← Quay lại trang sách

Chương 9 Tháng 3 năm 1943

Lale trình diện tại văn phòng hành chính để nhận lệnh. Thời tiết đang dần tốt lên. Cả tuần nay không thấy tuyết rơi nữa. Bước vào trong, anh quét mắt quanh văn phòng để chắc chắn Gita vẫn đang ở nguyên tại chỗ của mình. Cô ở đó, vẫn ngồi bên cạnh Cilka. Cả hai đã trở nên thân thiết và Dana cùng Ivana dường như đã đón chào Cilka vào nhóm nhỏ của họ. Cái nháy mắt thường lệ anh gửi đến hai cô gái được đáp lại bằng những nụ cười kìm nén. Anh tiến về phía cô gái Ba Lan ở sau quầy.

“Chào Bella. Hôm nay trời đẹp quá.”

“Chào Lale,” Bella đáp. “Tôi có việc cho anh đây. Tôi được lệnh phải báo cho anh biết tất cả các số hôm nay đều phải thêm chữ Z ở đằng trước.”

Lale nhìn xuống danh sách các số và hiển nhiên mỗi số đều có thêm chữ cái Z ở trước.

“Cô có biết ý nghĩa của nó không?”

“Không, Lale à, tôi không được giải thích gì cả. Anh biết nhiều hơn tôi mà. Tôi chỉ làm theo chỉ thị thôi.”

“Tôi cũng thế, Bella. Cảm ơn cô, hẹn gặp lại sau nhé.”.

Cầm theo tài liệu, Lale bước về phía cửa.

“Lale,” Bella gọi với theo.

Anh quay lại phía cô. Ngoảnh đầu về phía Gita, cô hỏi, “Anh không quên gì đấy chứ?”

Anh nhìn cô mỉm cười rồi quay sang Gita và nhướng mày lên. Mấy cô gái lấy tay che miệng còn mắt thì dè chừng bọn SS đang đứng canh.

❖ ❖ ❖

Leon đợi Lale bên ngoài. Lale thông báo lại tình hình cho cậu trong lúc họ đi bộ đến chỗ làm. Mấy chiếc xe tải đang dỡ hàng cạnh đó và những người tù hơi sững lại khi nhận ra trong số những người đang được họ đỡ xuống xe, không chỉ có đàn ông đàn bà mà còn cả trẻ con. Trước nay, trẻ con chưa bao giờ xuất hiện ở Birkenau.

“Chắc chắn chúng ta không xăm bọn con nít rồi. Em không làm đâu,” Leon tuyên bố.

“Baretski đến đây rồi. Hắn sẽ cho chúng ta biết phải làm gì. Đừng nói gì cả.”

Baretski sải bước đến. “Tao thấy là mày đã nhận ra hôm nay có điều khác lạ, Thợ Xăm. Đây là những người bạn mới của mày. Từ nay mày sẽ sống cùng chúng thế nên tốt nhất hãy đối xử tử tế với chúng. Chúng đông hơn mày nhiều, quá nhiều là đằng khác.”

Lale không nói gì.

“Bọn chúng là cặn bã của châu Âu, còn tệ hơn mày nữa. Bọn chúng là dân Digan, và vì lý do nào đó mà tao chẳng bao giờ hiểu nổi, Quốc trưởng quyết định cho chúng sống ở đây, với mày. Mày thấy thế nào, Thợ Xăm?”

“Chúng ta có xăm số cho bọn nhỏ không?”

“Mày sẽ xăm cho bất kỳ ai đưa cho mày mã số. Tao sẽ để tùy mày làm việc. Tao bận ở chỗ tuyển người thế nên đừng bắt tao phải đến đây nữa.”

Khi Baretski đi rồi, Leon lắp bắp, “Em không làm đâu.”

“Cứ đợi xem thế nào.”

Chẳng bao lâu sau, đám người cả nam lẫn nữ, từ trẻ em còn bế ẵm cho tới người già còng lưng, đã đến chỗ Lale và Leon, cả hai thầm cảm tạ trời đất khi biết rằng trẻ con sẽ không bị xăm số, tuy nhiên Lale vẫn thấy một vài đứa bị xăm có vẻ vẫn còn quá nhỏ. Anh làm việc của mình, mỉm cười với những đứa trẻ đứng bên cạnh chờ anh xăm số cho cha mẹ chúng, thỉnh thoảng khen với người mẹ bồng con nhỏ rằng con họ dễ thương quá. Baretski đứng xa chẳng nghe thấy gì. Anh chật vật nhất khi xăm số cho các bà già, trông họ như xác chết biết đi: đôi mắt vô hồn, có lẽ họ ý thức được số phận sắp đến của mình. Đối với họ, anh nói, “Cháu xin lỗi.” Anh biết có lẽ họ chẳng hiểu gì.

❖ ❖ ❖

Trong tòa nhà hành chính, Gita và Cilka đang làm việc bên bàn. Hai sĩ quan SS bất thần bước đến chỗ họ. Cilka há hốc miệng khi một trong hai tên túm lấy cánh tay cô, xốc cô đứng dậy. Gita nhìn theo khi Cilka bị đưa đi khỏi phòng, cô ấy quay đầu nhìn lại phía sau với đôi mắt van lơn bối rối. Gita không nhìn thấy tên sĩ quan SS hành chính tiến lại gần, mãi cho tới khi cô bị táng một phát vào đầu, một thông điệp rõ ràng rằng cô phải quay lại làm việc đi.

Cilka cố gắng chống cự trong khi bị kéo dọc hành lang dài đến một khu vực xa lạ lẫm trong tòa nhà. Cô không phải đối thủ của hai tên đó, chúng dừng lại cạnh một cánh cửa đóng, mở cửa ra rồi ném cô vào trong theo đúng nghĩa đen. Cilka gượng dậy nhìn quanh. Một chiếc giường bốn cọc choán hết cả căn phòng. Trong phòng còn có một tủ quần áo, một cái bàn cạnh giường trên đặt cây đèn, một chiếc ghế. Ai đó ngồi trên ghế. Cilka nhận ra ông ta: Chỉ huy trại Schwarzhuber, sĩ quan chỉ huy cấp cao của Birkenau. Hắn là người bệ vệ, hiếm khi thấy mặt ở trại. Hắn ngồi nhịp nhịp cây gậy chỉ huy vào đôi ủng da cao cổ. Mặt không chút cảm xúc, hắn nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trên đầu Cilka. Cilka lùi lại sát cửa. Cô với tay tới nắm đấm cửa. Trong chớp mắt, cây gậy chỉ huy quăng mạnh vào không trung và đánh vào tay Cilka. Cô thét lên đau đớn, trượt xuống sàn nhà.

Schwarzhuber bước tới chỗ cô và nhặt gậy lên. Hắn đứng phía trên cô. Mũi hắn phồng lên. Hắn thở hổn hển và trừng trừng nhìn cô. Hắn giở mũ ra ném sang phía bên kia phòng. Tay kia, hắn tiếp tục dứt khoát nện cây gậy vào chân mình. Theo mỗi cú đánh, Cilka lại co rúm người, sợ bị đánh. Hắn lấy cây gậy tốc áo cô lên. Nhận ra mình phải làm gì, Cilka đưa đôi tay run rẩy mở hai nút áo trên cùng. Schwarzhuber tì gậy dưới cằm cô buộc cô phải đứng dậy. Cô thấy mình thật bé nhỏ trước hắn. Mắt hắn dường như chẳng thấy gì, đây là một gã đàn ông đã chết rụi phần linh hồn còn phần cơ thể thì đang đợi ngày đoàn tụ với phần kia.

Hắn giơ cả hai cánh tay ra và cô hiểu cử chỉ đó có nghĩa là cởi đồ cho tao. Cô bước lên một bước, nhưng vẫn cách cả cánh tay, và bắt đầu mở nút áo khoác của hắn. Cây gậy đánh mạnh vào lưng cô nhắc cô phải nhanh lên. Schwarzhuber buộc phải thả cây gậy để cô có thể cởi áo cho hắn. Nhận cái áo từ tay cô, hắn ném về phía chiếc mũ. Hắn tự cởi áo lót. Cilka bắt đầu cởi thắt lưng và khóa quần của hắn. Cô quỳ xuống, tụt quần dài hắn xuống mắt cá chân nhưng không làm sao trật nó ra khỏi đôi ủng hắn mang.

Bị mất thăng bằng, Cilka ngã xuống đánh uỵch khi hắn đẩy cô sang một bên. Hắn quỳ xuống cưỡi lên cô. Quá kinh hãi, Cilka cố che cơ thể trong khi hắn xé toạc áo cô ra. Cô cảm nhận được mu bàn tay của hắn trên mặt mình trong lúc cô nhắm mắt lại và buông xuôi cho số phận.

❖ ❖ ❖

Chiều tối hôm đó, Gita chạy từ văn phòng về khu nhà, nước mắt giàn giụa. Một lát sau, Dana và Ivana về, thấy cô đang khóc nức nở trên giường. Cô không cách nào nguôi ngoai được và chỉ có thể kể với họ rằng Cilka đã bị đưa đi.

❖ ❖ ❖

Sẽ chỉ là vấn đề thời gian. Từ khi trở thành Thợ Xăm, Lale sống một mình trong cả khu nhà. Mỗi ngày quay về đó, anh lại quan sát tiến độ xây dựng của những tòa nhà đang mọc lên xung quanh mình. Anh đang ở trong một trại tập trung đúng nghĩa, ngủ trong phòng riêng thường chỉ dành riêng cho kapo của mỗi khu nhà, nhưng anh chẳng là kapo của ai cả. Anh luôn cho rằng sớm hay muộn gì những chiếc giường trống đằng sau anh cũng sẽ có người đến lấp đầy.

Hôm nay, Lale trở về khu nhà, nhìn mấy đứa nhỏ chạy tung tăng bên ngoài chơi đuổi bắt. Cuộc sống của anh không còn như xưa nữa. Một vài đứa trẻ lớn hơn chạy đến bên anh hỏi những câu mà anh không sao hiểu được. Chúng phát hiện ra chúng có thể giao tiếp bằng một thứ tiếng Hung pha tạp, mặc dù không phải lúc nào cũng chính xác. Anh chỉ phòng anh cho những người bây giờ ở chung tòa nhà với anh, dùng giọng nghiêm khắc nhất bảo họ không bao giờ được bước chân vào đó. Anh biết là họ hiểu nhưng liệu họ có để tâm không? Chỉ thời gian mới trả lời được. Anh ngẫm lại vốn hiểu biết hạn chế của mình về văn hóa Digan và băn khoăn không biết có cần phải thu xếp chỗ giấu khác cho đống đồ đang nằm dưới nệm không.

Anh bước vào khu nhà, bắt tay với nhiều người đàn ông, chào cánh phụ nữ, đặc biệt là những bà lớn tuổi hơn. Họ biết anh làm gì ở đây và anh cố gắng giải thích rõ hơn. Họ muốn biết họ sẽ gặp chuyện gì. Một câu hỏi hợp lý mà anh chẳng có câu trả lời. Anh hứa sẽ nói cho họ bất kỳ điều gì có khả năng ảnh hưởng đến họ mà anh nghe được. Họ có vẻ biết ơn lắm. Nhiều người bảo trước đây họ chưa từng nói chuyện với người Do Thái. Hình như anh cũng chưa từng nói chuyện với người Digan.

Đêm đó anh bị khó ngủ vì phải cố gắng làm quen với tiếng trẻ sơ sinh khóc và tiếng trẻ con đòi cha mẹ cho ăn.