← Quay lại trang sách

Chương 16 Tháng 3 năm 1944

Tiếng gõ cửa đánh thức Lale khỏi giấc ngủ sâu. Anh rón rén mở cửa, lờ mờ đoán là một cậu bé Digan nào đấy. Nhưng hai chàng trai đang đứng ở ngưỡng cửa, liếc nhìn dáo dác, rõ ràng đang hoảng sợ.

“Các cậu muốn gì?” Lale hỏi.

“Anh có phải Thợ Xăm không?” một người hỏi bằng tiếng Ba Lan.

“Còn tùy xem ai đang hỏi.”

“Chúng tôi cần Thợ Xăm. Chúng tôi nghe nói anh ấy ở đây,” chàng thanh niên kia bảo.

“Vào đây đi kẻo các cậu làm mấy đứa nhỏ thức giấc mất.”

Lale đóng cửa lại khi hai chàng thanh niên đã vào và ra hiệu cho họ ngồi xuống giường. Hai người đều cao gầy, một cậu lấm tấm tàn nhang.

“Tôi hỏi lại, các cậu muốn gì?”

“Chúng tôi có một người bạn…” người mặt tàn nhang ấp úng.

“Ai mà chẳng có bạn?” Lale ngắt lời.

“Bạn chúng tôi gặp rắc rối…”

“Chúng ta ai chẳng thế?”

Hai chàng thanh niên nhìn nhau, cố gắng nghĩ xem có nên tiếp tục nói không.

“Tôi xin lỗi. Cứ nói tiếp đi.”

“Cậu ấy bị bắt, và chúng tôi sợ họ sẽ giết cậu ấy mất.”

“Vì sao bắt cậu ta?”

“Ờ, tuần trước cậu ấy bỏ trốn, họ bắt được và mang cậu ấy về đây. Anh nghĩ họ sẽ làm gì cậu ấy?”

Lale lòng đầy hoài nghi.

“Làm thế quái nào mà cậu ta trốn được, rồi làm sao mà ngốc đến độ bị bắt lại thế?”

“Chúng tôi cũng không rõ đầu đuôi câu chuyện.”

“Chậc, cậu ta sẽ bị treo cổ, có lẽ ngay sáng sớm ngày mai. Các cậu biết rõ đó là hình phạt cho ai tìm cách bỏ trốn, chưa nói đến chuyện đã trốn trót lọt.”

“Anh có thể làm gì đó không? Người ta bảo anh có thể giúp được.”

“Tôi có thể giúp nếu cậu cần thêm thức ăn, nhưng chỉ thế thôi. Cậu kia giờ đâu rồi?”

“Cậu ấy ở ngoài.”

“Ở ngoài tòa nhà này à?”

“Phải.”

“Trời ạ, đưa cậu ta vào đây ngay,” Lale vừa giục vừa mở cửa ra.

Một cậu vội chạy ra ngoài và chẳng bao lâu quay lại cùng một thanh niên, đầu cúi thấp, run rẩy sợ hãi. Lale chỉ về phía giường, cậu ta ngồi xuống. Mắt cậu ta sưng húp.

“Bạn cậu bảo cậu bỏ trốn.”

“Vâng, thưa anh.”

“Sao cậu làm được thế?”

“Ờ, lúc đó tôi đang làm việc ngoài trời và xin phép lính gác đi đại tiện. Hắn bảo tôi đi vào trong mấy lùm cây vì hắn không muốn ngửi thấy mùi. Rồi khi tôi quay lại đội, họ đã đi hết rồi. Tôi sợ nếu chạy đuổi theo họ thì có khi sẽ bị một lính canh khác bắn, thế nên tôi quay lại vào rừng.”

“Rồi sau đó?” Lale hỏi.

“Ờ, thì tôi cứ đi tiếp thôi. Rồi tôi bị bắt khi đi vào một ngôi làng ăn trộm thức ăn. Tôi đói gần chết. Bọn lính thấy số xăm của tôi và mang tôi về lại đây.”

“Và sáng mai họ sẽ mang cậu đi treo cổ, đúng không?”

Chàng trai gục đầu xuống. Lale thầm nghĩ ngày mai, cậu ta cũng sẽ mang dáng vẻ này khi bị treo cổ chết.

“Anh có cách nào giúp chúng tôi không, Thợ Xăm?”

Lale đi tới đi lui trong căn phòng nhỏ. Anh kéo tay áo chàng trai lên nghiên cứu mã số. Số hình xăm đây mà. Anh lại đi lui đi tới. Mấy chàng trai ngồi im.

“Ở yên đây nhé,” anh nói kiên quyết, chộp lấy cặp và vội vàng ra khỏi phòng.

Những ngọn đèn pha quét qua sân trại chính bên ngoài, như những cặp mắt dữ tợn cũng tìm người để giết. Áp sát những tòa nhà, Lale đến được tòa nhà hành chính và bước vào văn phòng chính. Anh cảm thấy nhẹ nhõm ngay khi thấy Bella đứng sau bàn. Cô ngước lên nhìn anh.

“Lale, anh làm gì ở đây thế? Tôi đâu có việc gì cho anh đâu.”

“Chào Bella. Tôi hỏi cô chuyện này được không?”

“Tất nhiên rồi, chuyện gì cũng được. Anh biết thế mà, Lale.”

“Hôm nay, lúc ở đây, tôi nghe nói có một chuyến tù nhân sẽ được chuyển đi tối nay phải không nhỉ?”

“Vâng, có một chuyến chuyển sang trại khác vào nửa đêm.”

“Có bao nhiêu người thế?”

Bella cầm tờ danh sách gần đó lên. “Một trăm cái tên. Sao vậy?”

“Tên chứ không phải số à?”

“Không, họ không được đánh số. Họ mới đến hôm nay và sẽ được đưa sang một trại nam. Ở đó không ai bị đánh số cả.”

“Ta có thể thêm một cái tên nữa vào danh sách đó được không?”

“Được chứ. Ai cơ? Anh à?”

“Không, cô biết là tôi sẽ không rời đây nếu không có Gita đi cùng. Đó là người khác – cô biết càng ít càng tốt.”

“Được rồi, tôi sẽ làm thế cho anh. Tên người đó là gì?”

“Chết tiệt,” Lale nói. “Tôi sẽ quay lại ngay.”

Giận điên lên với chính mình, Lale vội chạy về phòng. “Tên cậu… Tên cậu là gì?”

“Mendel.”

“Mendel gì?”

“Xin lỗi anh, Mendel Bauer.”

❖ ❖ ❖

Quay lại văn phòng, Bella thêm cái tên vào cuối danh sách đánh máy.

“Lính gác không hỏi tại sao một cái tên lại không được đánh máy như những cái tên khác à?” Lale hỏi.

“Không đâu, họ lười lắm, chẳng hỏi đâu. Họ mà dây vào là sẽ gặp nhiều phiền toái lắm. Chỉ cần bảo người đó có mặt trong sân trại trung tâm khi thấy xe tải bốc người lên là được.”

Lale lấy trong cặp ra một chiếc nhẫn đính hồng ngọc và kim cương đưa cho Bella. “Cảm ơn cô. Tặng cô này. Cô giữ hay bán đi tùy ý. Tôi sẽ đảm bảo cậu ta có mặt ở đợt chuyển tù nhân đó.”

❖ ❖ ❖

Quay lại phòng mình, Lale xua hai người bạn của Mendel ra khỏi giường, lấy cặp ra và ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Đưa tay cho tôi.”

Mấy anh chàng trố mắt nhìn Lale bắt đầu sửa mã số thành hình con rắn. Kết quả không thật hoàn hảo nhưng đủ để che đi mấy chữ số.

“Sao anh lại làm thế?” một trong ba chàng trai hỏi.

“Chỗ mà Mendel tới, không ai bị đánh số cả. Không làm thế này thì sớm muộn gì người ta cũng thấy số của cậu ta rồi cậu ta sẽ bị bắt về đây để đối mặt với giá treo cổ.”

Anh kết thúc công việc và quay sang hai anh chàng đang đứng nhìn.

“Giờ hai cậu về khu nhà mình ở đi, và đi cẩn thận đấy. Tôi chỉ cứu được mỗi đêm một người thôi,” anh bảo. “Ngày mai bạn của hai cậu không còn ở đây nữa. Cậu ta sẽ theo chuyến chở tù nhân đi vào giữa đêm. Tôi không biết cậu ta sẽ được đưa đi đâu, nhưng cho dù là nơi nào thì ít nhất cậu ta còn có cơ hội sống sót. Các cậu hiểu không?”

Ba cậu thanh niên ôm chầm lấy nhau và hứa hẹn sẽ làm đủ điều khi đã qua được cơn ác mộng này. Khi hai cậu bạn đã rời đi, Lale lại ngồi xuống cạnh Mendel.

“Cậu sẽ ở lại đây cho tới lúc phải đi. Tôi sẽ đưa cậu tới chỗ xe và sau đó cậu sẽ phải dựa vào chính mình.”

“Tôi không biết làm gì để cảm ơn anh.”

“Nếu cậu có trốn được lần nữa thì đừng để bị bắt nhé. Thế là đã cảm ơn tôi rồi đấy.”

Không lâu sau, Lale nghe thấy những âm thanh báo hiệu cuộc di chuyển trong sân trại chính.

“Đi nào, đến giờ phải đi rồi.”

Lẻn ra ngoài, họ đi men theo các bức tường của tòa nhà cho tới khi thấy hai chiếc xe tải đang cho người lên.

“Đi nhanh lên và cố chui vào giữa hàng ấy. Chen vào và báo tên cho họ khi được hỏi nhé.”

Mendel vội chạy đi và xen vào được một hàng. Cậu ta vòng tay ôm lấy thân mình để xua đi cái lạnh, và để che hình con rắn mới được xăm. Lale nhìn một tên lính đọc tên cậu và đưa cậu lên xe. Khi chiếc xe tải nổ máy rồi lăn bánh rời đi, Lale lén quay về phòng.