Chương 12
Lale không muốn thấy bông hoa đó nữa nên anh rời khu nhà để đi vứt nó. Baretski đứng đó nhưng Lale phớt lờ hắn, anh chỉ muốn vào lại bên trong và đi về phòng mình. Baretski đi theo và tựa vào ngưỡng cửa. Hắn săm soi anh chàng Lale có vẻ đang muộn phiền. Lale biết anh đang ngồi trên đống gia sản lổn nhổn nào đá quý, nào tiền, nào xúc xích và sô-cô-la. Anh chộp lấy cặp và lách người vượt qua Baretski, buộc hắn phải quay đi và theo anh ra bên ngoài.
“Đợi đã, Thợ Xăm. Tao cần nói chuyện với mày.”
Lale dừng lại.
“Tao có một đề nghị này.”
Lale vẫn im lặng, nhìn vào một điểm nào đó phía sau vai Baretski.
“Chúng tao – ý tao là các sĩ quan chiến hữu của tao và tao – đang cần một trò tiêu khiển nào đó, và vì thời tiết đang tốt lên nên bọn tao tính sẽ chơi bóng đá. Mày thấy sao?”
“Tôi chắc là các anh sẽ vui lắm.”
“Quả thật là vậy.”
Baretski chơi trò tung hứng và đợi.
Cuối cùng Lale chớp mắt. “Tôi giúp gì được cho anh đây?”
“Ờ, nhân tiện mày hỏi, Thợ Xăm ạ, chúng tao cần mày tìm mười một tù nhân làm thành một đội đấu giao hữu với đội SS.”
Lale định cười lớn nhưng mắt vẫn nhìn vào một điểm phía sau vai Baretski. Anh suy nghĩ rất lung một hồi lâu, xem nên trả lời cái đề nghị lạ lùng này như thế nào.
“Sao, không có cầu thủ dự bị ư?”
“Không dự bị.”
“Chắc chắn rồi, được chứ.” Mấy lời đó từ đâu ra thế nhỉ? Có hàng triệu câu khác mình có thể nói mà. Chẳng hạn như, “Đù má.”
“Tốt, tuyệt. Gom đội của mày lại đi và hai ngày nữa – hôm Chủ nhật – chúng ta sẽ gặp nhau ở sân trại chính. Ồ, và bọn tao sẽ mang theo bóng.” Baretski cười lớn rồi bỏ đi. “Nhân tiện, Thợ Xăm này, mày được nghỉ một ngày. Hôm nay không có chuyến xe nào cả.”
❖ ❖ ❖
Lale dành một phần thời gian của ngày hôm đó phân loại kho báu của mình thành từng gói nhỏ. Thức ăn cho người Digan và các anh chàng bên Khu 7 và dĩ nhiên cho cả Gita và bạn cô nữa. Đá quý và tiền được phân theo loại. Công việc thật khác thường. Kim cương đi với kim cương, hồng ngọc đi với hồng ngọc, tiền đô theo tiền đô, và thậm chí có một xấp tiền anh chưa từng thấy bao giờ, nó có dòng chữ Ngân hàng Dự trữ Nam Phi và Suid–Afrikaans. Anh không biết nó trị giá bao nhiêu và nó đến Birkenau bằng cách nào. Mang theo vài viên đá quý, anh đi tìm Victor và Yuri để tiến hành cuộc mua bán ngày hôm ấy. Rồi anh chơi với mấy thằng nhóc trong khu nhà của mình một lát trong khi cố gắng soạn thảo những gì anh sẽ nói với đám đàn ông ở Khu 7 khi họ đi làm về.
Chiều tối, Lale ngồi giữa mấy chục người đàn ông đang nhìn anh đầy hoài nghi.
“Anh đùa đấy à,” một người bảo.
“Đâu có,” Lale đáp.
“Anh muốn bọn tôi đá bóng với cái lũ SS khốn kiếp ấy à?”
“Phải. Chủ nhật này.”
“Ồ, tôi không chơi đâu. Anh không thể ép tôi được,” người đó bảo.
Từ phía cuối nhóm, một giọng nói cất lên, “Tôi sẽ chơi. Tôi từng chơi một ít rồi.” Một người đàn ông nhỏ thó len qua giữa những người đang tụ họp, đến đứng trước mặt Lale. “Tôi là Joel.”
“Cảm ơn Joel. Mừng anh về đội tôi. Tôi cần thêm chín người nữa. Các anh có mất mát gì đâu cơ chứ? Đây là cơ hội duy nhất để các anh vật lộn với bọn khốn ấy mà chẳng bị định tội gì.”
“Tôi biết một gã ở Khu 15 từng chơi cho đội tuyển quốc gia Hungary. Nếu anh muốn, tôi sẽ hỏi hắn,” một người tù khác lên tiếng.
“Thế còn anh?” Lale hỏi.
“Ừ, được chứ. Tôi cũng tên Joel. Tôi sẽ hỏi quanh xem có kiếm thêm được ai không. Bọn mình có dịp nào để luyện tập trước Chủ nhật không?”
“Chơi bóng đá và còn có khiếu hài hước nữa chứ – tôi thích anh bạn này rồi đấy. Ngày mai tôi sẽ quay lại xem các anh thế nào rồi. Cảm ơn anh, Joel Bự.” Lale nhìn về phía Joel kia. “Không có ý làm mất lòng đâu nhé.”
“Không sao đâu,” Joel Nhỏ đáp.
Lale lấy bánh mì và xúc xích trong túi ra đặt lên một chiếc giường gần đó. Trên đường rời đi, anh nhìn hai người trong đám đàn ông chia đồ ăn. Mỗi người bẻ phần ăn của mình thành những miếng vừa ăn và phát ra cho mọi người. Không chen lấn, không tranh giành, một cảnh phân phát thực phẩm cứu trợ thật trật tự. Anh nghe lỏm một người nói, “Joel Bự này, anh nhận phần của tôi đi – anh sẽ cần thêm năng lượng đấy.” Lale mỉm cười. Một ngày bắt đầu thật tệ nhưng lại kết thúc bằng nghĩa cử hào hiệp của một người đàn ông đang chết đói.
❖ ❖ ❖
Ngày thi đấu đã đến. Lale đi vào sân trại chính và thấy bọn SS đang kẻ một hình màu trắng không giống hình chữ nhật cho lắm. Anh nghe gọi tên mình và nhận ra đội của anh đã tập trung. Anh nhập hội với họ.
“Này, Lale, tôi đã gom được mười bốn cầu thủ, tính cả anh và tôi – vài người dự bị, nhỡ đâu có ai bị ngã,” Joel Bự tự hào khoe với anh.
“Xin lỗi anh, tôi được bảo là không có cầu thủ dự bị. Chỉ một đội thôi. Chọn những ai khỏe mạnh nhất đi.”
Đám đàn ông nhìn nhau. Ba bàn tay giơ lên và những người tình nguyện không tham gia bỏ đi. Lale nhìn vài người duỗi chân duỗi tay và nhảy lên nhảy xuống theo kiểu khởi động của các cầu thủ chuyên nghiệp.
“Vài anh chàng trong đội có vẻ rất biết chơi,” Lale lẩm bẩm với Joel Nhỏ.
“Đương nhiên rồi. Sáu người trong số họ từng chơi bán chuyên nghiệp mà.”
“Anh đùa à!”
“Không hề. Chúng ta sẽ chơi bọn đó một phen.”
“Các anh không thể làm thế đâu, Joel Nhỏ. Chúng ta không được thắng. Chắc là tôi đã không nói rõ ràng.”
“Anh bảo tôi tập hợp một đội và tôi đã làm đấy thôi.”
“Ờ, nhưng chúng ta không được thắng. Ta không được làm gì khiến bọn chúng bị bẽ mặt. Ta không được kích động để bọn chúng nổ súng vào mọi người. Anh nhìn xung quanh đi.”
Joel Nhỏ thấy hàng trăm tù nhân đã tụ tập. Bầu không khí phấn khích bao trùm khu trại khi họ xô đẩy nhau giành chỗ đứng phía trước quanh đường viền sân thi đấu đã kẻ. “Tôi sẽ báo lại với những người khác.”
Lale lướt nhìn đám đông để tìm một khuôn mặt duy nhất. Gita đứng với các bạn và lén lút vẫy tay về phía anh. Anh vẫy tay lại, khao khát được chạy đến bên cô, nhấc bổng cô lên và cùng biến mất sau tòa nhà hành chính. Anh nghe tiếng nện thình thịch và quay lại, thấy vài tên SS đang đóng những cây cột lớn xuống đất ở hai đầu sân để làm khung thành.
Baretski tiến về phía anh. “Đi theo tao.”
Ở một đầu sân, đám đông tù nhân giãn ra khi đội SS đi vào. Bọn chúng không ai mặc đồng phục cả. Vài tên mặc đồ thoải mái để đá bóng cho dễ. Quần CNC và áo may ô. Phía sau đội bóng, sĩ quan chỉ huy Schwarzhuber được bảo vệ cẩn mật và Houstek, sếp của Lale, đi về phía Lale và Baretski.
“Đây là đội trưởng đội tù nhân, Thợ Xăm.” Baretski giới thiệu Lale với Schwarzhuber.
“Thợ Xăm.” Hắn quay sang một trong những tên lính bảo vệ. “Chúng ta đã có gì làm giải thưởng chưa?”
Một tên SS cấp cao lấy chiếc cúp thể thao từ tay một tên lính đứng cạnh, đưa cho viên chỉ huy.
“Chúng ta có cái này,” hắn bảo, đưa chiếc cúp ra.
Schwarzhuber cầm cúp đưa lên cao để mọi người đều thấy. Bọn SS hoan hô. “Bắt đầu trận đấu đi và chúc đội giỏi nhất chiến thắng.”
Khi Lale chạy về đội của mình, anh lẩm bẩm, “Chúc đội giỏi nhất sống sót để ngày mai thấy mặt trời mọc.”
Lale về đội và họ đứng tập trung ở giữa sân. Khán giả hoan hô. Trọng tài đá bóng về phía đội SS và thế là trận đấu bắt đầu.
Mười phút sau khi trận đấu diễn ra, tỉ số đã là 2-0 nghiêng về đội tù nhân. Dù thích thú với các bàn thắng nhưng lý trí đã thắng thế khi Lale thấy những khuôn mặt giận dữ của bọn SS. Anh khôn khéo báo cho đồng đội biết đường chơi chậm lại trong thời gian còn lại của hiệp đấu. Họ đã có những khoảnh khắc vinh quang và giờ là lúc để bọn SS vào trận. Hiệp một kết thúc với tỉ số hai đều. Giờ giải lao, trong khi bọn SS được phục vụ nước, Lale và đồng đội tụ tập lại bàn chiến lược. Cuối cùng, Lale nhắc họ nhớ rằng họ không được thắng trận này. Họ đồng ý rằng để lên tinh thần cho khán giả tù nhân, họ có thể ghi thêm hai bàn nữa miễn là cuối hiệp họ phải thua với cách biệt một bàn.
Khi hiệp hai bắt đầu, tro bụi rơi như mưa xuống cả cầu thủ lẫn khán giả. Các lò hỏa thiêu vẫn đang hoạt động và nhiệm vụ chủ chốt này của Birkenau không hề bị thể thao cản trở. Một bàn thắng nữa cho đội tù nhân và một bàn thắng khác cho đội SS. Chế độ ăn uống thiếu thốn kinh khủng bắt đầu tỏ rõ ảnh hưởng, mấy người tù giờ đã mệt lả. Đội SS ghi thêm hai bàn thắng nữa. Đội tù nhân không cần cố tình thua nữa vì đơn giản là họ không thể chiến đấu thêm được nữa. Với hai bàn dẫn trước cho đội SS, trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu. Schwarzhuber vào sân tặng cúp cho đội trưởng đội SS, tên này nâng cao cúp hướng về phía những tiếng hò reo câm lặng của các lính gác và sĩ quan có mặt. Khi bọn SS quay về doanh trại để ăn mừng, Houstek đi ngang qua Lale.
“Chơi hay lắm, Thợ Xăm.”
Lale họp cả đội lại khen mọi người đã chơi rất tuyệt. Đám đông đã bắt đầu giải tán. Anh nhìn quanh và thấy Gita, vẫn chưa hề rời chỗ đứng. Anh chạy đến nắm lấy tay cô. Họ đi giữa những người tù, tiến về phía tòa nhà hành chính. Khi Gita ngồi bệt xuống đất phía sau tòa nhà, Lale nhìn quanh xem có đôi mắt nào rình mò họ không. Khi đã yên tâm, anh ngồi xuống cạnh cô. Anh ngắm Gita khi cô lùa tay vào đám cỏ, chăm chú xem xét.
“Em đang làm gì đấy?”
“Tìm cỏ bốn lá ạ. Anh không biết ở đây nó nhiều như thế nào đâu.”
Lale mỉm cười, mê mẩn. “Em đùa đấy ư.”
“Không đâu, em tìm được một ít rồi. Ivana tìm thấy suốt. Anh có vẻ kinh ngạc thế.”
“Anh kinh ngạc chứ. Em là cô gái không tin rằng mình sẽ thoát khỏi đây thế mà em lại đi tìm bùa may mắn!”
“Chúng có phải dành cho em đâu. Đúng là em không tin vào những thứ như thế.”
“Thế thì cho ai?”
“Anh có biết là bọn SS rất mê tín không? Nếu tìm thấy cỏ bốn lá, chúng em sẽ nâng niu giữ gìn. Với chúng em, nó giống như là tiền vậy.”
“Anh không hiểu.”
“Khi nào gặp nguy hiểm từ bọn SS, chúng em đưa nó ra và đôi khi nó giúp chúng không đánh chúng em nữa. Nếu mang nó đến bữa ăn thì thậm chí chúng em còn có thể nhận được thêm thức ăn nữa đấy.”
Lale âu yếm vuốt ve khuôn mặt cô. Anh đau khổ vô cùng vì không thể bảo vệ người con gái mình yêu. Gita rạp người xuống và tiếp tục tìm. Chộp lấy một nắm cỏ, cô mỉm cười ném về phía Lale. Anh cười toe đáp lại. Anh đùa giỡn đẩy nhẹ cô và cô nằm ngửa xuống. Ngả người về phía cô, anh bứt một nắm cỏ từ từ rải xuống mặt cô. Cô thổi nó đi. Lại một nắm cỏ khác rơi xuống cổ và phần trên ngực cô. Cô để yên như thế. Anh mở cúc áo trên cùng, rắc thêm cỏ xuống và nhìn nó biến mất trong khe ngực.
“Anh hôn em nhé?” anh hỏi.
“Sao anh lại muốn hôn em? Chẳng biết đã bao lâu rồi em chưa đánh răng.”
“Anh cũng thế, nên chắc chúng ta giống nhau cả thôi.”
Gita trả lời bằng cách vươn đầu về phía anh. Nụ hôn thoáng qua trước đó đã nhen nhóm nỗi khát khao của cả một năm. Những đam mê dồn nén giờ va vào nhau khi hai người khám phá về nhau. Họ muốn nhau, cần nhau nhiều hơn.
Khoảnh khắc đó bị cắt ngang bởi tiếng chó sủa gần đó. Họ biết con chó ắt phải có người đi kèm. Lale đứng dậy kéo Gita vào lòng. Thêm một nụ hôn nữa trước khi họ chạy về chỗ an toàn trong sân trại chính và hòa mình vào đám đông.
Trong trại nữ, họ thấy Dana, Ivana và Cilka, bèn cất bước về phía họ.
Lale để ý thấy vẻ xanh xao của Cilka. “Cilka có sao không em?” Lale hỏi. “Có vẻ cô ấy không được khỏe.”
“Cậu ấy thế là tốt lắm rồi. Trong tình cảnh như vậy.”
“Cô ấy ốm à? Em có cần thuốc men gì không?”
“Không, cậu ấy không ốm. Tốt nhất là anh không nên biết.”
Khi họ đến gần các cô gái, Lale tựa vào người Gita và thì thầm, “Nói cho anh biết đi. Có thể anh sẽ giúp được.”
“Lần này thì không đâu, tình yêu của em.” Gita bị các cô gái vây quanh rồi họ bước đi. Cilka, đầu cúi thấp, tụt lại đằng sau.
Tình yêu của em!