← Quay lại trang sách

Chương 3

Hỏi chuyện Yamada Yuta xong, trên đường về Godai và Nakamachi quyết định ăn tối sớm một chút. Trong lúc hai người đang suy tính xem nên đi ăn ở đâu, Nakamachi bỗng đưa ra một gợi ý đầy hấp dẫn. “Hay chúng ta đến Monzen-Nakacho đi.”

“Được đấy. Một ý tưởng tuyệt vời!” Godai đập nắm đấm tay tán thưởng.

Monzen-Nakacho nằm trên đường về trụ sở của chuyên án. Đây là một khu sầm uất tiêu biểu của Fukugawa, tấp nập đúng như tên gọi – khu phố trước cổng đền chùa – và tới giờ khu buôn bán ở đây vẫn hoạt động vô cùng nhộn nhịp. Quan trọng hơn cả là, ngôi đền Tomioka Hachimangu được nhắc đến nằm chính trong khu phố này.

Hai người chuyển tàu và ra khỏi ga Monzen-Nakacho lúc hơn 6 giờ chiều.

Mặc dù chẳng biết quán nào ngon quán nào dở nhưng Nakamachi đã lên mạng, tìm ra một vài cái tên có thể lựa chọn. Trong số đó có một quán nướng theo phong cách robata-yaki, nghe đâu nổi tiếng với món cơm Fukagawa được hấp bằng xửng. Nghe thôi đã muốn chảy nước miếng rồi. Họ quyết định chọn quán đó.

Quán nướng nằm ngay gần ga tàu điện ngầm. Bước vào trong, họ thấy một quầy hình chữ U, đứng giữa quầy là một người đàn ông mặc áo choàng đang nướng các loại rau củ và hải sản. Vì vẫn còn nhiều bàn trống nên hai người quyết định chọn bàn nằm sâu bên trong. Ngồi ở quầy không tiện nói chuyện bí mật.

Khi nữ phục vụ trẻ tuổi tới ghi món, hai người liền gọi bia tươi, đậu nành luộc và đậu phụ lạnh cắt miếng. Về trụ sở với cái miệng phả ra toàn mùi bia rượu thì chẳng hay ho gì, song trên đường tới đây, hai người đã nhất trí với nhau rằng chỉ uống một cốc bia thôi chắc không thành vấn đề.

“Tất cả những người có liên quan tới nạn nhân đều chỉ nói một câu giống giống nhau anh nhỉ,” Nakamachi mở cuốn sổ nhỏ ra, thở dài.

“Ý cậu là câu không thể tin có người lại đi thù ghét luật sư Shiraishi hả… Mà có khi đó là sự thực cũng nên. Có khi đúng như lời Nagai nói, ông Shiraishi luôn làm việc rất chân thành. Luật sư vốn là cái nghề dễ gây ác cảm với người khác, trước đây cũng có một số vụ sát hại luật sư, nhưng trên thực tế, chuyện họ bị căm ghét đến mức đấy là cực kỳ hiếm. Xem ra chúng ta nên nghĩ theo hướng là không có sự thù hằn nào ở đây hết.”

Bia tươi và đậu nành luộc được mang tới. Godai cầm cốc bia, nói với Nakamachi, “Cậu vất vả rồi,” đoạn nghiêng cốc uống, cái thứ chất lỏng có vị đắng vừa phải đó đang từ từ thấm vào cơ thể đã mệt nhoài sau một ngày rong ruổi khắp nơi khắp chốn của anh.

“Nếu không phải thù hằn thì là gì được ạ? Khi nãy chị Nagai đó có nói biết đâu động cơ lại xuất phát từ lý do cá nhân, không liên quan đến công việc.”

“Ừm, động cơ gì nhỉ,” Godai ngoẹo cổ, với tay nhón đậu nành. “Không phải rắc rối tiền bạc, cũng không liên quan tới quan hệ yêu đương. Nếu phải nghĩ đến một lý do khác, không lẽ là ganh ghét?”

“Ganh ghét? Nghĩa là đố kỵ ấy ạ?”

Godai bèn lấy cuốn sổ ra khỏi túi áo khoác.

“Shiraishi Kensuke. Sinh tại Nerima, Tokyo. Tốt nghiệp khoa Luật của một trường đại học công lập, sau đó không lâu đỗ kỳ thi tư pháp. Rồi ra làm luật sư tại một văn phòng luật ở Iidabashi. Năm hai mươi tám tuổi, kết hôn với bạn gái cùng trường, hẹn hò từ thời đi học. Năm ba mươi tám tuổi tách ra hoạt động riêng, mở văn phòng hiện tại. Liệt kê ra thế này mới thấy đúng là một cuộc đời thuận buồm xuôi gió, có người ganh ghét cũng chẳng lấy gì làm lạ.”

“Công nhận, nhưng vì thế mà giết người ta ư? Với một luật sư thì cuộc đời như vậy cũng bình thường thôi mà.”

“Biết đâu lại có người ghen tị với cái bình thường đó thì sao? Ví dụ như đối thủ ganh đua từ thời đi học chẳng hạn. Thiếu gì người đặt mục tiêu trở thành luật sư nhưng vì trượt kỳ thi tư pháp nên đành từ bỏ.”

“Ra vậy. Dễ có chuyện như thế thật.”

“Nói vậy nhưng trong vụ lần này, dù hung thủ có chủ ý giết người đi nữa thì hành động của hắn có lẽ vẫn là bột phát. Tôi có cảm giác nó không liên quan tới hành vi chuẩn bị hung khí rồi đâm chết nạn nhân. Nhưng đến là nực cười, rõ ràng chính tôi khơi ra khả năng kia thế mà lại tự phủ nhận,” Godai nhún vai, cất sổ vào túi áo.

Mặc dù khi nãy anh dùng từ “thuận buồm xuôi gió” song theo lời vợ nạn nhân là bà Ayako thì có vẻ như ông Shiraishi Kensuke tuyệt đối không phải người chưa từng nếm trải cực khổ. Ông sinh ra và lớn lên trong một gia đình không lấy gì làm khá giả, học toàn trường công, chưa kể hồi cấp hai, bố ông qua đời vì tai nạn. Lên cấp ba, ông phải lăn lộn làm thêm để phụ giúp kinh tế cho gia đình. Hồi mẹ ông – người mới mất cuối năm kia – mắc chứng đãng trí, nghe đâu ông cũng phải xắn tay áo chăm sóc mẹ, bởi vậy nói gì thì nói ông Shiraishi Kensuke cũng là một người vất vả. Phải chăng chính vì bản thân là người như vậy nên ông ấy mới nhận lời làm luật sư công, công việc vốn được biết đến là thù lao ba cọc ba đồng.

Sau khi uống hết cốc bia với đồ nhắm là đậu nành luộc và đậu phụ lạnh cắt miếng, hai người chuyển sang gọi món cơm Fukagawa trứ danh.

“Cơ mà, rốt cuộc có cái gì ở thị trấn này nhỉ?” Vừa nhìn tờ giấy giải thích về món cơm Fukagawa dán trên tường, Godai vừa nói ra thắc mắc trong lòng mình.

“Hình như nơi này chẳng dây mơ rễ má gì với nạn nhân anh nhỉ? Em cũng tò mò về chuyện đó.”

Godai bèn khoanh tay lại, trầm ngâm.

Vào ngày xảy ra vụ án, địa điểm đầu tiên ông Shiraishi Kensuke lái xe tới sau khi rời văn phòng chính là bãi đỗ xe tự động nằm ngay sát đền Tomioka Hachimangu. Hình ảnh chiếc xe của ông Shiraishi Kensuke đã được camera an ninh ghi lại, không thể lẫn vào đâu được. Cảnh sát cũng đã xác nhận được hình ảnh ông Shiraishi Kensuke đánh xe ra để trả phí sau khoảng mười phút đậu trong bãi. Tuy nhiên, không thấy người nào khác tiếp cận chiếc xe.

Có thể nghĩ đến một khả năng, là ông Shiraishi Kensuke đỗ xe tại bãi đỗ tự động theo chỉ dẫn của hung thủ, nhưng rồi trong lúc đang đỗ xe, hung thủ liên lạc lại. Và có lẽ địa điểm mới mà hắn yêu cầu ông tới chính là con đường dạo bộ Sumidagawa Terrace – hiện trường vụ án.

Chọn nơi nào làm hiện trường gây án là quyền của hung thủ. Có điều, đội điều tra đặc biệt quan tâm đến việc ông Shiraishi Kensuke đã dừng xe ở Tomioka Hachimangu trước đấy. Bởi, theo thông tin định vị trên điện thoại của ông Shiraishi Kensuke, trong vòng một tháng trở lại đây, ông ấy đã hai lần ghé đến Monzen-Nakacho.

Lần thứ nhất là vào ngày mùng 7 tháng Mười, có dấu vết cho thấy ông ấy đã đi bộ khá nhiều. Lần thứ hai là vào ngày 20 tháng Mười, hôm đó ông Shiraishi Kensuke gần như không chút do dự, tiến thẳng vào quán cà phê nhìn ra đường Eitai. Trong cả hai lần ấy, ông Shiraishi đều đậu xe ở bãi đậu xe lần này.

Nhóm cảnh sát phụ trách điều tra về các địa điểm đã đến quán cà phê đó để dò la tin tức, đồng thời xác nhận dữ liệu camera an ninh ghi lại hình ảnh ông Shiraishi Kensuke ra vào quán. Ông ấy mặc suit và chỉ mang theo độc một chiếc cặp đựng tài liệu. Đáng tiếc là không có nhân viên nào còn nhớ về Shiraishi. Xem ra ông ấy không có hành động gì khác thường.

Ông Shiraishi Kensuke đến thị trấn này để làm gì? Theo những gì mà nhóm cảnh sát phụ trách chứng cứ tìm hiểu được cho đến thời điểm hiện tại, trong số những người có liên quan đến các phiên tòa mà nạn nhân đảm nhận, không có ai sinh sống, làm việc hay học tập ở thị trấn này.

Món cơm Fukagawa được mang tới. Mùi thơm tỏa lên từ xửng hấp khiến Godai bất giác mỉm cười.

“Tạm gác vụ án qua một bên cái đã nhỉ!”

“Nhất trí ạ!” Nakamachi đáp, mắt cũng đang dán vào chiếc xửng.

Ăn tối xong, hai người quyết định thử ghé qua quán cà phê nọ. Nó chỉ cách quán cơm Fukagawa chừng năm mươi mét.

Đó là một tòa nhà hai tầng, tầng một chỉ có quầy phục vụ. Sau khi mua cà phê, họ đi lên tầng hai. Mặc dù vẫn còn bàn trống nhưng vì khoảng cách giữa các bàn khá hẹp nên họ đành ngồi cạnh nhau tại khu vực bàn dài cạnh cửa sổ.

“Theo thông tin định vị trên điện thoại thì ông Shiraishi đã nán lại đây trong khoảng gần hai giờ đồng hồ. Không hiểu ông ấy làm gì trong suốt hai tiếng tại một quán cà phê ở một nơi chẳng liên quan gì tới mình này nhỉ?”

“Khả năng lớn nhất mà chúng ta có thể nghĩ đến là ông ấy đã gặp gỡ ai đó.”

“Ừ thì thế, nhưng cậu cũng có mặt trong cuộc họp điều tra mà, theo hình ảnh camera an ninh ghi lại được thì cả lúc vào lẫn lúc ra khỏi quán, ông Shiraishi đều chỉ có một mình. Lúc vào đã đành, nhưng thường thì lúc ra người ta phải đi cùng nhau chứ?”

“Hừm…” Nakamachi ậm ừ. “Anh nói cũng đúng. Nhưng nếu không phải để gặp ai đó thì ông ấy làm gì ở đây những hai tiếng nhỉ? Đọc sách, hay là ngồi như thế kia ạ?” Nakamachi nói, đoạn chỉ tay ra đằng sau.

Godai lén ngoái đầu lại. Hầu hết khách khứa ngồi tại các bàn đều đang bấm điện thoại.

“Chắc không phải đâu,” Godai cười thiểu não. “Làm gì có chuyện ông ấy cất công đến một nơi xa lạ chỉ để làm việc đó. Nếu tôi nhớ không nhầm thì tòa nhà văn phòng của ông Shiraishi cũng có quán cà phê ở tầng một.”

“Chắc cũng không phải ông ấy mê cà phê, biết cà phê ở quán này nổi tiếng ngon hảo hạng nên mới cất công tìm đến tận đây đâu nhỉ?”

“Suy luận của cậu rất thú vị, nhưng đây chỉ là quán cà phê thuộc một chuỗi thôi.”

“Anh nói chí phải,” Nakamachi bèn chưng bộ mặt chán nản, đưa cốc giấy lên miệng.

Godai cũng nhấp một ngụm cà phê, quay ra đằng trước, nhìn xuống đường Eitai. Đột nhiên anh nảy ra một ý nghĩ, sau đó thì bật cười hì hì.

“Có chuyện gì thế ạ?” Nakamachi hỏi.

“Ngồi một mình trong quán cà phê những hai tiếng đồng hồ mà không đọc sách cũng chẳng lướt điện thoại. Người bình thường chẳng ai làm thế. Nhưng có những người bất đắc dĩ phải làm việc đó đấy thôi?”

Nakamachi tỏ vẻ bối rối, xem ra cậu ta chưa hiểu ý Godai. Anh bèn chỉ tay vào mặt cậu ta mà nói tiếp.

“Thì là cảnh sát chúng ta đây. Đi theo dõi thì bao lâu mà chẳng phải ngồi.”

“À,” Nakamachi hơi há miệng.

Godai chỉ tay xuống con đường Eitai nơi xe cộ đang qua lại như mắc cửi.

“Cậu thử nhìn mà xem. Cậu không thấy đây là địa điểm lý tưởng để theo dõi ai đó à? Những cửa tiệm chính của Monzen-Nakacho đều quay mặt ra con phố này. Với những cửa hiệu nằm bên kia đường, chỉ cần nhìn loáng qua là biết khách vào hàng nào, vào như thế nào. Chưa kể hầu như cả người đến lẫn người rời khỏi thị trấn đều đi qua con phố này.”

Nakamachi bèn nhìn xuống con phố, miệng lẩm bẩm “Đúng thật.”

“Ý anh là nạn nhân vào quán này là để theo dõi hành động của ai đó?”

“Tôi không biết dùng từ theo dõi có phù hợp hay không. Vì ông Shiraishi không phải cảnh sát. Nếu ông ấy ngồi đây chờ ai đó xuất hiện thì sao nhỉ?”

“Một người đi bộ ấy ạ?”

“Chuyện đó thì tôi không rõ. Cũng có thể là như vậy. Hoặc có thể là một nhân vật đến đỗ xe ở khu vực dừng đỗ bên lề đường, hay một vị khách vừa bước vào quán nào đấy và kiểu gì cũng sẽ đi ra. Có rất nhiều khả năng, song tôi chỉ có thể khẳng định một điều, rằng nếu muốn theo dõi ai đó thì đây chính là nơi lý tưởng nhất. Lại còn có cà phê để uống nữa.”

Nakamachi bỗng sáng bừng mắt lên. “Ta sẽ báo cáo chuyện này với cấp trên chứ ạ?”

Godai bèn cười nhạt, khẽ xua tay như để phủi thứ gì đấy.

“Cứ tạm để đó đã. Đây chỉ là tưởng tượng của tôi thôi, chẳng có căn cứ gì, thậm chí còn không thể gọi là suy luận. Nếu cứ phải nghe những chuyện kiểu như thế thì bao nhiêu vị chủ nhiệm và đội trưởng cũng chẳng đủ mất.”

“Vậy ạ,” Nakamachi tỏ vẻ thất vọng. “Tại em cũng muốn đem chút chuyện về làm quà cho tổ chuyên án.”

“Tôi hiểu cảm giác của cậu, nhưng không việc gì phải thấy áy náy về chuyện không thu hoạch được gì. Không bắt được con mồi không phải lỗi của chó săn. Mà là lỗi của kẻ thả chó săn vào chỗ không có con mồi. Cứ đường hoàng mà về trụ sở,” Godai nói rồi vỗ vai viên cảnh sát trẻ.

Đã bốn ngày trôi qua kể từ khi phát hiện thi thể. Đúng như Nakamachi lo lắng, cũng giống như các nhóm khác, nhóm phụ trách điều tra các mối quan hệ xung quanh nạn nhân không thu được kết quả gì đáng kể.

Godai và Nakamachi đang điều tra những nhân vật được cho là có tiếp xúc với Shiraishi Kensuke thời gian gần đây, dựa trên manh mối là lịch sử các cuộc gọi được lưu trong điện thoại di động và điện thoại thông minh của nạn nhân. Cảnh sát vẫn chưa tìm thấy chiếc điện thoại di động, song qua dữ liệu nhà mạng cung cấp, họ đã xác minh được lịch sử các cuộc gọi đi. Số điện thoại của Yamada Yuta cũng lưu trong lịch sử ấy.

Tính đến hiện tại, nhóm Godai đã điều tra hơn ba mươi người. Ngoài thân chủ và những người từng là thân chủ của nạn nhân, họ còn gặp gỡ bạn cùng là luật sư, rồi thì cố vấn thuế đang ký hợp đồng với nạn nhân nữa. Thậm chí họ còn cất công đến tận tiệm cắt tóc quen của nạn nhân. Song, tất cả đều nói những câu đại ý là không mảy may đoán ra chuyện gì. Một trong những đồng nghiệp cùng ngành thậm chí còn nói, “Giả dụ hung thủ bị bắt và tôi được yêu cầu bào chữa cho hắn, chắc tôi chỉ còn nước bỏ trốn.” Xem ra ý anh ta muốn nói, dù động cơ là gì thì hung thủ cũng khó mà có cửa được xem xét giảm án.

Nhóm của Godai trở về trụ sở của tổ chuyên án lúc hơn 8 rưỡi. Thấy Tsutsui – trung sĩ cảnh sát chịu trách nhiệm chỉ đạo điều tra các mối quan hệ của nạn nhân vẫn còn nán lại trụ sở, họ bèn báo cáo cho anh ta kết quả nghe ngóng được.

Tsutsui là người sở hữu khuôn mặt góc cạnh, nổi bật với mái đầu bạc trước tuổi. Nghe cấp dưới báo cáo về việc không thu hoạch được gì, anh ta cũng không đến mức thay đổi nét mặt. Với công việc của họ, chuyện liên tục về tay không là hết sức bình thường.

“Các cậu vất vả rồi. Hôm nay cứ về nhà nghỉ ngơi đi. Rồi mai lên đường đi công tác nhé,” Tsutsui chìa một tờ giấy về phía Godai.

“Đi đâu ạ?” Godai nhận lấy tờ giấy. Đó là bản photo bằng lái xe. Trên đó có ảnh chân dung một người đàn ông gầy gò. Áng chừng khoảng sáu mươi tuổi.

Địa chỉ là ở thành phố Anjo, tỉnh Aichi.

Robata-yaki trong tiếng Nhật có nghĩa là nướng bên bếp lò. Tại các quán nhậu theo phong cách robata-yaki, các đầu bếp sẽ nướng hải sản, rau củ tươi sống trên bếp than để phục vụ thực khách ngay tại chỗ.