← Quay lại trang sách

Chương 11 Tháng 5 năm 1943

Cuộc sống hằng ngày của Lale và Leon vẫn tuân theo những chuyến xe chở người đến từ khắp châu Âu. Xuân qua hạ tới, chúng vẫn không ngừng nghỉ.

Hôm nay, hai người làm việc với mấy hàng nữ tù dài dằng dặc. Quy trình tuyển chọn được thực hiện cách đó không xa. Họ bận rộn quá chẳng để ý gì đến đằng kia. Một cánh tay và một mảnh giấy trình ra trước mặt họ, thế là họ làm công việc của mình. Lặp đi lặp lại. Những tù nhân này im lặng khác thường, có lẽ họ cảm nhận được tai họa đang rập rình. Đột nhiên Lale nghe ai đó cất tiếng huýt sáo. Giai điệu quen thuộc, có lẽ là trong một vở nhạc kịch. Tiếng huýt sáo mỗi lúc mỗi to hơn nên Lale liếc về phía đó. Một gã đàn ông mặc áo choàng trắng bước về phía họ. Lale cúi thấp đầu, cố gắng duy trì nhịp độ công việc của mình. Đừng nhìn mặt ai cả. Anh lấy tờ giấy, xăm số, y như anh đã làm cả nghìn lần trước đó.

Tiếng huýt sáo ngưng lại. Tên bác sĩ giờ đây đã đứng cạnh Lale, tỏa ra mùi hăng của thuốc sát trùng. Hắn cúi người, xem xét công việc của Lale và nắm lấy cánh tay anh đang xăm dở. Hẳn là hắn hài lòng bởi hắn bỏ đi nhanh như khi đến, miệng biến tấu một giai điệu khác. Lale nhìn lên thì thấy mặt Leon đã tái dại. Baretski xuất hiện phía sau họ.

“Mày thấy ông bác sĩ mới của chúng ta thế nào?”

“Ông ta có giới thiệu gì đâu,” Lale lẩm bẩm.

Baretski cười lớn. “Đây là ông bác sĩ mà mày không muốn được giới thiệu cho đâu, tin tao đi. Tao còn sợ ông ta nữa là. Lão ta đáng sợ lắm.”

“Anh có biết tên ông ta không?”

“Mengele, ngài bác sĩ Josef Mengele. Mày nên nhớ cái tên đó đi, Thợ Xăm.”

“Ông ta làm gì ở chỗ tuyển chọn thế?”

“Ngài bác sĩ tuyên bố sẽ có mặt ở nhiều cuộc tuyển chọn vì ông ta đang tìm kiếm những bệnh nhân đặc biệt.”

“Tôi đoán bị bệnh không phải là tiêu chuẩn để ông ta chọn.”

Baretski cười đến gập cả người. “Đôi lúc mày cũng tếu thật, Thợ Xăm ạ.”

❖ ❖ ❖

Lale quay lại làm việc. Một lúc sau anh nghe có tiếng huýt sáo nổi lên sau lưng, âm thanh đó khiến nỗi sợ hãi xuyên thấu thân thể anh đến nỗi anh tuột tay và đâm mạnh vào cô gái anh đang xăm. Cô gái hét lên. Lale lau vết máu đang ứa ra trên cánh tay cô. Mengele tiến lại gần.

“Có chuyện không ổn à, Thợ Xăm? Mày là Thợ Xăm phải không?” Mengele hỏi.

Giọng ông ta khiến Lale lạnh cả xương sống.

“Thưa ngài, ý tôi là, vâng, thưa ngài… Tôi là Thợ Xăm, thưa ngài bác sĩ,” Lale lắp bắp.

Mengele giờ đã đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm xuống anh, mắt hắn đen như than, không chút cảm thông. Một nụ cười kỳ lạ hiện lên trên khuôn mặt hắn. Rồi hắn bỏ đi.

Baretski đến đấm mạnh vào cánh tay Lale. “Hôm nay vất vả quá hả, Thợ Xăm? Có khi mày muốn nghỉ ngơi và đi dọn nhà xí nhỉ?”

❖ ❖ ❖

Đêm đó Lale cố gắng lấy nước từ một vũng nước nhỏ để gột vết máu khô trên áo. Anh đã gột gần sạch nhưng rồi quyết định rằng một vết máu sẽ là lời nhắc nhở đích đáng về cái ngày anh gặp Mengele. Lale đồ rằng tay bác sĩ này khiến người ta đau đớn thay vì xoa dịu nỗi đau, sự tồn tại của ông ta gây sợ hãi theo những cách mà Lale chẳng muốn nghĩ đến. Đúng vậy, phải để lại một vết ố để nhắc cho Lale nhớ tới nguy cơ mới đã tiến vào cuộc đời anh. Anh phải luôn canh chừng gã đàn ông mà tâm hồn còn lạnh giá hơn cả dao mổ này.

❖ ❖ ❖

Ngày tiếp theo, Lale và Leon lại đến Auschwitz để xăm mã số cho các phụ nữ trẻ. Gã bác sĩ ưa huýt sáo cũng có mặt. Ông ta đứng trước đoàn thiếu nữ, quyết định số phận của họ chỉ bằng một cái búng tay: phải, trái, phải, phải, trái, trái. Lale không đoán được các lựa chọn này tuân theo logic nào. Tất cả họ đều đang độ thanh xuân, mạnh khỏe sung sức. Anh thấy Mengele nhìn anh chằm chằm vì bị anh nhìn. Lale không tài nào rời mắt khi Mengele đưa đôi bàn tay to lớn nắm mặt cô gái tiếp theo, xoay tới xoay lui, vặn lên vặn xuống, cạy miệng cô ra. Rồi ông ta tát vào mặt cô, đẩy cô sang bên trái. Bị loại. Lale nhìn ông ta chằm chằm. Mengele gọi một sĩ quan SS đến và nói gì đấy với hắn. Tên sĩ quan nhìn về phía Lale rồi bắt đầu đi về phía anh. Chết tiệt.

“Anh muốn gì?” anh hỏi, cố làm ra vẻ tự tin.

“Im mồm, Thợ Xăm.” Tên sĩ quan SS quay sang Leon. “Để đồ của mày lại và đi theo tao.”

“Đợi đã, anh không mang cậu ta đi được. Anh không thấy số lượng người chờ xăm sao?” Lale hỏi, sợ thay cho người trợ lý trẻ.

“Thế thì tốt hơn là mày tiếp tục làm việc đi nếu không muốn phải ở đây suốt đêm, Thợ Xăm. Và ngài bác sĩ không thích thế đâu.”

“Xin hãy để cậu ta yên. Hãy để chúng tôi tiếp tục công việc của mình. Tôi xin lỗi nếu đã làm gì khiến ngài bác sĩ khó chịu,” Lale bảo.

Tên sĩ quan chĩa súng trường về phía Lale. “Mày có muốn đi cùng không, Thợ Xăm?”

Leon bảo, “Em sẽ đi. Không sao đâu, anh Lale. Em sẽ cố gắng trở lại sớm.”

“Tôi rất tiếc, Leon,” Lale không thể nhìn bạn mình được nữa.

“Không sao đâu. Em sẽ ổn thôi. Anh quay lại làm việc đi.”

Leon bị giải đi.

❖ ❖ ❖

Tối đó, đau khổ vô cùng, Lale lê bước một mình, đầu cúi thấp, quay về Birkenau. Có gì đó hơi khác thường khiến anh chú ý, một thoáng màu sắc. Một bông hoa, chỉ một bông mà thôi, đang đung đưa trong gió. Những cánh hoa đỏ như máu bao quanh cái nhụy đen nhánh. Anh tìm xem có thêm bông nào nữa không nhưng chẳng thấy gì. Dù sao đi nữa, đó vẫn là một bông hoa và anh lại băn khoăn không biết đến bao giờ anh mới có thể lại được tặng hoa cho người anh yêu quý. Hình ảnh Gita và mẹ anh hiện lên trong tâm trí, hai người phụ nữ anh yêu nhất trần đời, đang trôi ra ngoài tầm với của anh. Nỗi buồn cuộn dâng trong lòng, chỉ chực nhấn chìm anh. Liệu hai người họ có khi nào được gặp nhau không? Thế hệ sau có được học hỏi từ thế hệ trước không? Mẹ sẽ đón chào và yêu thương Gita như mình chứ?

Anh đã học hỏi và luyện tập nghệ thuật tán tỉnh với mẹ anh. Dù anh khá chắc rằng mẹ không nhận ra anh đang làm gì, nhưng anh thì biết, anh biết mình đang làm gì; anh dần ý thức được cái gì có hiệu quả với mẹ anh và cái gì thì không, anh cũng nhanh chóng nhận ra cách cư xử nào là phù hợp hay không phù hợp giữa đàn ông và phụ nữ. Anh đồ rằng mọi người đàn ông trẻ tuổi đều bắt đầu con đường học hỏi này với mẹ của mình, mặc dù anh vẫn thường tự hỏi không biết họ có ý thức được điều đó không. Anh đã đưa chủ đề này ra bàn luận với vài người bạn và họ rất ngạc nhiên, tuyên bố rằng họ không làm thế. Khi anh hỏi kỹ hơn rằng liệu họ có được mẹ dung túng hơn so với cha, tất cả đều thừa nhận họ đã có những hành vi có thể xem như là tán tỉnh – họ nghĩ họ nên thuyết phục mẹ vì mẹ dễ dụ hơn cha. Lale biết chính xác mình đang làm gì.

Mối gắn kết tình cảm của Lale với mẹ anh đã định hình cách anh quan hệ với đàn bà con gái. Anh bị mọi phụ nữ thu hút, không chỉ về mặt thể chất mà còn cả về cảm xúc. Anh thích nói chuyện với họ, anh thích làm cho họ cảm thấy thoải mái về chính mình. Đối với anh, mọi phụ nữ đều đẹp và anh chẳng thấy có hại gì khi nói với họ điều đó. Trong tiềm thức, mẹ và em gái Lale đã dạy cho anh biết phụ nữ muốn gì ở đàn ông, và cho đến bây giờ anh vẫn luôn cố gắng áp dụng những bài học này. “Hãy tỏ ra chu đáo, Lale à; ghi nhớ những điều vặt vãnh, rồi những điều quan trọng tự khắc sẽ được giải quyết.” Anh nghe giọng nói ngọt ngào của mẹ cất lên.

Anh cúi xuống nhẹ nhàng hái cọng hoa ngắn cũn. Ngày mai anh sẽ tìm cách tặng nó cho Gita. Về phòng mình, Lale cẩn thận đặt bông hoa quý giá đó bên cạnh giường trước khi chìm vào giấc ngủ không mộng mị, nhưng sáng hôm sau khi anh thức dậy, cánh hoa đã rụng, nằm quăn queo bên cạnh nhụy đen. Chỉ có cái chết cứ dai dẳng ở chốn này.