai vừa đúng mười tuổi. Godai trộm nghĩ sẽ thật phiền toái nếu cậu ta tỏ ra xông xáo thái quá, song khi thử trò chuyện dăm ba câu, anh nhận ra Nakamachi thuộc típ người làm việc với cái đầu lạnh nên cũng yên tâm phần nào.
Nhóm Godai được giao nhiệm vụ điều tra về con người Shiraishi nhằm làm sáng tỏ các mối quan hệ của nạn nhân. Công việc đầu tiên của hai người là hỏi chuyện gia quyến nạn nhân.
Nhà riêng của Shiraishi Kensuke tọa lạc tại Minami-Aoyama là một căn nhà nhỏ nhắn được xây theo phong cách phương Tây. Godai có đôi chút ngạc nhiên, bởi khi nghe địa danh cũng như xét từ nghề nghiệp của nạn nhân là luật sư, anh đã hình dung trong đầu về một dinh cơ.
Ngồi đối diện Godai tại phòng khách, vợ nạn nhân – bà Ayako và cô con gái Mirei dường như đã lấy lại được bình tĩnh. Nghe nói họ đã chia nhau liên lạc với bạn bè gần xa, bà con khối phố và đang trong quá trình lo liệu cho đêm canh linh cữu cũng như lễ tang của chồng và cha mình. Bà Ayako là một phụ nữ nhỏ nhắn, khuôn mặt đậm chất Nhật Bản, trong khi Mirei lại sở hữu khuôn mặt cực kỳ sắc nét. Godai vừa so sánh khuôn mặt Mirei với khuôn mặt của thi thể nạn nhân trong đầu, vừa thầm nghĩ chắc cô ấy giống bố.
Sau khi bày tỏ niềm thương tiếc, trước nhất Godai hỏi về biểu hiện của ông Shiraishi Kensuke khi ra khỏi nhà lần cuối.
“Tôi không nghĩ ông nhà tôi có biểu hiện gì đặc biệt khác lạ chỉ riêng vào ngày hôm qua,” bà Ayako bắt đầu kể với một dáng vẻ đầy u buồn. “Ông ấy không nói sẽ gặp ai đó vì việc riêng, cũng không báo trước là sẽ về muộn.” Sau khi nói vậy, bà Ayako bổ sung thêm. “Có điều, tôi thấy gần đây ông ấy hơi ủ rũ, như thể có nhiều chuyện phải suy nghĩ. Tôi cứ tưởng ông ấy đang nhận một vụ khó nhằn nào đó.”
Cả vợ và con gái đều không biết ông Shiraishi đang nhận vụ gì. Cả hai đều bảo, ông Shiraishi chẳng bao giờ kể lể chi tiết chuyện công việc ở nhà.
Godai tiếp tục hỏi theo đúng trình tự. Đại loại như hai người có đoán ra chuyện gì liên quan đến vụ án hay không, gần đây nạn nhân có điều gì khác thường không.
“Tôi chẳng đoán ra chuyện gì hết,” bà Ayako khẳng định. “Chắc chắn ông nhà tôi không làm những việc phải chuốc hận vào người đâu. Ông ấy luôn làm việc bằng sự chân thành. Các thân chủ vẫn gửi thư cảm ơn cho ông ấy suốt mà.”
Có điều, xét từ tính chất công việc của một người chuyên bào chữa cho các bị cáo, chẳng phải ông Shiraishi cũng thường bị phía nạn nhân thù ghét hay sao? Trước thắc mắc này của Godai, người vợ không biết phải trả lời như thế nào, song cô con gái thì phản bác lại.
“Đúng là từ góc độ của nạn nhân, có lẽ họ sẽ coi bố tôi là kẻ thù, nhưng không có nghĩa là bố tôi đứng về phe của bị cáo một cách mù quáng. Mặc dù không kể chi tiết nhưng bố tôi vẫn thường nói về quan điểm sống của mình dưới tư cách một luật sư. Rằng tôn chỉ làm việc của ông là trước tiên phải giúp chính bản thân bị cáo nhận thức được tội ác của họ nghiêm trọng như thế nào chứ không phải chỉ chăm chăm tìm cách giảm án. Và rằng nguyên tắc cơ bản trong công tác bào chữa là điều tra kỹ lưỡng về vụ án nhằm đánh giá chính xác mức độ nghiêm trọng của nó. Một người như thế thì sao có thể bị thù hằn đến mức bị sát hại chứ.” Không rõ có phải trong lúc nói Mirei bị kích động hay không mà giữa chừng cô lại lên giọng. Mắt cô nom cũng hơi đỏ.
Cuối cùng, Godai hỏi về hành tung của ông Shiraishi Kensuke trước khi bị sát hại. Anh hỏi hai người xem khi nghe đến những địa điểm như đền Tomioka Hachimangu, con đường dạo bộ Sumidagawa Terrace, khu Kaigan, Minato, họ có nghĩ ra điều gì không.
Cả hai mẹ con cùng nghiêng đầu. Họ nói thậm chí còn chưa từng nghe ông Shiraishi Kensuke nhắc đến những nơi đó bao giờ.
Rốt cuộc nhóm Godai không thu được thông tin gì hữu ích từ hai mẹ con họ. Sau khi để lại danh thiếp với lời nhắn nhủ “Nếu hai người nhớ ra điều gì, xin hãy liên lạc với chúng tôi,” Godai và Nakamachi đành ra về.
Tiếp đó, họ đi tới một văn phòng gần đường Aoyama, tọa lạc trên tầng bốn của một tòa nhà với những bức tường ánh bạc, tầng một là quán cà phê.
Đợi hai người ở văn phòng là một phụ nữ đeo kính có tên Nagai Setsuko. Trên tấm danh thiếp chị ta đưa có đề chức vụ là trợ lý. Nghe nói người phụ nữ quãng trên dưới bốn mươi tuổi này đã làm việc cho ông Shiraishi Kensuke được mười lăm năm rồi.
Theo lời Nagai Setsuko, ông Shiraishi Kensuke chủ yếu nhận các vụ án hình sự, tai nạn giao thông hoặc tội phạm thiếu niên. Ông ghi danh vào hàng ngũ luật sư công nên cũng thường được tòa mời đến.
Godai thử hỏi xem liệu ông Shiraishi đã bao giờ bị thân chủ của mình thù hằn vì bào chữa kém hiệu quả khiến họ phải chịu khung hình phạt nặng hơn dự đoán hay chưa.
“Chuyện đó thì, cũng có nhiều kiểu người lắm,” Nagai Setsuko không phủ nhận. “Có những người toàn nói chuyện phi lý thôi. Họ khẳng định mình không làm gì, mình vô tội, nhưng trong mắt luật sư Shiraishi, thì rõ ràng là họ có tội. Những lúc như vậy, luật sư thường kiên trì thuyết phục họ, theo kiểu thành khẩn khai báo thì kết quả sẽ tốt hơn. Song lắm người nhất quyết không thay đổi lời khai, thế nên về phần mình, luật sư cũng chẳng biết phải bào chữa thế nào. Cuối cùng lúc ra tòa, ông ấy đành phải bám sát theo câu chuyện vô lý của họ. Dĩ nhiên bị cáo sẽ để lại ấn tượng xấu nên chẳng mong gì được giảm án. Mặc dù chuyện đó hoàn toàn do họ tự làm tự chịu nhưng thi thoảng vẫn có người vô duyên vô cớ trút giận lên luật sư.”
Godai hiểu điều đó. Trong số những nghi phạm anh từng bắt giữ, cũng có người như vậy.
“Có điều, ngay cả với những người như thế, sau khi tòa tuyên án, luật sư vẫn tận tình hỗ trợ nên đến cuối cùng hầu như mọi người đều hiểu ra. Từng có vài trường hợp lúc tòa ra phán quyết thì buông lời oán trách luật sư nhưng sau khi mãn hạn tù, họ lại tìm đến ông ấy để nói lời cảm ơn.”
Nghe câu chuyện của Nagai Setsuko, Godai chợt liên tưởng đến cụm từ “tính hay thương người.”
Anh thử hỏi về khả năng ông Shiraishi bị phía nạn nhân oán hận – cũng là câu hỏi anh đã đặt ra cho hai mẹ con nhà Shiraishi. Nagai Setsuko trả lời rằng không phải là không có khả năng đó.
“Hình như đã có vài lần luật sư suýt chút nữa thì bị người ta đánh ngay trên ghế hòa giải. Dù sao thì phía nạn nhân cũng đang tức giận mà. Có khi trong mắt họ, thái độ cố gắng giải quyết mọi chuyện trong êm đẹp của ông ấy lại giống như đang lấp liếm một điều gì đó.”
Nagai Setsuko nói thêm, “Nói thì nói vậy, nhưng tôi cũng không nghĩ ra vụ nào mà luật sư gây thù chuốc oán đến mức người ta phải ra tay sát hại ông ấy cả. Ngoài luật sư Shiraishi ra, tôi không quen biết nhiều luật sư cho lắm, nhưng tôi thấy ông ấy là một người lương thiện, luôn bào chữa với tất cả sự trân trọng, không chỉ dành cho thân chủ của mình mà còn cho cả đối phương nữa. Tôi thật không tin nổi nguyên nhân ông ấy bị giết lại xuất phát từ sự căm ghét hay thù oán. Dĩ nhiên trên đời này cũng có những kẻ quái đản, vì thế tôi không thể khẳng định chắc chắn được.”
“Vậy theo chị động cơ của vụ án lần này có thể là gì?” Godai ướm thử.
Nagai Setsuko bèn ậm ừ một cách phiền não.
“Có một vài phiên tòa đang bị kéo dài, nhưng thủ tiêu luật sư Shiraishi cũng không đem lại lợi lộc gì cho phía bên kia. Liệu có phải xuất phát từ lý do cá nhân, không liên quan gì tới công việc không nhỉ? Nhưng luật sư Shiraishi không vướng phải bất cứ rắc rối tiền bạc nào, tôi cũng chưa từng nghe thấy lời đồn đại tình ái nào hết. Hay là một kẻ đầu óc có vấn đề đã giết chết luật sư trong cơn bốc đồng chứ cũng chẳng có động cơ rõ ràng nào cả? Tôi chỉ có thể nghĩ đến khả năng đó thôi.”
Godai vẫn hỏi Nagai Setsuko về một loạt các địa điểm như đền Tomioka Hachimangu, con đường đạo bộ Sumidagawa Terrace, khu Kaigan, Minato. Nagai Setsuko trả lời rằng chị ta hoàn toàn không có ấn tượng gì về những nơi đó. Sau khi tạm giữ các tài liệu liên quan đến công việc mà ông Shiraishi Kensuke xử lý dạo gần đây cũng như bản photo danh sách các cuộc gọi đến văn phòng, Godai và Nakamachi ra về. Họ quyết định giao hồ sơ các phiên tòa mà ông Shiraishi đảm nhận từ trước tới giờ cho bên phụ trách chứng cứ.
Sau đó, hai người tiếp tục đi gặp một vài thân chủ hoặc những người từng là thân chủ của ông Shiraishi để hỏi chuyện. Hay tin ông Shiraishi Kensuke bị sát hại, ai nấy đều ngỡ ngàng, đã vậy họ đều thốt ra một câu na ná nhau.
Rằng không thể nào có chuyện vị luật sư ấy bị người ta thù ghét được.
Hay còn gọi là tuyến Yurikamome, tuyến tàu vận hành tự động kết nối ga Shinbashi, Minato với ga Toyosu, Koto.
Thẻ mà cảnh sát tuần tra yêu cầu người dân điền các thông tin cá nhân của người đó cùng những thành viên trong gia đình vào để liên lạc trong những trường hợp cấp bách.
Dòng điện thoại phổ thông chỉ có chức năng nghe gọi chứ không tích hợp hệ điều hành.
Luật sư được tòa chỉ định trong trường hợp bị cáo không có khả năng thuê luật sư riêng.