Chương 8
Lale và Leon làm việc suốt ngày đêm trong khi quân Đức đột chiếm mọi thành phố, mọi thị trấn và làng mạc, quét sạch người Do Thái ở những nơi này, những người từ Pháp, Bỉ, Nam Tư, Ý, Moravia, Hy Lạp và Na Uy nhập hội với những người tù đã bị bắt từ Đức, Áo, Ba Lan và Slovakia. Ở Auschwitz, hai người xăm cho những ai không may mắn bị đội y tế ở đó chọn. Những người được chỉ định làm việc sẽ được chở đến Birkenau bằng tàu, thế nên Lale và Leon đỡ phải cuốc bộ một vòng tám cây số. Nhưng với ngần này người mới, Lale không thể đi lấy đồ các cô gái trộm được từ tòa nhà Canada, và Victor ngày ngày vẫn phải mang đồ đến rồi lại mang trở về. Thỉnh thoảng, khi số người đã giảm bớt và gặp thời điểm thích hợp, Lale xin đi vệ sinh để đến tòa nhà Canada. Số đá quý, nữ trang và tiền dưới đệm anh ngày một nhiều lên.
Ngày đã sang đêm nhưng vẫn còn người xếp hàng để bị xăm số cho đến mãn đời, dù đời ấy ngắn hay dài. Lale máy móc làm việc, đưa tay ra lấy giấy, cầm cánh tay được chìa ra, xăm số. “Đi tiếp đi.” “Người tiếp theo.” Anh biết mình đã thấm mệt nhưng cánh tay tiếp theo nặng quá đến nỗi anh tuột tay làm rơi mất. Một người khổng lồ đứng trước anh, ngực vạm vỡ, cổ bè, chân tay to rắn chắc.
“Tôi đói quá,” người đàn ông thì thầm.
Rồi Lale làm điều anh chưa bao giờ làm. “Anh tên gì?” anh hỏi.
“Jakub.”
Lale bắt đầu xăm số cho Jakub. Làm xong, anh nhìn quanh và quan sát thấy bọn SS đang canh chừng họ đã mệt và không mấy quan tâm tới tình hình xung quanh. Lale dẫn Jakub vào trong bóng tối nơi đèn pha không rọi tới được.
“Đợi ở đó cho tới khi tôi xong việc nhé.”
Người tù cuối cùng được xăm mã số xong, Lale và Leon bèn dọn dẹp dụng cụ và bàn ghế. Lale vẫy chào Leon, xin lỗi vì cậu lại bị lỡ bữa tối, hứa rằng sáng mai sẽ lén mang cho cậu cái gì đó. Hay thật ra là sáng nay nhỉ? Vì Jakub vẫn đang núp, Lale tìm cách trì hoãn, đợi cho bọn SS đi hết. Cuối cùng cũng không còn ai quanh đó nữa. Liếc vội lên chòi canh, anh thấy không có ai đang nhìn về phía họ. Anh ra hiệu cho Jakub đi theo mình và hai người vội vàng về phòng Lale. Lale đóng cửa lại và Jakub ngồi xuống giường Lale. Lale nhấc một góc chiếc nệm bị lún, lấy ra một ít bánh mì và xúc xích. Anh đưa chỗ thức ăn cho người đàn ông và Jakub nhanh chóng ăn hết sạch.
Khi anh ta ăn xong, Lale hỏi, “Anh người ở đâu thế?”
“Mỹ.”
“Sao anh lại vào đây?”
“Tôi đang đi thăm gia đình ở Ba Lan thì bị mắc kẹt ở đây. Tôi không về được, rồi chúng tôi bị bao vây, thế là tôi ở đây. Tôi không biết gia đình mình đang ở đâu. Chúng tôi bị phân tán mỗi người một ngả.”
“Nhưng anh sống ở Mỹ?”
“Ừ.”
“Ái chà, khó thật.”
“Cậu tên gì?” Jakub hỏi.
“Tôi là Lale. Họ gọi tôi là Thợ Xăm và giống như tôi, anh ở đây sẽ ổn thôi.”
“Tôi không hiểu. Ý cậu là sao?”
“Vóc người anh. Quân Đức là bọn khốn nạn tàn ác nhất trần đời nhưng chúng không ngu. Chúng có biệt tài tìm đúng người cho đúng việc và tôi tin chắc bọn chúng sẽ tìm việc cho anh.”
“Việc kiểu gì?”
“Tôi không biết. Anh phải chờ xem. Anh có biết anh được xếp vào khu nào không?”
“Khu 7.”
“À, tôi biết khu đó rất rõ. Đi nào, chúng ta sẽ lén đưa anh vào. Chừng hai giờ nữa là điểm danh, anh nên có mặt để trình diện thì hơn.”
❖ ❖ ❖
Hai ngày sau là Chủ nhật. Suốt năm Chủ nhật vừa rồi đều phải làm việc, Lale nhớ Gita quay quắt. Hôm nay mặt trời rọi sáng anh khi anh đi bộ trong sân trại tìm cô. Đúng lúc rẽ vào góc một khu nhà, anh giật mình nghe thấy tiếng reo hò cổ vũ. Trong trại này anh chưa từng nghe những tiếng ồn như thế. Lale chen qua đám đông, len vào chính giữa. Ở đó, giữa sân khấu, vây quanh là cả tù nhân lẫn bọn SS, Jakub đang biểu diễn.
Ba người mang một thanh gỗ to đến. Jakub chụp lấy nó rồi thảy đi nhẹ như không. Tù nhân tranh nhau bỏ chạy. Một tù nhân khác đưa ra một thanh kim loại lớn, Jakub liền bẻ nó làm đôi. Màn biểu diễn vẫn tiếp tục, càng lúc các vật đưa đến cho Jakub càng nặng hơn, để anh phô trương sức mạnh.
Sự im lặng bỗng trùm lấy đám đông. Houstek đến, có SS đi theo bảo vệ. Jakub vẫn trình diễn, chẳng để ý gì đến vị khán giả mới. Houstek xem anh ta giơ một thanh thép lên quá đầu, vặn xoắn nó. Hắn đã xem đủ. Hắn gật đầu ra hiệu cho tên SS đứng cạnh và tên đó bước lại gần Jakub. Họ không định chạm vào người anh mà chỉ huơ mũi súng trường ra hiệu bảo anh đi về hướng họ muốn.
Khi đám đông đã thưa dần, Lale nhìn thấy Gita. Anh chạy vội đến chỗ cô và các bạn. Đôi người cười khúc khích khi thấy anh. Một âm thanh thật chẳng liên quan gì đến cái trại tử thần này, và Lale rất thích nó. Gita cười rạng rỡ. Nắm cánh tay cô, anh dẫn cô về góc hẹn hò của họ phía sau tòa nhà hành chính. Mặt đất vẫn lạnh quá chưa ngồi xuống được nên Gita dựa vào tường, ngẩng mặt về hướng mặt trời.
“Nhắm mắt lại nào,” Lale bảo.
“Tại sao?”
“Cứ làm như anh bảo đi. Tin anh đi.”
Gita nhắm mắt lại.
“Há miệng ra.”
Cô mở mắt ra.
“Nhắm mắt lại và há miệng ra.”
Gita làm theo. Lale lấy từ trong cặp ra một miếng sô-cô-la nhỏ. Anh đặt nó lên môi cô, để cô cảm nhận được bề mặt của nó trước khi chầm chậm đẩy vào miệng cô thêm chút nữa. Cô chạm lưỡi vào nó. Lale rút nó ra đặt lên môi cô. Giờ miếng sô-cô-la đã thấm ướt, anh miết nó nhè nhẹ lên môi cô và cô thích thú liếm lấy nó. Khi anh đẩy nó vào miệng cô, cô cắn một miếng nhỏ, rồi mở to mắt. Tận hưởng hương vị, cô bảo, “Tại sao khi được người khác đút cho ăn thì sô-cô-la có hương vị ngon hơn hẳn nhỉ?”
“Anh có biết đâu. Có ai đút cho anh đâu chứ.”
Gita lấy miếng sô-cô-la nhỏ Lale vẫn đang cầm trên tay.
“Nhắm mắt lại và há miệng ra nào.”
Màn trêu đùa được diễn lại y hệt. Sau khi bôi miếng sô-cô-la cuối cùng lên môi Lale, Gita nhẹ nhàng hôn anh, liếm chỗ sô-cô-la đi. Anh mở mắt ra, thấy cô đang nhắm mắt. Anh kéo cô vào lòng và họ hôn nhau nồng thắm. Cuối cùng, khi mở mắt ra, Gita lau những giọt nước mắt rơi trên má Lale.
“Trong cặp anh còn có gì thế?” cô hỏi vẻ bông đùa.
Lale khịt mũi và bật cười. “Một chiếc nhẫn kim cương. Hay em thích ngọc lục bảo hơn?”
“Ồ, em sẽ lấy kim cương, cảm ơn anh,” cô bảo, cũng bông đùa theo.
Lale lục cặp, lấy ra một chiếc nhẫn bạc tinh tế gắn một viên kim cương. Đưa nó cho cô, anh bảo, “Của em đây.”
Gita không rời mắt khỏi chiếc nhẫn, ánh mặt trời nhảy nhót trên viên kim cương. “Anh lấy nó ở đâu thế?”
“Mấy cô gái làm việc ở một trong các tòa nhà Canada kiếm nữ trang và tiền cho anh. Anh dùng những thứ đó để mua thức ăn và thuốc mà anh đã mang cho em và những người khác. Đây, em cầm lấy đi.”
Gita đưa tay ra như định thử đeo chiếc nhẫn nhưng lại rụt tay về. “Thôi, anh giữ đi. Dùng nó làm việc tốt ấy.”
“Ừ.” Lale định bỏ nhẫn vào lại trong cặp.
“Khoan đã. Cho em ngắm nó thêm lần nữa.”
Anh cầm nhẫn bằng hai ngón tay, quay phía này rồi phía kia.
“Nó là thứ đẹp nhất em từng thấy. Giờ thì anh cất nó đi.”
“Nó là thứ đẹp thứ nhì mà anh từng thấy,” Lale bảo, mắt nhìn Gita. Cô đỏ mặt quay đi.
“Nếu anh còn sô-cô-la, em muốn ăn thêm chút nữa.”
Lale đưa cô một thanh nhỏ. Cô bẻ một miếng bỏ vào miệng rồi nhắm mắt lại một chốc. Cô gói phần còn lại vào tay áo rồi xắn tay áo lên.
“Đi nào,” anh bảo. “Về thôi để em còn chia kẹo với các bạn.”
Gita đưa tay lên mặt anh và vuốt ve má anh. “Cảm ơn anh.”
Lale lắc lư, mất thăng bằng trước sự gần gũi của cô.
Gita nắm tay anh và bước đi. Lale bị kéo theo. Khi họ vào sân trại chính, Lale thấy Baretski. Anh và Gita thả tay ra. Anh trao cho cô ánh mắt nói lên tất cả những gì cô cần biết. Thật đau đớn khi phải chia tay cô mà không nói được lời nào, và chẳng biết chắc lúc nào họ mới lại gặp nhau. Anh bước về phía Baretski đang trợn mắt nhìn anh.
“Tao tìm mày nãy giờ,” Baretski bảo. “Chúng ta có việc ở Auschwitz đấy.”
❖ ❖ ❖
Dọc đường đến Auschwitz, Lale và Baretski đi ngang qua mấy toán công nhân, mỗi nhóm chừng vài người, hẳn là bị phạt làm việc vào Chủ nhật. Mấy tên SS đang canh chừng họ hét lên chào Baretski nhưng hắn lờ đi. Hôm nay hắn ta có gì đó rất không ổn. Bình thường hắn nói khá nhiều nhưng hôm nay cả người hắn căng lên. Đằng trước, Lale thấy ba tù nhân đang ngồi dưới đất, lưng áp lưng, tựa vào nhau, rõ ràng là đã kiệt sức. Mấy người tù ngước nhìn Lale và Baretski nhưng không có ý định dịch chuyển. Vẫn giữ nguyên nhịp bước, Baretski rút khẩu súng trường từ sau lưng ra bắn liên tiếp vào họ.
Lale đờ người, mắt dán chặt vào những người đã chết. Cuối cùng, nhìn lại Baretski lúc này đã thu tay, Lale nhớ đến lần đầu tiên anh chứng kiến một cuộc tấn công vô cớ vào những người không có khả năng tự vệ – đang ngồi trên một tấm ván trong bóng tối. Cái đêm đầu tiên anh đến Birkenau đó lóe lên trước mắt anh. Baretski đã đi trước anh khá xa và Lale sợ sẽ khiến cơn giận của hắn lây sang cả anh. Anh vội vàng bắt cho kịp hắn, nhưng vẫn giữ một khoảng cách ngắn. Anh biết Baretski biết anh ở đó. Một lần nữa, họ lại đến cánh cổng dẫn vào Auschwitz và Lale nhìn lên dòng chữ trên cổng: ARBEIT MACHT FREI. Anh thầm nguyền rủa bất cứ cái gì mà Chúa có thể nghe thấy.