Chương 32 THỊ TRẤN KANDESTEDERNE, ĐAN MẠCH
HỌ CHO HẮN tắm nước nóng, với họng súng lúc cũng dí vào người, rồi mặc cho hắn một bộ quần áo thể thao rộng màu xanh trắng, cỡ cực lớn để vừa với thân hình đồ sộ của hắn. Trong phòng ăn bày sẵn một đĩa thức ăn chờ hắn, cùng một tách trà đường Ba Tư. Mặc dù đói rã rời và họ chẳng cho hắn muỗng nĩa gì ngoài một cái muỗng nhựa vô hại, hắn vẫn ăn uống từ tốn nghiêm trang.
“Anh không ăn gì hả?” hắn hỏi, hất đầu về đầu bàn trống trơn trước mặt Gabriel.
“Tao sẽ nôn ra hết.”
“Đừng phê phán vậy, Allon. chúng ta đều là dân chuyên nghiệp, anh và tôi.”
“Mày là một kẻ giết người.”
“Anh cũng vậy thôi.”
Gabriel liếc nhìn Yaakov, và thức ăn bị đem đi. Massoud không hề tỏ ra tức giận.
“Quy tắc đầu tiên trong thẩm vấn, Allon. Đừng để đối tượng chọc tức anh.”
“Quy tắc thứ hai, Massoud. Đừng chọc ngoáy người thẩm vấn mày.”
“Tôi muốn hút thuốc.”
“Không.”
“Vậy có lẽ anh sẽ tử tế cho phép tôi cầu nguyện.”
“Nếu mày buộc phải cầu nguyện.”
“Tôi phải cầu nguyện,” Massoud trả lời. “Mấy giờ rồi?”
“Giờ lễ đêm isha.”
“Hướng nào là thánh địa Mecca?”
Gabriel chỉ về phía bên phải. Massoud mỉm cười.
“Quy tắc thứ ba trong thẩm vấn, Allon. Đừng cho đối tượng biết hắn đang ở đâu.”
“Mày đang ở địa ngục, Massoud. Và cách duy nhất để mày ra khỏi đây là nói cho tao biết sự thật.”
Hắn cầu nguyện trong ba mươi phút. Khi hắn xong, Mikhail và Yaakov định buộc hắn lại vào chiếc ghế kim loại, nhưng Gabriel đã ngăn lại và nói bằng tiếng Do Thái rằng không cần trói hắn nữa. Massoud nhíu mày như thể hắn chẳng hiểu gì, nhưng Gabriel nghi là hắn tỏ vẻ thế thôi. Ông cho gã Iran ăn nốt phần còn lại của bữa tối. Và sau đó, ông đưa hắn một ly trà nóng.
“Anh thật có lòng thương người,” Massoud nhận xét.
“Đảm bảo với mày động cơ của tao hoàn toàn vị kỷ,” Gabriel trả lời. “Chúng ta có cả một đêm dài phía trước.”
“Anh muốn bắt đầu từ đâu?”
“Từ đầu.”
“Ban đầu,” Massoud đọc, “Thiên chúa tạo nên trời và đất. Sau đó, Ngài đã tạo ra người Do Thái và hủy hoại tất cả.”
“Hãy tiến tới một vài năm sau nữa, được không?”
“Tới bao xa?”
“David Girard,” Gabriel trả lời, “hay còn gọi là Daoud
Ghandour.”
Không thể kể câu chuyện của Daoud Ghandour, hắn nói, mà không nhắc đến câu chuyện về cuộc chiếm đóng Lebanon đầy xui rủi của Israel. Lúc đầu, Gabriel không muốn cho Massoud sân khấu để phô diễn một màn đấm ngực uất hận đắc thắng, nhưng ông nhanh chóng nhận ra đây là một cơ hội hiếm hoi không nên từ chối. Và thế là ông kiên nhẫn ngồi đó, hai tay khoanh trên bàn, trong khi Massoud say sưa kể lại chi tiết chuyện người Iran khéo léo khai thác sự hỗn loạn ở Lebanon để giăng sẵn một cái bẫy chết người cho hàng trăm binh sĩ Israel. “Các anh đã đến Lebanon để tiêu diệt PLO,” hắn nói, nhẹ nhàng khích tướng Gabriel, “và thay vào chỗ đó các anh để lại Hezbollah.”
Khi Massoud tiếp tục thao thao bất tuyệt, hắn dần cởi bỏ cái áo một con tin chính trị phẫn nộ mà khoác lên dáng vẻ của một giáo sư đại học đang dẫn dắt một buổi hội thảo. Nhìn hắn, Gabriel hiểu lý do tại sao hắn lại ngoi lên được trong thế giới khốc liệt của Vệ binh Cách mạng và VEVAK. Trong một vũ trụ song song, Massoud hẳn có thể trở thành luật gia nổi tiếng hay chính khách từ một quốc gia đàng hoàng. Thay vào đó, lịch sử đầy biến động của Hồi giáo và Trung Đông đã góp phần biến hắn thành một trợ thủ đắc lực chuyên tổ chức giết người hàng loạt. Dù biết vậy, Gabriel vẫn không thể ngăn mình dành cho hắn một sự tôn trọng đầy oán hận. Để gạt bỏ cảm giác này, ông liên tục chuyển ánh nhìn sang những bức ảnh phóng to chụp các “tác phẩm” của Massoud. Massoud cũng vậy. Hắn có vẻ đặc biệt tự hào về một bức ảnh -đó là hình chụp cảnh khói bốc lên ngùn ngụt từ doanh trại Hải quân Hoa Kỳ ở Beirut, sự kiện này, hắn cho biết, đã đánh dấu một bước ngoặt lịch sử trong cách Mỹ can thiệp vào Trung Đông. Nó cho thấy Mỹ chỉ là một con hổ giấy, cụp đuôi bỏ chạy khi vừa thấy máu. Và nó đã để lại ấn tượng sâu sắc cho một chàng trai trẻ người Lebanon thuộc nhánh Shiite của đạo Hồi, tên Daoud Ghandour.
“Chỉ vài giờ sau cuộc tấn công, cậu ta đã đến gặp người tuyển mộ của Hezbollah trong khu phố của cậu ở phía nam Beirut. Nhưng có một rắc rối,” Massoud nói thêm. “Ghandour vừa được nhận vào Đại học Sorbonne ở Paris. Cậu ta nói rằng thay vì đến đó, cậu mong muốn ở lại Lebanon để chiến đấu chống người Do Thái và người Mỹ. Người tuyển mộ có một ý tưởng hay hơn thế. Ông khuyên Ghandour nên tiếp tục con đường học vấn của mình. Và sau đó ông gọi điện cho tôi.”
“Vậy Ghandour là tài sản của Iran ngay từ đầu à?”
“Anh suy nghĩ quá ư tuyến tính rồi, Allon. Hãy nhớ rằng ngay từ đầu, chúng tôi hoạt động ở gần như tất cả các cấp của Hezbollah, chính Hezbollah là một tài sản của Iran.”
“Ai quản lý hắn?”
“Cơ sở của chúng tôi ở Paris. Ngoài giờ học, cậu ta giúp chúng tôi theo dõi tất cả những người Iran lưu vong hay bất đồng chính kiến, những người bắt đầu kinh doanh ở Pháp sau sự sụp đổ của vua Iran.”
“Và khi hắn đến nước Anh?”
“Cơ sở London quản lý Ghandour trong khi cậu ta học tiến sĩ tại Đại học Oxford. Vào thời điểm cậu ta bắt đầu làm việc tại Nhà đấu giá Sotheby’s, tôi đã cởi bỏ bộ đồ lính và trở thành một nhà ngoại giao đáng kính.”
“Mày quản lý hắn sao?”
Massoud gật đầu. “Nhưng bây giờ, cậu ta đã không còn là Daoud Ghandour, một cậu bé nghèo đến từ miền Nam Lebanon nữa. Giờ cậu là David Girard, một chuyên gia đồ cổ đi khắp thế giới, đại diện cho một nhà đấu giá quốc tế uy tín.”
“Ước mơ của mày đã thành sự thật.”
“Tôi cho rằng ước mơ của anh cũng vậy.”
“Mày sử dụng hắn như thế nào?”
“Cẩn thận. Cậu ta có thể đến những nơi tôi không thể đi và nói chuyện với những người không thể tiếp cận tôi trong vòng một dặm.”
“Vì vậy mày sử dụng hắn làm người đưa thư?”
“Cậu ta là dịch vụ chuyển phát nhanh của riêng tôi. Nếu VEVAK muốn một cơ sở Hezbollah, ở Istanbul chẳng hạn, triển khai một cuộc tấn công, chúng tôi có thể làm điều đó từ xa thông qua David. Cậu ta sẽ đóng vai trò là kênh thông tin liên lạc với cơ sở và trông nom nhu cầu tài chính của nó. Trong một số trường hợp, cậu ta thậm chí còn điều phối việc vận chuyển chất nổ và vũ khí. Thật là hoàn hảo.” Massoud dừng lại. “Và còn tiền nữa.”
“Từ việc mua bán cổ vật bất hợp pháp?”
Massoud gật đầu. “David đã nảy ra ý tưởng này khi cậu ta làm việc tại Sotheby’s. Cậu ta biết có một số tiền khổng lồ để kiếm chác với những người sẵn sàng lờ đi luật pháp. Cậu ta cũng biết rằng phần lớn ngành này nằm trong tay một người.”
“Carlo Marchese.”
“Người bạn của Vatican,” Massoud khinh khỉnh đế thêm. “Tuy nhiên, tổ chức của Carlo có một lỗ hổng. Nó rất mạnh ở châu Âu, nhưng nó cần sản phẩm từ khu vực Trung Đông.”
“Sản phẩm mà Hezbollah có thể cung cấp.”
“Không chỉ Hezbollah. Nhiều cổ vật có nguồn gốc từ Đế chế Ba Tư đã được khai quật trên lãnh thổ Iran. Trong một khoảng thời gian ngắn, đường dây đã kiếm được hàng triệu đô-la một tháng, tất cả đều chuyển thẳng vào kho bạc của Hezbollah.”
“Sau đó, một người giám tuyển tại Vatican bắt đầu đặt ra quá nhiều câu hỏi.”
“Phải,” Massoud đồng tình. “Và buổi tiệc đã kết thúc.”
Khi Massoud yêu cầu được hút thuốc đến lần thứ hai, Gabriel nhượng bộ và đưa cho hắn một điếu Marlboro của Yaakov. Hắn chậm rãi hút, như thể nghi ngờ mình sẽ không nhận được một điếu nào nữa, và cẩn thận không nhả khói vào mặt Gabriel. VEVAK hình như có biết về sự ác cảm của Gabriel đối với thuốc lá.
Nhưng đó không phải là tất cả những gì họ biết về ông. Họ biết, theo lời Massoud khoe khoang, rằng Đức ông Luigi Donati, thư ký riêng của Đức Giáo hoàng Paul VII, đã yêu cầu Gabriel đi điều tra cái chết của Claudia Andreatti. Họ cũng biết rằng Gabriel đã phát hiện ra thi thể của một kẻ trộm mộ có tên là Roberto Falcone. Họ biết chuyện này, Massoud nói, bởi vì Carlo Marchese đã kể cho đối tác kinh doanh của hắn - David Girard.
“Carlo đã biết về cuộc điều tra của anh ngay từ đầu,” Massoud giải thích. “Và anh ta đúng khi tin rằng anh là một mối đe dọa. Khi các thành viên khác trong đường dây bắt đầu bốn chồn, Carlo trấn an họ rằng không phải lo lắng, rằng anh ta sẽ tìm một giải pháp kiểu Ý cho vấn đề này.”
“Khử tao à?”
Massoud gật đầu. “Nhưng trước hết, Carlo muốn dò xem anh biết bao nhiêu về đường dây hoạt động của anh ta. Thế nên Carlo cho tổ chức một bữa tiệc tối để bày tỏ sự tán thưởng đối với anh. Sau đó, anh ta cố giết anh khi anh đang đi bộ về nhà.” Hắn chậm rãi lắc đầu. “Thành thật mà nói, chúng tôi không ngạc nhiên khi nỗ lực lấy mạng anh thất bại. Cái tay mà Carlo chọn làm việc đó có thể đủ năng lực để kiếm sống tại Ý, nhưng không phải trong thế giới của chúng ta.”
“Vậy nên mày quyết định đích thân ra tay.”
“Chúng tôi xem tình huống đó như cơ hội đặc biệt để gây ra một vụ bê bối cho tổ chức của anh vào thời điểm nó không thể gánh thêm tai tiếng gì nữa. Chúng tôi cũng coi đây là cơ hội để trả thù vì những thiệt hại mà anh đã gây ra cho chương trình hạt nhân của chúng tôi.”
“Làm sao mày biết tụi tao sẽ tìm thấy Girard?”
“Hãy cứ cho rằng chúng tôi rất có niềm tin vào khả năng của anh, mặc dù chúng tôi không bao giờ tưởng tượng nổi anh dám vác theo một chiếc bình Hy Lạp bị đánh cắp trong túi. Đó là một nước cờ xuất sắc, Allon.”
“Sự công nhận của mày có ý nghĩa thế nào với tao, tao không biết nói sao cho hết,” Gabriel nói. “Nhưng mày phải giải thích làm thế nào mà hai tay sát thủ chuyên nghiệp mày gửi đến St. Moritz để khử tao lại làm hỏng việc.”
“Chúng tôi nghĩ, điều quan trọng là xác của anh phải dễ nhận dạng. Nếu để anh nổ banh xác, tổ chức của anh hẳn sẽ phủ nhận rằng anh chưa bao giờ có mặt ở hiện trường.”
“Tụi mày suy nghĩ cũng chu đáo nhỉ!”
Gã Iran phớt lờ lời khen mỉa mai của Gabriel.
“Vì vậy, mày đã giết chết một trong những gián điệp hàng đầu của Hezbollah để trừ khử tao trong hoàn cảnh gây bẽ mặt cho tổ chức của tao?”
Massoud gật đầu. “Một khi mối liên kết của Hezbollah với mạng lưới buôn lậu của Carlo đã bị vạch trần, Girard sẽ không còn tác dụng nữa. Không cần phải giữ lại hắn làm gì.”
“Mày cũng thế thôi,” Gabriel trả lời. “Chúng tao biết sắp có một cuộc tấn công lớn, và mày sẽ giúp tao ngăn chặn nó. Nếu không, tao sẽ xử mày theo cách tao đã làm đối với mấy nhà máy làm giàu uranium bí mật. Tao sẽ cho mày nổ tan xác. Và sau đó tao sẽ gửi mày về nhà cho mấy ông chủ của mày ở Tehran trong một cái hòm.”
Hắn tìm mọi cách né tránh thòng lọng, nhưng Gabriel đã đoán trước điều này. Hắn chối đây đẩy, hắn câu giờ, hắn đánh trống lảng, và, cuối cùng, hắn thêu dệt mấy lời bịa đặt với hy vọng sẽ thỏa mãn nhóm khán giả lèo tèo nhưng hết sức chăm chú lắng nghe hắn. Qua vẻ mặt, Gabriel thể hiện rõ rằng ông đã chứng kiến những màn trình diễn như vậy trước đây. Yêu cầu của ông rõ ràng và kiên quyết, ông muốn biết các chi tiết có thể xác minh về cuộc tấn công - thời gian, địa điểm, mục tiêu, các loại vũ khí sử dụng, các thành viên của nhóm hành động. Sau khi ngăn chặn được cuộc tấn công, họ sẽ âm thầm thả Massoud. Nhưng nếu hắn từ chối cung cấp thông tin, hoặc cố tìm cách kéo dài thời gian, Gabriel sẽ xử hắn ngay.
“Là người bạn duy nhất của mày trên thế giới này,” Gabriel nói, “tao khuyên mày nên chấp nhận đề nghị hào phóng của bọn tao. Mày chỉ cần tiết lộ các chi tiết của cuộc tấn công mà thôi. Đổi lại, mày sẽ được tự do đi gây thương vong và chết chóc thỏa thích.”
“Yên tâm đi, tên anh sẽ đứng đầu danh sách của tôi, Allon ” “Đó là lý do tại sao tao khuyên mày nên chấp nhận một công việc bàn giấy tại tổng hành dinh VEVAK ở Tehran,” Gabriel đáp lại. “Bởi vì nếu mày bước chân ra khỏi Iran một lần nữa, tao và các bạn tao sẽ đuổi giết mày cho bằng được.”
“Làm sao tôi có thể chắc chắn rằng anh sẽ không giết tôi sau khi tôi khai thật?”
“Bởi vì chúng tao không giống mày, Massoud. Khi chúng tao tham gia vào một thỏa thuận, chúng tao hoàn toàn tuân thủ nó. Bên cạnh đó,” Gabriel bổ sung, “giết chết con tin một cách máu lạnh chưa bao giờ là phong cách của bọn tao.”
Ánh mắt của Massoud lướt qua những bức ảnh chụp “tác phẩm” của hắn trước khi dừng lại lần nữa trên Gabriel.
“Tôi không biết hôm nay là ngày gì.”
“Là thứ sáu,” Gabriel trả lời.
Vẻ mặt của Massoud tối lại. “Mấy giờ ngày thứ sáu?”
“Còn tùy.”
“Trung Âu.”
Gabriel mở chiếc BlackBerry của mình và nhìn vào màn hình. “2:12 sáng.”
“Tốt,” Massoud nói. “Có nghĩa là vẫn còn chút thời gian.”
“Cuộc tấn công sẽ bắt đầu khi nào?”
“Đêm nay, ngay sau khi mặt trời lặn.”
“Vào ngày Sabbath?”
Massoud gật đầu.
“Mục tiêu là ở đâu?”
“Một thành phố anh biết rõ như lòng bàn tay, Allon. Thực ra,” gã Iran vừa mỉm cười vừa nói, “chúng tôi đã chọn nó nhằm tôn vinh anh.”