Chương 17
Những tháng tiếp theo cực kỳ khắc nghiệt. Tù nhân chết theo đủ cách. Nhiều người chết vì bệnh tật, đói khát và lạnh. Một số lao vào hàng rào điện tự kết liễu đời mình. Số khác bị lính gác chòi canh bắn chết trước khi kịp tự tử. Buồng hơi ngạt và lò thiêu hoạt động cả ngoài giờ, còn chỗ xăm số của Lale và Leon thì đông nghịt khi hàng chục nghìn người được đưa tới Auschwitz và Birkenau.
Lale và Gita gặp nhau vào Chủ nhật nếu có cơ hội. Những ngày đó, họ hòa lẫn với những người khác, lén chạm vào nhau. Thỉnh thoảng họ lén ở riêng trong khu nhà của Gita. Điều này khiến họ càng kiên trì nỗ lực sống sót, và – trong trường hợp của Lale – hoạch định một tương lai bên nhau. Kapo của Gita ngày càng béo lên nhờ thức ăn Lale mang tới cho mụ. Thỉnh thoảng khi lâu lâu Lale không thể tới gặp Gita, mụ sẽ hỏi thẳng, “Khi nào bạn trai mày lại tới nữa?”
Một Chủ nhật nọ, sau khi bị hỏi mãi, cuối cùng Gita đành kể cho Lale nghe chuyện của Cilka. “Cilka là đồ chơi của Schwarzhuber.”
“Chúa ơi. Đã bao lâu rồi?”
“Em không biết chính xác. Một năm hoặc hơn.”
“Hắn chỉ là một thằng khốn tàn ác nghiện rượu,” Lale bảo, siết chặt nắm đấm. “Anh có thể tưởng tượng được hắn đối xử với cô ấy thế nào.”
“Đừng nói thế! Em không muốn nghĩ về chuyện đó.”
“Cô ấy có kể gì với em về những lúc họ ở cùng nhau không?”
“Không. Chúng em không hỏi. Em không biết làm cách nào để giúp cậu ấy.”
“Nếu cô ấy cự tuyệt hắn bằng bất kỳ cách nào, hắn cũng sẽ tự tay giết chết cô ấy. Anh đồ là Cilka đã biết thế, nếu không thì cô ấy đã chết lâu rồi. Mối lo lớn nhất là có thể dính bầu.”
“Không sao đâu, sẽ không ai mang thai cả đâu. Anh biết đấy, để chuyện đó xảy ra, người phụ nữ phải có kinh nguyệt hằng tháng đã. Anh không biết thế sao?”
Ngượng ngùng, Lale bảo, “Ờ, ừ, anh biết thế. Chỉ là, chúng ta chẳng khi nào nói về đề tài này. Anh quên bẵng mất.”
“Thế nên anh hay thằng cha tàn ác đó đều không cần phải lo lắng về chuyện Cilka hay em sẽ có em bé. Được chưa nào?”
“Đừng so sánh anh với hắn. Em hãy bảo cô ấy rằng anh nghĩ cô ấy là một anh hùng và anh tự hào khi nói rằng mình quen biết cô ấy.”
“Anh nói anh hùng nghĩa là sao? Cậu ấy đâu phải anh hùng,” Gita đáp, có phần khó chịu. “Cậu ấy chỉ muốn được sống.”
“Đó là lý do cô ấy là anh hùng. Em cũng là anh hùng, em yêu ạ. Việc hai em lựa chọn sống sót chính là một hình thức chống lại bọn Quốc xã khốn kiếp này. Lựa chọn sống sót là một hành động khiêu chiến, là một hình thức của chủ nghĩa anh hùng.”
“Nếu nói theo cách đó thì nó biến anh thành người như nào?”
“Anh đã được trao cho sự chọn lựa tham gia vào việc hủy hoại dân tộc mình, và anh đã chọn làm thế để được tồn tại. Anh chỉ hy vọng sẽ không bị phán xét là thủ phạm hay đồng phạm.”
Gita rướn người qua hôn anh. “Đối với em, anh là anh hùng.”
Thời gian trôi nhanh và họ giật mình nhận thấy các cô gái khác đang bắt đầu quay về khu nhà. Họ đã mặc áo quần đàng hoàng nên màn ra về của Lale không đến nỗi lúng túng như hẳn sẽ thế nếu họ vẫn chưa kịp ăn mặc tử tế.
“Chào em. Chào. Dana, rất vui được gặp em. Chào các cô gái. Chào các quý bà,” anh chào khi ra về.
Mụ kapo, vẫn đứng tại vị trí quen thuộc ở lối vào tòa nhà, lắc đầu nhìn Lale.
“Cậu phải đi khỏi chỗ này trước khi những người khác về. Được không, Thợ Xăm?”
“Xin lỗi bà, không có lần sau đâu.”
Lale đi quanh sân trại chính, lòng phơi phới. Ngạc nhiên nghe có người gọi tên mình, anh bèn nhìn quanh xem là ai. Đó là bác Victor. Bác và mấy công nhân Ba Lan khác đang rời khỏi trại. Victor gọi anh lại gần.
“Chào bác Victor. Chào Yuri. Hai người thế nào?”
“Nhìn thì chắc không khỏe bằng cậu được. Có chuyện gì thế?”
Lale vẫy tay. “Không có gì, không có gì đâu.”
“Chúng tôi mang đồ tiếp tế cho cậu và cứ tưởng sẽ không đưa được. Cặp cậu còn chỗ trống không?”
“Đương nhiên còn ạ. Xin lỗi bác, lẽ ra tôi phải đến gặp bác sớm hơn nhưng tôi, ờ, bận việc.”
Lale mở cặp ra và cả bác Victor lẫn Yuri đều nhét đồ vào. Nhiều quá không đựng hết được.
“Cậu có muốn tôi mang phần còn lại về đợi đến mai không?” bác Victor hỏi.
“Không cần đâu, tôi sẽ lấy hết, cảm ơn bác. Ngày mai tôi sẽ gặp lại bác và gửi tiền nhé.”
Ngoài Cilka, có một cô gái nữa, giữa hàng chục nghìn người ở Birkenau, được bọn SS cho phép để tóc dài. Cô ấy trạc tuổi Gita. Lale chưa bao giờ nói chuyện với cô nhưng đã thấy cô đôi lần. Cô nổi bật hẳn lên với mái tóc vàng buông lơi. Mọi người khác đều phải cố hết sức để che giấu mái tóc bị cắt ngắn bên dưới một cái khăn, thường được xé ra từ áo sơ-mi. Có lần Lale hỏi Baretski là cô gái ấy phải đánh đổi cái gì. Làm sao cô được phép giữ mái tóc dài?
“Ngày ả ta vào trại, chỉ huy Hoess đã có mặt ở các đợt tuyển chọn. Ông ta thấy ả và nghĩ là ả khá đẹp, vậy nên ông ta không cho ai đụng vào tóc ả,” Baretski đáp.
Lale thường xuyên bị bất ngờ trước những sự việc anh nhìn thấy ở cả hai trại, nhưng chuyện Hoess nghĩ chỉ có một cô gái này là đẹp, trong hàng trăm ngàn cô gái khác đi vào đây, khiến anh thật lòng kinh ngạc vô cùng.
Trong lúc vội vàng đi về phòng, trong quần nhét một khúc xúc xích, Lale rẽ vào một góc và thấy cô ấy ở đó, người con gái đẹp duy nhất ở trại, đang nhìn anh chăm chăm. Anh vội vàng chuồn lẹ về phòng.