← Quay lại trang sách

Chương 48

Nghe tiếng chuông, Mirei bèn đi ra cửa.

Trông thấy Sakuma Azusa đứng ở bên ngoài, Mirei chợt nhớ lại cái ngày họ gặp nhau lần đầu tiên. Sakuma Azusa trông trẻ trung và nhỏ nhắn hơn tưởng tượng của Mirei, đặc biệt hình ảnh chị ta đeo cặp kính gọng đen, mặc suit, đeo ba-lô trên lưng đã để lại ấn tượng trong lòng cô. Sau lần đó, phải đến hôm nay Mirei mới lại có dịp ngắm thật kỹ dung mạo của vị nữ luật sư này. Dù đã gặp nhau nhiều lần nhưng chỉ riêng việc bàn bạc rồi tranh luận với nhau thôi đã đủ choán hết tâm trí, khiến cô chẳng còn hơi sức đâu mà nhìn đối phương.

“Mời chị vào,” Mirei mỉm cười, mời Sakuma Azusa vào nhà. Phải chăng chỉ tự cô nghĩ rằng Sakuma Azusa là một trong số ít những người đứng về phía mình trên cõi đời này?

“Mẹ tôi đang ra ngoài. Hình như là đi xem phim, Mirei nói trong lúc dẫn Sakuma Azusa vào phòng khách.

“Vậy ư,” Sakuma Azusa tròn xoe mắt ngạc nhiên. “Phim gì thế?”

“Ừm…” vừa đặt cốc trà lên bàn, Mirei vừa nghiêng đầu. “Tôi nghĩ mẹ tôi không quyết định trước mà sẽ xem phim nào phù hợp về mặt thời gian. Chắc phim nào cũng được ấy mà. Chỉ là bà ấy không muốn nghe chị nói chuyện thôi. Nếu ở nhà thể nào mẹ tôi cũng tò mò rồi lại muốn nghe lén, thế nên bà ấy mới đi ra ngoài. Tôi không biết bà ấy sẽ xem phim gì nhưng chắc chắn nội dung bộ phim chẳng lọt được vào đầu bà đâu.”

Lông mày Sakuma Azusa cụp xuống, tỏ vẻ khó xử. “Mẹ cô nghĩ tôi đến đây để nói chuyện gì tồi tệ lắm ư?”

“Bà ấy lo sợ điều đó. Không biết là chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp rồi. Tôi nghĩ mẹ tôi không muốn biết thêm bất cứ sự thật nào khác nữa.”

Sakuma Azusa nhìn xuống mặt bàn. “Đúng là tôi không thể đem tới chuyện gì tốt lành được thật.”

Mirei đặt hai tay lên nhau trên đầu gối, hít thở sâu. “Tôi không sao đâu, thế nên chị cứ nói đi, đừng ngại gì cả.”

Hôm nay Sakuma Azusa gọi điện tới lúc gần trưa. Chị ta nói có việc muốn trao đổi, hỏi xem có thể đến nhà Mirei không, cô trả lời rằng chuyện đó không thành vấn đề.

“Cô có biết hiện tại cậu thiếu niên – hung thủ của vụ án đang bị xử lý như thế nào không?”

Trước câu hỏi của nữ luật sư, Mirei bèn lắc đầu. “Không, tôi chẳng biết gì cả.”

Mirei cố gắng không xem hay nghe bất cứ tin tức nào liên quan đến vụ án đó.

“Cậu thiếu niên đã mười bốn tuổi rồi nên sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự. Hơn nữa, đây là một vụ án nghiêm trọng nên sau khi bị bắt, hồ sơ của cậu ta đã bị chuyển cho bên công tố. Tuy nhiên sau đó hồ sơ lại bị chuyển cho tòa án gia đình. Tại tòa án gia đình, họ điều tra lại về vụ án để quyết định xem sẽ chuyển sang cơ sở tạm giữ tội phạm vị thành niên sau đó chuyển tới trại cải tạo, quản chế, không xử phạt hay chuyển ngược trở lại cho Viện công tố. Chuyện một thiếu niên mười bốn tuổi bị chuyển ngược trở lại cho Viện công tố là rất hiếm, nhưng lần này do tính chất của một vụ án giết người nên hồ sơ của cậu ta đã được chuyển cho bên công tố. Tóm lại sắp tới cậu ta sẽ bị xét xử và nhận phán quyết giống như một người lớn.”

Nghe Sakuma Azusa nói thản nhiên như không, Mirei cũng không có cảm nghĩ gì đặc biệt. Cô đáp “Vậy ư,” như thể đang nói về chuyện của người khác vậy.

“Công tố viên phụ trách đã liên hệ với tôi để hỏi xem cô Shiraishi có muốn tham gia tố tụng hay không. Tôi nghĩ anh ta liên lạc với tôi vì khi ông Kuraki Tatsuro vẫn còn là bị cáo, tôi đã đảm nhận vai trò luật sư hỗ trợ gia đình nạn nhân tham gia tố tụng. Tạm thời tôi trả lời anh ta là không biết. Giả dụ cô quyết định tham gia tố tụng thì cũng chưa biết liệu tôi có phải là luật sư hỗ trợ nữa không. Có điều, khi tôi nói với anh ta rằng tôi sẽ hỏi ý cô về chuyện này, anh ta đã cung cấp cho tôi nhiều thông tin hơn tôi tưởng. Tôi cũng muốn nói cho cô biết những chuyện đó nên mới mạo muội liên lạc với cô. Dĩ nhiên, chuyện này là do tôi tự ý quyết định nên cô không cần thanh toán bất kỳ khoản thù lao nào cả.”

“Cảm ơn chị đã cất công làm vậy,” Mirei cúi đầu. “Tuy nhiên thông tin chi tiết về vụ án, tôi đã được nghe cảnh sát giải thích ở một mức độ nhất định rồi, vả lại tôi cũng không đặc biệt muốn biết thêm điều gì.”

“Có lẽ vậy, nhưng bên công tố sau khi điều tra đã làm sáng tỏ một sự thật khác.”

“Một sự thật khác… ư?”

Còn sự thật gì kinh khủng hơn nữa sao. Mirei có dự cảm chẳng lành.

“Liên quan đến bị cáo mới, có thể đó sẽ trở thành vấn đề tranh cãi ở tòa. Để tôi giải thích kỹ hơn cho cô nhé?”

Mặc dù không muốn nghe cho lắm, song Mirei cũng chẳng thể trốn tránh được. “Chị kể đi ạ,” nói đoạn Mirei ngồi lại cho ngay ngắn.

Sakuma Azusa đặt tách trà sang một bên, lấy tài liệu trong ba-lô ra, mở trên mặt bàn.

“Cũng giống như khi ông Kuraki Tatsuro còn là bị cáo, lần này chúng ta sẽ không tranh cãi về sự thật. Vấn đề tranh cãi nằm ở động cơ gây án. Bị cáo lập luận rằng chỉ vì ông ngoại bị oan mà bà ngoại và mẹ cậu ta đã phải chịu khổ suốt nhiều năm, bản thân cậu ta cũng phải chịu đựng những nỗi bất hạnh như bố mẹ chia lìa, bạn bè xung quanh bắt nạt, chính vì thế khi biết hung thủ thực sự là ai, rắp tâm muốn trả thù đã đẩy cậu ta đến chỗ phạm pháp. Tuy nhiên, phía công tố đã điều tra, hỏi chuyện giáo viên chủ nhiệm cũng như bạn học của cậu thiếu niên, kết quả họ nhận thấy lập luận của cậu ta có điểm đáng ngờ.”

“Sao cơ?” Mirei thốt lên. “Đó không phải động cơ thật sự ư?”

Sakuma Azusa vẫn cúi đầu, đưa tay đẩy kính lên, nhìn xuống hồ sơ.

“Đúng là có một dạo khi cậu ta còn học cấp một, tin đồn về chuyện ông ngoại cậu ta là sát nhân lan ra, khiến cậu ta bị mọi người xung quanh nhìn bằng ánh mắt ghẻ lạnh, nhưng không có chuyện bắt nạt hay gì cả. Ngay cả ngôi trường cấp hai cậu ta đang theo học cũng vậy, phía công tố nhận định cậu ta không chịu sự phân biệt đối xử đáng kể nào. Vì thế, công tố viên đã chất vấn cậu ta xem cụ thể từ trước đến giờ cậu ta đã gặp phải những rắc rối nào, bà ngoại và mẹ cậu ta đã kể cho cậu ta nghe những nỗi khổ gì. Trước những câu hỏi đó, câu trả lời của cậu thiếu niên rất mập mờ, chứng tỏ không phải cậu ta đã nghe bà hay mẹ kể khổ mà chỉ là cậu ta tự vẽ nên trong đầu mình thôi.”

“Nhưng nếu vậy cậu ta đã chẳng nghĩ đến chuyện trả thù?”

Sakuma Azusa bèn ngẩng lên, gật đầu rồi lại nhìn vào hồ sơ.

“Công tố viên cũng đặt ra nghi vấn như vậy và đã chất vấn tới cùng những diễn biến tâm lý của cậu ta trước khi hạ quyết tâm trả thù. Và thế là cậu thiếu niên bị cáo của vụ án bắt đầu khai ra động cơ gây án và tính chất của nó thì khác hoàn toàn so với lời khai trước đó.”

“Tính chất khác hoàn toàn… nghĩa là như thế nào ạ?”

“Cậu thiếu niên đó,” nói đoạn Sakuma Azusa gửi đến Mirei một ánh nhìn sắc lẹm. “… Có hứng thú với việc giết người.”

Phải mất một lúc Mirei mới hiểu được lời vị nữ luật sư nói. Sau vài giây yên lặng, cô bật ra thành tiếng. “Hả? Hứng thú?”

Sakuma Azusa chậm rãi gật đầu rồi lại nhìn xuống tập hồ sơ.

“Hồi học cấp một, khi mọi người xung quanh biết chuyện ông ngoại cậu ta là kẻ giết người, cậu ta chẳng những không bị bắt nạt mà còn cảm thấy mọi người đều sợ hãi mình, từ đó cậu ta bắt đầu quan tâm tới sức ảnh hưởng to lớn mà hành vi giết người đem lại. Một thời gian sau, cậu ta nảy sinh mong muốn được biết cảm giác khi giết người là như thế nào và đã muốn thử giết người. Tất nhiên cậu ta hiểu rõ giết người là trọng tội, nếu phạm phải tội ấy thì cuộc đời coi như đi tong, bởi vậy cậu ta chỉ cất giữ mong muốn đen tối ấy trong tưởng tượng. Thế nhưng sau khi đọc trộm bức email ông Kuraki gửi cho mẹ cậu, tình hình đã hoàn toàn thay đổi. Cậu ta cho rằng mình đã có được động cơ để giết người. Cậu ta nghĩ nếu mục đích là để rửa mối hận thù suốt nhiều năm, phải chăng dư luận sẽ tha thứ cho cậu ta và hình phạt cũng sẽ được giảm nhẹ. Chỉ trong nháy mắt, ý nghĩ ấy đã lớn dần, trở thành động lực biến suy nghĩ thành hành động. Nghe nói trên đây là toàn bộ nội dung tóm tắt lời khai của cậu ta.”

Một cảm giác giống như bị mất thăng bằng bủa vây lấy Mirei. Cô đặt tay lên bàn, giữ cho mình khỏi lảo đảo. “Không thể nào, sao lại có chuyện đó…”

“Sau khi sát hại ông Shiraishi, bản thân cậu ta cũng không quyết định trước xem sẽ che giấu hành vi phạm tội của mình tới mức nào. Cậu ta xác định nếu cảnh sát đưa ra bằng chứng nào đó, cậu ta sẽ thú nhận chứ không phản kháng.”

Mirei đặt tay lên ngực. Trống ngực cô đang đập dồn dập.

“Cậu ta nói gì về chuyện ông Kuraki bị bắt thay cho mình?”

“Hình như cậu ta không rõ lắm thì phải. Công tố viên nói với tôi rằng cậu ta cũng ý thức được việc người lớn bao che cho mình nhưng không hiểu sự tình cụ thể ra sao.”

Mirei vẫn tiếp tục áp tay lên ngực, đợi đến khi bình tĩnh lại cô mới nói.

“Đúng là tính chất khác hẳn nhau nhỉ? Có lẽ nó cũng làm thay đổi cả cách nhìn nhận vụ án này.”

“Đúng vậy. Công tố viên phụ trách nhận định như thế này. Bị cáo hoàn toàn không sám hối về tội lỗi của mình, đã vậy đến giờ vẫn cho hành động của mình là đúng. Còn động cơ muốn xóa sạch những phiền muộn của bản thân và gia đình chẳng qua chỉ là thứ cậu ta tự bịa ra hòng thỏa mãn mong muốn giết người của mình, chứ sự méo mó trong tâm hồn thì vẫn vậy. Về phía công tố viên, anh ta cũng muốn đối mặt với phiên xét xử bằng một thái độ dứt khoát, bởi anh ta không thể nhắm mắt làm ngơ trước việc dư luận có chiều hướng đồng cảm với cậu thiếu niên, bao biện hoặc tán đồng hành vi của cậu ta. Chính vì thế, công tố viên mới nhờ tôi hỏi xem gia đình nạn nhân có muốn tham gia tố tụng hay không.” Ngẩng mặt lên khỏi tập hồ sơ, Sakuma Azusa hỏi, “Cô nghĩ sao?”

Mirei ngoẹo hẳn cổ sang một bên, đan hai tay sau gáy. Cô giữ nguyên tư thế đó, suy nghĩ một lát, sau đó ngồi ngay ngắn trở lại.

“Tôi sẽ thử bàn bạc với mẹ tôi, nhưng có lẽ chúng tôi sẽ không tham gia phiên tòa đâu.”

“Vậy à,” Sakuma Azusa thoáng tỏ vẻ thất vọng. “Tôi có thể hỏi lý do không?”

“Tôi không biết phải diễn đạt như thế nào nhưng nếu phải tóm gọn trong một câu thì đó là vì tôi đã hiểu rồi.”

“Cô đã hiểu… rồi ư?”

“Vâng,” Mirei trả lời dứt khoát trước vị nữ luật sư đang tỏ vẻ chưa thông suốt. “Thật may vì hôm nay được nghe chị nói chuyện. Vậy là tôi không còn bất cứ thắc mắc nào nữa. Tôi đã hiểu tất cả, rằng thì ra là vậy, vì thế mà bố tôi phải chết. Có lẽ đối với công tố viên và luật sư bào chữa, việc tòa đưa ra phán quyết như thế nào cho cậu thiếu niên đó là rất quan trọng, nhưng với tôi thì sao cũng được. Cho dù động lực thúc đẩy cậu ta phạm pháp không phải mong muốn trả thù đơn thuần mà xuất phát từ một trái tim méo mó thì người khiến nó méo mó cũng chính là bố tôi. Tôi nghe nói sau khi bị đâm, bố tôi đã tự mình lái xe. Thiết nghĩ bố tôi đã lấy cái chết để chuộc tội. Sáng hôm đó…” Mirei điều chỉnh lại nhịp thở rồi nói tiếp. “Buổi sáng hôm xảy ra vụ án, bố tôi đã nhắc đến tuyết. Rằng không biết mùa đông năm nay tuyết có rơi nhiều không. Ngày xưa gia đình tôi hay đi trượt tuyết cùng nhau nhưng gần đây thì hầu như không. Giờ ngẫm lại mới thấy có lẽ lúc đó bố tôi đang hồi tưởng lại quãng thời gian hạnh phúc của mình. Và có lẽ ông ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, rằng từ nay mình phải buông bỏ những tháng ngày hạnh phúc đó thôi. Chính vì thế, chắc hẳn vào giây phút trút hơi thở cuối cùng, bố tôi đã không còn gì nuối tiếc nữa.”

Sakuma Azusa thở dài, gật đầu.

“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ chuyển lời lại cho công tố viên phụ trách.

“Xin nhờ cả vào chị.”

Sakuma Azusa bèn cất hồ sơ vào ba-lô. “Cô vẫn đi làm chứ?”

“Hiện tôi đang xin nghỉ. Nhưng chắc sẽ nghỉ việc luôn thôi. Tuy nói là đã hết thời hiệu truy tố nhưng chắc chẳng có công ty nào chịu nhận con gái của kẻ giết người vào làm nhân viên lễ tân đâu.”

Ánh mắt Sakuma Azusa tỏ vẻ đau buồn. “Quả nhiên xung quanh đã có nhiều thay đổi à?”

“Không riêng gì những người xung quanh mà cả nước Nhật này đều đang căm ghét chúng tôi. Tôi đã cắt hợp đồng điện thoại cố định rồi. Có quá nhiều cuộc gọi làm phiền. Ngoài ra còn có rất nhiều bưu phẩm được gửi đến. Không chỉ gửi thư nhục mạ, họ còn gửi dao cạo rồi thứ bột bí ẩn gì đó màu trắng. Với những thứ quá đáng sợ, tôi đều gửi cho cảnh sát, nhưng chúng như chiếc thùng không đáy nên dạo gần đây hầu như tôi để kệ.”

Sakuma Azusa chau mày vẻ khổ sở.

“Tôi nghĩ sau một thời gian, tình hình sẽ khác thôi. Người Nhật vốn cả thèm chóng chán mà.”

“Được vậy thì tốt. Tôi đang nói với mẹ. Hay là hai mẹ con dọn ra nước ngoài sống. Nhưng tôi không biết sau đó chúng tôi sẽ phải sống như thế nào, vả lại vốn dĩ chúng tôi cũng không dư dả tiền bạc để làm thế,” Mirei nhún vai, đột nhiên mỉm cười. “Nghe lạ đời thật chị nhỉ? Mới đây chúng tôi còn là người nhà nạn nhân, vậy mà giờ lại thành người nhà của tội phạm.”

“Cô vẫn là người nhà nạn nhân, điều đó không có gì thay đổi. Chính vì thế tôi mới nghĩ giá như cô cũng tham gia phiên tòa.”

“Chị đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Thật sự chị đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Có đôi lúc tôi đã ích kỷ, làm khó cho chị. Tôi xin lỗi.”

Sakuma Azusa đặt ba-lô lên đầu gối, khẽ nghiêng đầu.

“Thi thoảng tôi lại chợt nghĩ. Ông Kuraki đã nhận tội vậy mà cô Mirei vẫn không chấp nhận lời khai của ông ấy, cố gắng tìm ra chân tướng sự thật. Giá như tôi ngăn cản cô quyết liệt hơn. Nếu vậy… Xem nào, anh ta tên là gì ấy nhỉ? Anh cảnh sát xuất chúng ấy.”

“Anh Godai.”

“Đúng rồi, tôi đã nghĩ nếu anh Godai đó không đặt ra nghi vấn về vụ án này thì mọi chuyện đã không thành ra như bây giờ.”

“Thế rồi ông Kuraki trở thành kẻ có tội, câu chuyện kết thúc có hậu ư? Luật sư Sakuma này, chị thật sự nghĩ như vậy sẽ tốt hơn sao?” Mirei nhìn xoáy vào khuôn mặt vị nữ luật sư.

Sakuma Azusa nhăn mặt, lắc đầu. “Tôi thật thiếu tư cách phải không, xét trên cương vị một người làm luật.”

“Ngay chính tôi cũng nhiều lần nghĩ như vậy. Rằng có phải tôi đã làm chuyện không đâu rồi không. Nhưng khi sự thật được làm sáng tỏ, cũng có người được cứu rỗi mà?”

Xem ra Sakuma Azusa đã nhận ra ngay người Mirei đang nói tới là ai.

“Là con trai ông Kuraki nhỉ?”

“Chính người đó cũng đã gặp nhiều chuyện không hay khi ở vào vị trí người nhà của kẻ gây án. Chắc hẳn lúc này anh ấy đã lấy lại cuộc sống bình thường như trước đây. Nghĩ vậy, tôi nhận ra hành động của mình không sai, với tư cách một con người, tôi đã làm đúng. Nếu người ấy được hạnh phúc thì đó cũng là sự cứu rỗi dành cho tôi,” vừa nói Mirei vừa nhớ lại khung cảnh con đường gốm sứ nơi hai người từng đi qua.