← Quay lại trang sách

- III - Kỳ sĩ Động Đình hồ ---

Nhầm tiết trời xuân tươi đẹp, lầu Nhạc Dương tấp nập khách phong nhã hào hoa. Không còn gì thích thú hơn ngồi trên lầu cao, nhắp chung rượu cho ấm lòng lữ thứ, nhìn ra hồ Động Đình thơ mộng với những làn sóng gợn lăn tăn...

Nhạc Dương Lâu hôm nay được thêm ba khách lạ, một tráng sĩ, một thi sĩ, một giai nhân. Đó là Tây Nhạn, Tử Lệ và Phi Yến. Cả ba hôm nay không còn bé bỏng như ngày nào, mà đều trở thành những thiếu niên mỗi người một bản sắc. Tây Nhạn tác phong của một tráng sĩ “Dọc ngang nào biết trên đầu có ai”. Tử Lệ có dáng dấp của một tao nhân mặc khách rất mực hào hoa. Phi Yến đã trở thành một tuyệt thế giai nhân, một nhan sắc làm mờ đi bao nhan sắc.

Chú Thiết Phủ đã từ trần, cả ba nối nghiệp chủ nhân điều khiển đoàn mãi võ đi chu du khắp nẻo sông hồ. Sau một ngày mãi võ bình thơ kiếm được khá tiền, ba bạn rủ nhau lên lầu Nhạc Dương ngắm cảnh Động Đình hồ cho thỏa lòng bấy lâu mơ ước.

Tử Lệ chọn một chiếc bàn đặt cạnh khung cửa hình bán nguyệt. Cả ba vừa ăn uống vừa đưa mắt nhìn phong cảnh dưới hồ. Trời mây in xuống mặt hồ một màu biêng biếc. Xa xa, một cánh buồm bọc gió lướt nhẹ như cánh chim. Ánh hồng phản chiếu sắc nước màu mây, tô điểm xuân quang thêm huy hoàng rực rỡ.

Tử Lệ cao hứng gõ nhịp trên bàn, ngâm khe khẽ hai câu thơ của Lý Bạch:

“Cô phàm viễn ảnh bích không tận,

Duy kiến Trường giang thiên thế lưu”.

(Nền xanh mờ bóng thuyền đơn độc,

Chỉ thấy sông dài nước chảy xuôi...)

Nguyên nước Tàu có “Ngũ hồ” tức là năm cái hồ danh tiếng: Động Đình, Bành Trạch, Thanh Thảo, Thao Cách và Cự Khu. Riêng Động Đình là cái hồ đẹp nhất, thuộc về tỉnh Hồ Nam, dài hai trăm dặm, rộng một trăm dặm. Thi nhân các đời Đường, Tống thường cảm hứng trước phong cảnh ngoạn mục của Động Đình hồ mà sáng tác nên nhiều bài thơ, nên mượn lời thơ của bậc Thần thi đời Đường để hòa tiếng lòng theo mây, nước.

Phi Yến bỗng chỉ xuống mặt hồ.

- Các bạn xem kìa.

Tử Lệ và Tây Nhạn dõi mắt nhìn theo nàng chỉ. Từ phía nam, một chiếc thuyền nhỏ đang phăng phăng lướt tới. Một gã đàn ông trạc bốn mươi tuổi mày rô, mắt xếch, râu xồm, đang đứng chống nạnh trên thuyền. Gã mặc bộ võ phục màu lam, lưng không đeo kiếm, hông mang một cái túi da beo. Điều lạ lùng là gã không hề cầm đến mái chèo mà chiếc thuyền không buồm vẫn lướt nhanh, không hề chòng chành hoặc xoay hướng.

Mọi người còn đang ngạc nhiên thì chiếc thuyền ấy đã cập bến. Gã râu xồm nhảy lên bờ rồi đi thẳng một mạch lên lầu. Phi Yến bảo hai bạn:

- Gã này không phải là một kẻ tầm thường.

Tây Nhạn gật đầu, Tử Lệ ra vẻ nghĩ ngợi. Giữa lúc ấy người đàn ông đã lên đến lầu, lựa một chỗ ngồi trong một góc tường. Gã rảo mắt nhìn quanh. Tầm mắt gã bỗng dừng lại trước Phi Yến. Gã nheo đôi mắt xếch, bộ râu xồm đồng thời rún rẩy, trông khả ố vô cùng. Phi Yến bẽn lẽn ngảnh nhìn nơi khác, hai má đỏ bừng càng làm tăng thêm vẻ kiều diễm tuyệt vời.

Biết gặp phải một tên Ma đầu lợi hại, Tây Nhạn quắc mắt nhìn gã, tay gõ nhịp ngọn đoản đao trên bàn. Gã vẫn thản nhiên, nhăn nhở cười để cố gây thiện cảm. Gã xô ghế, tiến lại bàn bọn Phi Yến. Cả ba chưa biết phải đối phó thế nào thì gã đã ngang nhiên kéo ghế ngồi xuống chung bàn.

Gã tươi cười nói:

- Buổi sáng hôm nay, tôi được hân hạnh xem cô nương và tráng sĩ biểu diễn tài nghệ ở thành Lạc Dương. Thật là ba tài năng xuất chúng.

Phi Yến bất đắc dĩ phải lên tiếng:

- Tôn ông khen tặng quá lời.

Gã râu xồm nhìn mấy thanh đoản đao của Tây Nhạn, khinh khỉnh nói:

- Tài phóng đoản đao của tráng sĩ thật có một không hai. Xin bội phục, bội phục.

Gã đưa mắt nhìn ra nền trời xanh, bỗng reo to:

- Kìa một cặp chim bay thật đẹp. Giá tráng sĩ có thể dùng đoản đao bắt được đôi chim kia làm đồ nhắm thì tuyệt biết mấy!

Phi Yến im lặng, mắt dõi theo cặp chim. Giọng cười ròn rã của gã râu xồm làm cho Tây Nhạn tức giận. Nhân trên tay đang cầm một thanh đoản đao, chàng phóng nhanh theo cặp chim. Một con chim trúng đao, chao cánh mấy lượt rồi rơi xuống mặt hồ.

Gã râu xồm cười to hơn:

- Phóng đao tuyệt quá, nhưng rất tiếc, rất tiếc...

Tử Lệ bực mình hỏi:

- Tôn ông rất tiếc điều gì?

Gã làm ra vẻ vô cùng tiếc rẻ:

- Rất tiếc... mất toi đôi chim lẫn ngọn đoản đao. Thế thì lấy gì làm đồ nhắm đây?

Tây Nhạn hậm hực nhưng không trả đũa được vì gã nói có lý. Chàng lặng im, cúi đầu. Giữa lúc ấy, bỗng một đôi chim khác từ phương nam bay lại. Gã râu xồm nheo nheo đôi mắt xếch.

- Tôi xin dùng chút thuật mọn bắt đôi chim ấy để đãi quý khách một bữa rượu.

Dứt lời, gã lấy trong túi da beo ra hai thanh kiếm gỗ bằng gang tay, nhắm đôi chim phóng tới. Hai thanh gỗ bỗng biến thành hai đoản kiếm mỏng như lá liễu bay đến cắm phập vào thân chim, rồi lại quay trở về rớt xuống trước mặt bốn người. Khách trên lầu đều ngạc nhiên, trố mắt nhìn. Gã thản nhiên rút kiếm ra khỏi thân chim, hai ngọn kiếm lại biến thành hai thanh gỗ. Gã bỏ bửu bối vào túi da beo, đoạn cất tiếng gọi tửu bảo:

- Bây hãy đem chim ra làm đồ nhấm để ta thết khách quý.

Tây Nhạn vừa thẹn vừa ngạc nhiên. Chàng biết gã tỏ ý khinh thường tài nghệ mình, đồng thời muốn khoe khoang bản lĩnh lợi hại. Tử Lệ thì băn khoăn lo ngại, không biết việc gì sẽ xảy đến cho bọn chàng.

Lát sau, tửu bảo mang lên một mâm rượu thịt, trong đó có hai con chim bay mùi thơm phức. Gã râu xồm mời mọi người vào tiệc.

Trong bữa tiệc, gã râu xồm tươi cười hỏi:

- Quý khách biết tôi là ai không?

Phi Yến liến láu:

- Tôn ông là Kỳ sĩ Động Đình hồ.

Gã đưa tay vuốt râu, cất tiếng cười ha hả.

- Đó chỉ là danh hiệu do cô nương ban cho.

- Vậy tôn ông là ai?

- Tôi là quân sư của Hoàng đế đương triều.

Bọn Phi Yến kinh ngạc, nhìn gã như nhìn một hiện tượng lạ lùng. Đại hán lộ vẻ đắc ý, cất giọng oang oang:

- Nhờ thần thông pháp thuật nên tôi được Hoàng đế tin dùng. Hiện nay, Hoàng đế đang cần nhiều nhân tài ra giúp nước. Tôi lãnh sứ mạng chu du khắp nơi để tuyển chọn những phần tử ưu tú của quốc gia. Nhận thấy cô nương và nhị vị đây toàn là tinh anh của đất nước, tôi lấy làm ngưỡng mộ. Vậy nếu quý vị muốn tiến thân để lưu danh muôn thuở, tôi sẵn sàng tiến cử với Hoàng thượng, chắc chắc quý vị sẽ được đắc dụng hợp với tài năng. Quý vị nghĩ sao?

Đề nghị bất ngờ của đại hán làm cho bọn Phi Yến bàng hoàng, ngơ ngác. Mộng làm Hoàng hậu tưởng đã tiêu tan, giờ lại sống dậy trong lòng cô gái nhiều ảo vọng. Đôi mắt nàng đột nhiên sáng rỡ, đôi môi nàng chớm nở nụ yêu đời. Cái ấn Nguyên nhung cũng đang tượng hình trong tâm hồn Tây Nhạn. Chàng thấy đây là dịp “ngàn năm một thuở”, nếu không chịu bắt lấy thì thật là uổng phí cả đời trai. Chỉ có Tử Lệ là trầm ngâm, hoài nghi những lời hứa hẹn, hoài nghi cả những viễn ảnh tốt đẹp ở tương lai.

Phi Yến không cần đắn đo thắc mắc, niềm nở nói:

- Nếu tôn ông vui lòng tiến cử, thật là sự may mắn cho chúng tôi. Sau này được thỏa chí bình sinh, chúng tôi nguyện suốt đời nhớ ơn tôn ông.

Đại hán không đợi sự chấp thuận của hai chàng trai trẻ, nghiêm giọng như ra lệnh:

- Bây giờ tôi đưa cô nương về triều trước ra mắt Hoàng thượng, còn nhị vị cứ thẳng đến Trường An, chúng tôi sẽ sẵn sàng đón tiếp.

Tây Nhạn nghĩ thầm: “Không hiểu gã có thật tâm không, nếu gã âm mưu bất chánh, làm thế nào mình giải cứu kịp Phi Yến?” Tử Lệ cũng cùng một ý nghĩ ấy, toan lên tiếng phản đối thì gã đại hán râu xồm đã thản nhiên hỏi Phi Yến:

- Cô nương có biết sự tích con hạc vàng lên tiên, làm cho nổi danh lầu Hoàng Hạc.

Phi Yến nhoẻn cười duyên dáng:

- Phải sự tích Phí Văn Vi thành tiên cỡi hạc vàng bay về tiên giới?

- Phải rồi. Cô nương có muốn bắt chước Phí Văn Vi chăng?

Phi Yến chưa kịp trả lời, đại hán đã móc trong túi ra một tờ giấy vàng giống hình con hạc, trao cho Phi Yến. Vô tình, Phi Yến cầm lấy ngắm nghía. Đại hán đứng lên thổi mạnh, tờ giấy bỗng biến thành một con hạc vàng to lớn. Hắn lẹ làng thót lên mình hạc, hai tay cặp lấy người Phi Yến. Con hạc đập cánh tung bay ra khoảng trời xanh biếc, biến mất trong rặng núi trập trùng xa.

Sự kiện xảy ra nhanh chóng quá sức tưởng tượng của mọi người. Hai chàng trai chỉ còn biết đưa mắt nhìn theo bóng chim, lòng vô cùng lo sợ cho số phận của người bạn gái.

Tử Lệ dàu dàu nói:

- Chẳng hiểu gã đại hán đó có phải là quân sư của Hoàng đế đương triều không, nhưng chắc chắn gã là môn đồ của Bạch Liên giáo.

Tây Nhạn căm tức:

- Gã dùng tà thuật, chắc không phải là kẻ thiện nhân. Tôi tin rằng chính sẽ thắng tà. Bây giờ mình phải làm sao đây?

- Cứ theo lời gã, mình thẳng đến Trường An thử xem.

Thế là hai chàng trai trẻ thẳng tiến về Trường An, mong tìm được người bạn gái đã cùng sống những ngày bôn ba gian khổ...