Chương 49
Đã lâu rồi Kuraki Kazuma mới ghé thăm quán Asunaro, có lẽ cũng phải một năm rưỡi đã trôi qua kể từ ngày xảy ra vụ án ở cầu Kiyosu. Vừa đi bộ trên khu phố buôn bán ở Monzen-Nakacho, Kazuma vừa nghĩ nếu quán đã đóng cửa thì sao. Không chỉ đóng cửa, biết đâu họ còn đã chuyển cả chỗ ở. Nếu thử hết mọi cách, không chừng Kazuma sẽ có được địa chỉ liên lạc của họ. Nhưng nếu được hỏi anh có cần gặp họ đến mức đó hay không, Kazuma sẽ chẳng biết phải đáp lại như thế nào. Ngay cả hôm nay cũng vậy, anh tới đây mà trong lòng biết bao đắn đo.
Cuối cùng Kazuma cũng đến trước tòa nhà đó. Ngước lên, anh thấy tấm biển đề Asunaro. Nhưng không có gì đảm bảo trên thực tế quán vẫn còn hoạt động.
Kazuma nhớ lại lần trước khi anh tới đây. Sau khi bắt gặp Shiraishi đến đặt hoa ở con đường dạo bộ Sumidagawa Terrace, Kazuma đã đi bộ tới tận đây. Ngày hôm đó, Asaba Orie và một cậu thiếu niên đã đi ra từ tòa nhà này. Giờ đây nghĩ lại, hóa ra cậu thiếu niên đó chính là Anzai Tomoki, hung thủ thực sự đã sát hại ông Shiraishi Kensuke. Đó là một thiếu niên với khuôn mặt vẫn vương vẻ non nớt, hoàn toàn không thể nghĩ cậu ta có thể làm một việc tàn ác như vậy, nhưng một lần nữa Kazuma nhận ra phàm là con người, chẳng thể nào nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Kazuma bước lên cầu thang chật hẹp. Quán Asunaro vẫn còn đó. Không chỉ vì ngoài cửa có treo tấm biển đề dòng chữ Đang chuẩn bị mà còn bởi ánh đèn lọt qua khe cửa trượt nữa.
Kazuma hít một hơi sâu rồi đặt tay lên cánh cửa trượt.
Bên trong quán, mọi thứ vẫn y nguyên như lần ghé thăm trước. Những chiếc bàn tinh tế, nom rất sạch sẽ được xếp ngay ngắn. Một người phụ nữ đang xắn tay áo lau chùi một trong những chiếc bàn ấy. Đó chính là Asaba Orie. Vừa quay mặt về phía Kazuma, Orie đột nhiên đứng bất động như một con búp bê vừa hết pin.
“Xin lỗi chị vì tôi đến đường đột,” Kazuma nói. “Tôi định gọi điện thôi nhưng có chuyện này dù thế nào tôi cũng muốn gặp trực tiếp để báo tin cho chị.”
“Báo tin ư…” Orie lẩm bẩm. Sau đó, chị ta dọn dụng cụ lau chùi sang một bên, hai tay đặt lên nhau trước người, cúi đầu nói, “Đã lâu không gặp cậu.”
“Bây giờ chị nói chuyện một lát được chứ? Tôi sẽ về ngay thôi.”
“Không sao. Để tôi đi pha trà, cậu cứ ngồi xuống đi.”
“Thôi, chị cứ để kệ tôi ạ.”
Song không hiểu có phải vì lời Kazuma nói không lọt đến tai Orie hay không mà chị ta lại đi về phía quầy.
Kazuma kéo chiếc ghế gần đó, ngồi xuống. Orie đang thoăn thoắt pha trà, nom chị ta có vẻ gầy đi đôi chút. Kazuma nhìn quanh quán, quả nhiên không có thay đổi gì lớn.
“Mẹ chị hôm nay nghỉ ạ?” Kazuma hỏi về bà Asaba Yoko.
“Gần đây mẹ tôi hiếm khi ra quán lắm. Bà cũng già yếu lắm rồi mà,” Orie đặt tách trà lên khay, quay trở lại.
“Mời cậu,” sau khi đặt tách trà trước mặt Kazuma, chị ta ngồi xuống ghế đối diện.
Kazuma nói, “Mời chị,” đoạn nhấp một ngụm rồi đặt tách trà xuống.
“Cậu vẫn khỏe chứ?” Orie hỏi.
“Vâng, cũng tạm ổn.”
“Công việc thì sao?”
“Tôi đã quay trở lại công ty. Mặc dù công việc đã thay đổi nhiều so với trước đây.”
Kazuma đã chuyển sang bộ phận không yêu cầu tiếp xúc trực tiếp với khách hàng, song có lẽ anh không cần nói cụ thể đến vậy cho Orie nghe.
“Tôi nhớ không nhầm thì cậu làm việc liên quan đến quảng cáo nhỉ? Thế thì tốt quá rồi. Chắc hẳn bố cậu cũng yên tâm.”
“Về bố tôi,” Kazuma dựng thẳng lưng, cố tình nở một nụ cười. “Ông ấy mới qua đời tuần trước.”
“Sao cơ?” Orie thốt lên, những biểu hiện trên khuôn mặt tắt hẳn.
“Độ nửa năm trước, người ta phát hiện tế bào ung thư đã di căn sang phổi, từ đó bố tôi liên tục điều trị ở bệnh viện tỉnh Aichi nhưng rốt cuộc vẫn không qua khỏi.”
Mắt Orie chẳng mấy chốc đã đỏ hoe. Chị ta lấy mu bàn tay, áp lên khóe mắt, sau đó hít thở sâu.
“Vậy ư? Đây quả là một tin buồn vô cùng. Tôi xin chia buồn với cậu.”
“Lần cuối cùng chị gặp bố tôi là khi nào vậy?”
“Hình như,” Orie lần lại ký ức. “Nếu tôi nhớ không nhầm thì là khoảng một tháng sau khi Tomoki bị bắt. Ông ấy đã đến đây. Cậu không biết chuyện đó ư?”
“Tôi không nghe bố tôi nói gì. Thời gian đó, bố tôi đã trở về nhà riêng ở Anjo rồi. Hình như ông ấy đã giấu tôi để lên Tokyo. Chị đã nói chuyện gì với bố tôi?”
Sau khi thở ra một hơi nhẹ nhõm, Orie mới cất lời.
“Ông ấy lại xin lỗi tôi một lần nữa. Ông ấy cảm thấy có lỗi vì đã không thể bảo vệ Tomoki. Vì thế tôi đã nói với ông ấy. Rằng việc ông ấy làm là sai trái. Rằng ông ấy đã phạm một sai lầm giống hệt năm xưa.”
“Sai lầm giống hệt năm xưa ư?”
“Ngày đó, ông ấy cũng biết hung thủ thực sự là ai nhưng vẫn để người đó trốn thoát. Vốn dĩ đó là cái sai của ông ấy. Từ đấy, biết bao bánh xe cuộc đời đã bị trật khỏi vị trí. Phải không?”
Kazuma nhăn mặt, gãi phía trên lông mày.
“Nghe chị nói vậy, chắc hẳn bố tôi phải cảm thấy như bị xát muối vào lòng nhỉ?”
“Ông ấy bảo không biết đáp lại như thế nào,” Orie nheo mắt. “Còn cậu thì sao? Cậu đã có lúc nào thong thả nói chuyện với ông ấy chưa?”
“Về vụ án thì ngay sau hôm được thả, bố tôi đã kể cho tôi nghe. Cả vụ án hơn ba mươi năm trước lẫn vụ án lần này. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra. Như chị vừa nói, đúng là bố tôi đã phạm sai lầm lớn, nhưng tôi cũng nghĩ nó rất đúng với con người của ông ấy. Một con người cực kỳ có trách nhiệm, không ngại hy sinh bản thân.”
“Cũng có thể, nhưng vì thế mà khiến mọi người xung quanh, đặc biệt là chính con trai mình phải chịu khổ thì thật không nên chút nào,” Orie nhíu mày.
“Nhưng theo lời bố tôi thì việc đó là cần thiết.”
“Cần thiết? Nghĩa là sao?”
“Ông ấy nói bản thân việc nhận tội thay và bị bắt không đến nỗi khổ sở cho lắm. Vì biết mình bị bệnh, không còn sống được bao lâu nên ông ấy cũng chẳng sợ bị tử hình. Nhưng cứ nghĩ đến việc vì mình mà con trai, tức là tôi bị người đời nhìn bằng con mắt ghẻ lạnh, chưa biết chừng còn bị buộc thôi việc là ông lại đau lòng đến nỗi không ngủ được. Và ông nhận ra chính cảm giác đau khổ đó mới là hình phạt thật sự dành cho mình. Rằng việc chấp nhận nỗi đau ấy chính là số mệnh dành cho ông.”
Kazuma vẫn còn nhớ hình ảnh người cha mặt mày nhăn nhó, giãi bày nỗi khổ tâm của mình, như thể chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Nghe xong, Kazuma đã hiểu ra. Đúng là so với việc bản thân bị trừng phạt thì nỗi sợ hãi rằng người thân của mình sẽ phải chịu sự dồn ép của người đời còn đau đớn hơn nhiều.
“Ông Kuraki đã nói như vậy à… Ra là vậy…” ánh mắt Orie lơ đãng như thể đang gặm nhấm những cảm xúc vô cùng phức tạp.
Kazuma liếc nhìn một lượt bên trong quán rồi lại đưa mắt về phía Orie.
“Quán của chị thế nào? Tôi cảm giác cũng không có thay đổi gì mấy.”
“Nếu cậu hỏi về tình hình kinh doanh thì tôi xin trả lời rằng không tốt nhưng cũng không quá tồi tệ. Nghe nói ở trên mạng người ta cũng đàm tiếu nhiều lắm nhưng vốn dĩ quán của chúng tôi trụ được là nhờ khách quen mà.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Toàn bộ câu chuyện này bị phát tán trên mạng với tên gọi là “Vụ án cầu Kiyosu.” Mặc dù tên riêng của quán đã được giấu đi song chắc hẳn không ít người nhận ra “Quán rượu ở Monzen-Nakacho do mẹ hung thủ kinh doanh” chính là quán Asunaro.
Kazuma hạn chế tối đa việc đọc những bài báo cũng như những bài đăng kiểu như vậy, nhưng theo lời người bạn thân của cậu là Amemiya thì nhìn chung có khá nhiều bài viết nói tốt về “người đàn ông trú tại tỉnh Aichi, bị bắt vì nhận tội thay.” Đối với hung thủ là cậu thiếu niên kia cũng có khá nhiều ý kiến bày tỏ sự cảm thông, trái lại họ dành những lời chỉ trích rất gay gắt cho “nạn nhân, vốn từng phạm tội giết người, đã hết thời hiệu truy tố mà vẫn thản nhiên làm luật sư.”
Nói vậy nhưng dư luận cũng cả thèm chóng chán lắm. Gần đây họ hầu như không còn bàn tán về chủ đề này, Kazuma cũng có thể lên mạng mà không phải nơm nớp lo sợ nữa.
“Thực ra, trước khi mất, bố tôi đã để lại lời trăn trối. Ông muốn tôi giúp đỡ mẹ con chị. Ông hỏi liệu tôi có thể nhượng lại một phần tài sản thừa kế nếu còn dư dả hay không.”
Ngay lập tức, Orie liền giơ lòng bàn tay phải ra. “Tôi và ông Kuraki có nói về chuyện đó. Nhưng tôi đã từ chối dứt khoát rồi mà.”
“Tôi có nghe bố tôi nói lại như vậy. Nhưng quả thực tôi vẫn nghĩ mình nên hỏi lại chị.”
“Cảm ơn cậu đã quan tâm. Tôi xin nhận tấm lòng của cậu. Bởi đó là sự khích lệ rất lớn đối với tôi,” Orie cúi đầu.
Mặc dù giọng chị nghe rất mềm mỏng nhưng từ câu nói của chị, Kazuma có thể cảm nhận được lòng quyết tâm và sự chuẩn bị sẵn sàng về tâm lý. Orie muốn sống mà không cần ỷ lại vào người khác. Không cần thiết phải làm lung lay ý chí quyết tâm đó. “Tôi hiểu rồi,” Kazuma đáp.
Mặc dù cũng tò mò không biết Anzai Tomoki phải chịu hình phạt như thế nào, song Kazuma quyết định không hỏi. Mặc dù cậu ta mới chỉ là thiếu niên, nhưng chắc vẫn bị giam giữ một thời gian. Sau đó, có lẽ người phụ nữ này chứ không phải người bố sẽ nhận nuôi cậu ta. Kazuma có linh cảm như vậy.
Nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần 5 rưỡi, giờ mở cửa quán. Kazuma vội đứng dậy.
“Lát nữa tôi còn có việc nên hôm nay xin phép chị tại đây. Lần tới tôi sẽ rủ bạn đến làm khách ở quán nhà ta.”
“Nhất định rồi. Tôi sẽ chờ cậu,” Orie mở to mắt, tỏ vẻ vui mừng.
Ra đến bên ngoài tòa nhà, Kazuma lấy ra một tấm bưu thiếp từ túi áo khoác. Trên đó có in dòng chữ Thông báo chuyển văn phòng.
Mặc dù nói với Orie là lát nữa có việc, song Kazuma vẫn chưa thể quyết định xem có nên thông báo về cái chết của ông Tatsuro cho người gửi tấm bưu thiếp này hay không.
Trong lúc anh đứng ở lề đường, một chiếc taxi trống chạy tới. Dù lưỡng lự, Kazuma vẫn giơ tay vẫy. Lên xe, anh nói với tài xế, “Cho tôi tới Iidabashi.” Anh còn cho tài xế xem cả bản đồ in trên tấm bưu thiếp.
Khi Kazuma đến trước tòa nhà ấy, đồng hồ vẫn chưa chỉ đến sáu giờ. Anh ngước nhìn tòa nhà, hít thở sâu vài lần rồi mới bước tiếp.
Anh vào thang máy, ra ở tầng bốn. Ngay gần đó có một cánh cửa bằng kính, đề dòng chữ Văn phòng luật Sakuma. Kazuma nhìn thấy quầy tiếp đón ở phía sau cánh cửa, song không có ai ở đó.
Khi Kazuma lại gần, cánh cửa kính tự động mở ra. “Vâng,” có tiếng nói phát ra từ đâu đó, sau đấy tấm rèm bên cạnh quầy mở ra, một người phụ nữ xuất hiện. Người đó khoác một chiếc áo cardigan màu xanh đậm bên ngoài chiếc áo sơ-mi kiểu. Vừa nhìn thấy Kazuma, người phụ nữ như nín lặng.
Đó chính là Shiraishi Mirei. Mặc dù cô vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhưng Kazuma lại có một ấn tượng hơi khác, hẳn là bởi mái tóc đã cắt ngắn. Mặc dầu vậy, so với hôm hai người chia tay nhau ở ga Tokyo sau khi trở về từ Tokoname thì sắc mặt cô đã tốt hơn nhiều. Sau lần đó, đến tận hôm nay Kazuma mới gặp lại cô.
“Đã lâu không gặp,” Kazuma cúi đầu.
Mirei thở một hơi dài. “Sao anh lại đến đây?”
“À chuyện đó, tại vì tôi nhận được thông báo…”
“Thông báo?”
“Đây,” Kazuma chìa tấm bưu thiếp ra. “Không phải cô gửi nó cho tôi ư?”
Mirei cầm lấy tấm bưu thiếp, kiểm tra tên và địa chỉ người nhận, sau đó lắc đầu. “Tôi không biết.”
“Thế ai đã…”
Ở phần người gửi có in tên Luật sư Sakuma Azusa, nhưng cạnh đó còn có dòng chữ Shiraishi Mirei (nhân viên văn phòng) viết tay nữa.
“Có chuyện gì thế Mirei?” Kazuma nghe thấy giọng nói từ phía bên kia tấm rèm, sau đó một người phụ nữ nhỏ nhắn đeo kính đen xuất hiện.
“Chị có biết gì về thứ này không?” Mirei giơ tấm bưu thiếp ra.
Người phụ nữ đeo kính nhận lấy tấm bưu thiếp, nhìn tên người nhận rồi gật đầu. “Có. Tôi đã gửi nó.”
“Tại sao?” Mirei hỏi.
“Vì tôi nghĩ phải chăng làm vậy sẽ tốt cho cô.”
“Cho tôi ư?”
Người phụ nữ đeo kính mỉm cười, trả tấm bưu thiếp cho Kazuma rồi biến mất sau tấm rèm. Sau đó chị ta lại xuất hiện ngay lập tức. Trên tay cầm áo khoác và ba-lô.
“Tôi xin phép đi trước. Những việc còn lại, nhờ cô Mirei nhé.”
“A… Hôm nay chị vất vả rồi.”
Người phụ nữ tên Sakuma Azusa nở một nụ cười đầy ẩn ý với Kazuma, đoạn ra khỏi văn phòng.
Kazuma quay về phía Mirei. “Cô làm ở đây từ khi nào vậy?”
“Từ mùa hè năm ngoái. Chị ấy bảo nhân dịp chuyển văn phòng, muốn tuyển thêm nhân viên hành chính và hỏi tôi có muốn giúp chị ấy không.”
“Chị ấy là người quen của bố cô à?”
“Vâng, khi tôi quyết định sử dụng chính sách cho phép nạn nhân tham gia tố tụng, chị ấy đã đảm nhận vai trò luật sư hỗ trợ.”
” À… Ra là vậy.”
Chính sách cho phép nạn nhân tham gia tố tụng – Kazuma cảm tưởng như anh đã nghe cụm từ này từ rất rất lâu trước đây rồi.
Mirei cúi đầu tỏ vẻ khó xử. Xem ra cô không biết phải gợi chuyện tiếp như thế nào.
“Thực ra,” Kazuma nói. “Bố tôi mới mất tuần trước.”
“Hả?” Mirei ngẩng đầu lên.
“Ông ấy sẵn bệnh ung thư rồi mà.”
“Vậy ư? Chuyện đó, tôi… rất lấy làm tiếc. Xin chia buồn cùng anh.”
“Cảm ơn cô.”
“Hôm nay anh cất công đến đây để thông báo chuyện đó ư?”
“Đúng vậy, nhưng…” Kazuma điều chỉnh lại nhịp thở trước khi nói tiếp. “Đó chỉ là lý do bề nổi thôi.”
“Bề nổi?”
“Nghĩa là thật lòng tôi đến đây vì một lý do hoàn toàn khác. Thú thực, sau khi nhận được tấm bưu thiếp, tôi đã muốn đến đây ngay lập tức. Nhưng tôi không đủ dũng khí. Sau khi bố mất, tôi nghĩ vậy là mình đã có một cái cớ chính đáng, vì thế hôm nay tôi mới đến đây như thế này. Chuyện ngày hôm đó…” Kazuma nhìn chằm chằm vào mắt Mirei. “Tôi không thể quên những gì đã xảy ra vào ngày chúng ta tới Tokoname. Có lẽ suốt đời này tôi cũng không quên.”
Mirei cụp mắt xuống. “… Tôi cũng vậy.”
“Bởi đó là một ngày vô cùng đau khổ nhỉ? Nhưng cũng có một chuyện tôi không muốn quên. Chuyện chúng ta đã nắm tay nhau trên chuyến tàu shinkansen trở về Tokyo. Tôi không biết phải diễn tả như thế nào, nhưng tôi có cảm giác chúng ta đã có thể chia sẻ một điều gì đó cho nhau. Chính vì thế… Chính vì thế, hôm nay tôi mới tới đây,” Kazuma nhìn xuống đất, chìa tay phải ra. “Tôi muốn nói với cô rằng, liệu cô có thể nắm tay tôi một lần nữa không.”
Kazuma cầu mong cô ấy sẽ hiểu cho tâm trạng của anh và đáp lại tình cảm ấy.
Nhưng bàn tay ấy đã không được nắm lấy. Kazuma e dè ngẩng mặt lên, thấy Mirei đang chồng hai tay áp lên ngực, mắt cứ nhìn chăm chăm vào một điểm chếch phía dưới.
“Đã có lúc tôi tự hỏi liệu tôi có tư cách sống trên đời này không,” Mirei chậm rãi nói, giọng lí nhí. “Giết người rồi trốn tội, vậy mà vẫn sống như người bình thường, lại còn xây dựng cả gia đình nữa chứ. Tôi tự hỏi con gái của một người như vậy liệu có đáng được sống không. Mẹ tôi vốn chỉ là người dưng của bố. Nhưng còn tôi, trong cơ thể tôi đang chảy dòng máu của một kẻ sát nhân. Nếu tôi sinh con, con của tôi sẽ lại thừa hưởng dòng máu ấy. Chuyện đó có thể chấp nhận được không?”
Kazuma hạ cánh tay phải mà anh đang giơ ra.
“Thì trong tổ tiên của tôi ít cũng phải có một hai người từng làm sát nhân đó. Ngày xưa từng xảy ra chiến tranh mà.”
“Cũng có thể,” Mirei cười uể oải. “Luật sư Sakuma từng nói với tôi. Tội ác và hình phạt là một vấn đề hóc búa, không dễ gì đưa ra được câu trả lời. Chị ấy nói, rồi đây có lẽ chị ấy sẽ phải tiếp tục suy nghĩ thật kỹ về vấn đề ấy, vì thế chị ấy muốn tôi trợ giúp trong công việc. Và rằng hai chị em hãy cùng đi tìm câu trả lời.”
Câu nói đó mới nặng nề làm sao. Kazuma cảm giác nó đang chìm xuống đáy lòng mình.
“Tội ác và hình phạt… ư. Xin lỗi cô. Tuyệt đối không phải tôi không nghĩ ngợi gì đâu, nhưng tôi đã hành động hấp tấp quá rồi. Tôi xin lỗi.”
“Không đâu,” Mirei lắc đầu. “Tôi rất vui khi biết được tấm lòng của anh. Đến một lúc nào đó tìm được ra câu trả lời, tôi sẽ nói cho anh biết. Nếu khi ấy anh vẫn muốn chìa tay về phía tôi thì tôi rất muốn được đáp lại.”
Ánh mắt đang nhìn chằm chằm Kazuma của Mirei nói lên rằng lời cô vừa nói ra không phải dối trá hay lảng tránh. Cô ấy vẫn cần thêm thời gian. Và chắc hẳn cũng cần một người có thể cho cô thời gian, một người sẵn lòng chờ đợi cô.
“Tôi hiểu rồi,” Kazuma nói. “Hôm nay tôi sẽ về. Nhưng cô đừng quên. Cho dù ngày đó có xa đến đâu, tôi cũng sẽ chìa tay về phía cô. Tôi hứa.”
“Cảm ơn anh,” nói đoạn Mirei mỉm cười thật tươi. Một giọt nước mắt lăn trên gò má cô.