← Quay lại trang sách

Phần mở đầu

Lale cố không nhìn lên. Anh giơ tay ra lấy tờ giấy được đưa cho mình. Anh phải xăm bốn chữ số đó lên người cô gái đang cầm mảnh giấy. Cô vốn có số rồi nhưng nó đã bị mờ. Anh ấn mũi kim vào cánh tay trái của cô, xăm số 4, cố gắng thật nhẹ nhàng. Máu rỉ ra. Nhưng cây kim đâm chưa đủ sâu nên anh phải đi nét lại lần nữa. Cô gái không rụt tay lại trước cơn đau mà Lale biết mình đang gây ra. Họ đã được cảnh báo – không được nói gì, không được làm gì. Anh lau vết máu và chà mực xanh lên vết thương.

“Nhanh lên!” Pepan thì thầm.

Lale làm lâu quá. Xăm tay cho cánh đàn ông là một chuyện; làm vấy bẩn thân thể của những cô gái trẻ thì thật khủng khiếp. Liếc mắt lên, anh thấy một gã đàn ông vận áo khoác trắng chậm rãi bước ngược lên từ phía cuối hàng các cô gái. Thỉnh thoảng hắn lại dừng bước kiểm tra mặt mày và thân thể của một cô đang hoảng sợ. Cuối cùng hắn tới chỗ Lale. Trong khi Lale nắm cánh tay cô gái đứng trước mặt hết sức gượng nhẹ thì hắn lại thô lỗ bóp mặt cô xoay nó từ bên này sang bên kia. Lale nhìn vào đôi mắt sợ hãi ấy. Môi cô gái mấp máy như định nói gì. Anh siết chặt cánh tay cô để ngăn cô lại. Cô nhìn anh và anh làm khẩu hình, “Suỵt.” Gã mặc áo khoác trắng buông mặt cô ra và bỏ đi.

“Giỏi lắm,” anh thì thầm trong khi chuẩn bị xăm lên ba chữ số còn lại – 5 6 2. Khi đã xong, anh giữ cánh tay cô lâu hơn cần thiết, lại nhìn vào mắt cô. Anh cố nhoẻn miệng khẽ cười. Cô đáp lại bằng một nụ cười còn khẽ khàng hơn. Tuy vậy, đôi mắt cô như đang nhảy múa trước mắt anh. Khi anh nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim anh dường như cùng lúc ngừng đập và bắt đầu đập lần đầu tiên, thình thịch, cơ hồ sắp nổ tung khỏi lồng ngực. Anh nhìn xuống đất và mặt đất cũng như rung chuyển dưới chân anh. Lại một tờ giấy khác được thảy về phía anh.

“Nhanh lên nào, Lale!” Pepan khẽ thúc giục.

Khi anh lại ngước mắt nhìn lên, cô gái đã đi mất.