TRANH LUẬN GIỮA VIÊN NGỘ VÀ PHÁP TẠNG -
Thiên Đồng Viên Ngộ thuộc Lâm Tế tông và Hán Nguyệt Pháp Tạng tuy trên danh nghĩa là quan hệ sư đồ nhưng giữa hai người lại thiếu tình thầy trò. Pháp Tạng không tâm phục Viên Ngộ, tự nói dối với thiền pháp là "tự ngộ", nhưng để được xếp vào chính tông Lâm Tế, có được quyền tục thừa tông này nên chấp nhận làm môn hạ Viên Ngộ. Viên Ngộ do danh tiếng của Pháp Tạng nên cho làm thủ tọa, nhưng trong lòng đã có hiềm khích. Đây là lý do sâu xa mà sau này hai người chống nhau. Ban đầu Pháp Tạng viết bộ Ngũ Tông Nguyên, đưa ra quan điểm thiền học riêng không theo đương thời. Viên Ngộ sau khi đọc, lập tức phản bác. Đệ tử Pháp Tạng là Đàm Cát Hoằng Nhẫn viết quyển Ngũ Tông Cứu để ủng hộ cho thuyết của thầy. Không lâu sau, Pháp Tạng, Đàm Cát lần lượt qua đời, Viên Ngộ viết Tịch Vọng Cứu Lược Thuyết, một lần nữa phê phán mạnh mẽ hai thầy trò Pháp Tạng, Ngũ Tông Nguyên cho rằng, năm tông của Thiền tông mỗi tông đều có tông chỉ riêng, không nên pha tạp lẫn lộn, Pháp Tạng kêu gọi từ bỏ những tệ bệnh trong Thiền tông, khôi phục nét đặc sắc nguyên hữu. Viên Ngộ thì cho rằng, cái gọi là "tông chỉ" chỉ là những kiểu như "gậy, hét", "người há có khác biệt năm tông", "há có thể lìa người mà có tông chỉ khác?" Ý là tông chỉ năm tông khác biệt là điều thực sự không cần thiết. Quan điểm này thống nhất với giới Thiền tông đương thời. Cuộc tranh luận này cuối cùng kết thúc do sự can thiệp của hoàng đế Ung Chính, hệ phái Pháp Tạng bị loại khỏi Tổ đình, trước tác bị thiêu hủy, đệ tử không được thuyết pháp.