← Quay lại trang sách

Chương 27

Lale tỉnh lại, cảm thấy mặt trời đang chiếu trên mặt. Áo quần anh đã khô một chút và anh có thể nghe tiếng sông chảy bên dưới. Anh trườn qua những gốc cây đã che chắn cho anh đêm qua và tới được lề đường. Lính Nga đang đi dọc đường. Anh quan sát một lúc, sợ ai đó khai hỏa. Nhưng đoàn lính vẫn bình tĩnh. Anh quyết định đẩy nhanh kế hoạch về nhà.

Lale giơ hai tay lên và bước ra giữa đường, khiến một toán lính giật mình. Họ lập tức giương súng lên.

“Tôi là người Slovakia. Tôi đã ở trại tập trung ba năm.”

Bọn lính liếc nhìn nhau.

“Mẹ nó chứ,” một người nói, và họ lại tiếp tục hành quân, một người đẩy Lale tránh ra khi đi qua chỗ anh. Anh đứng vài phút trong khi thêm nhiều người lính nữa đi qua mà chẳng thèm để ý đến anh. Chấp nhận bị bỏ lơ, anh vẫn đứng đó, chỉ thỉnh thoảng nhận được vài cái liếc mắt. Anh quyết định đi ngược hướng với họ, đoán rằng quân Nga chắc đang lên đường giao chiến với quân Đức, thế nên sáng suốt ra thì nên tránh họ càng xa càng tốt.

Cuối cùng một chiếc xe jeep đi chậm lại gần anh và dừng hẳn. Một sĩ quan ngồi phía sau xe nhìn anh chằm chằm. “Mày là thằng quái nào thế?”

“Tôi là người Slovakia. Tôi từng là tù nhân ở Auschwitz trong ba năm.” Anh kéo ống tay áo bên trái lên để lộ số xăm.

“Chưa nghe đến nó bao giờ.”

Lale nuốt khan. Anh không tưởng tượng nổi một nơi khủng khiếp như thế mà người ta lại không biết đến.

“Nó nằm ở Ba Lan. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói với anh.”

“Mày nói tiếng Nga sõi lắm,” viên sĩ quan bảo. “Nói được thứ tiếng nào khác nữa không?”

“Czech, Đức, Pháp, Hung và Ba Lan.”

Viên sĩ quan nhìn anh kỹ hơn. “Thế mày nghĩ mày đang đi đâu đấy?”

“Về nhà, về Slovakia.”

“Không, không đâu. Tao mới có việc cho mày đây. Lên xe đi.”

Lale muốn bỏ chạy, nhưng không có cơ hội nào, thế là anh leo lên xe ngồi cạnh tài xế.

“Quay lại, về sở chỉ huy,” viên sĩ quan ra lệnh cho lái xe.

Chiếc jeep nẩy lóc xóc trên ổ gà và mương rãnh, quay lại con đường vừa đi qua. Đi thêm vài cây số nữa, họ xuyên qua một ngôi làng nhỏ rồi rẽ vào con đường đất hướng về phía một biệt thự lớn trên đồi nhìn ra một thung lũng xinh đẹp. Họ tiến vào một lối xe ra vào hình tròn nơi có vài chiếc xe có vẻ đắt tiền đang đậu. Hai lính gác đứng hai bên cánh cửa chính đồ sộ. Chiếc jeep phanh lại, lái xe xuống mở cửa cho viên sĩ quan ngồi phía sau.

“Đi theo tao,” viên sĩ quan bảo.

Lale gấp gáp chạy theo gã vào trong tiền sảnh biệt thự. Anh dừng lại, kinh ngạc trước sự sang trọng bày ra trước mắt mình. Một chiếc cầu thang lớn, những tác phẩm nghệ thuật – tranh và thảm thêu trên mỗi bức tường – và đồ đạc cao cấp anh chưa từng thấy bao giờ. Lale vừa đặt chân vào một thế giới vượt quá tầm nhận thức của anh. Sau những gì anh đã biết, điều này mang lại một cảm giác gần như đau đớn.

Viên sĩ quan đi về phía một căn phòng nối với tiền sảnh, ra dấu cho Lale đi theo. Họ bước vào một phòng lớn trang trí lộng lẫy. Chiếc bàn gụ trông cũng oai phong lẫm liệt như người ngồi sau nó. Xét từ đồng phục và phù hiệu của người đó, Lale đang diện kiến một sĩ quan Nga cấp cao. Người này nhìn lên khi họ vào.

“Chúng ta có ai thế này?”

“Hắn khai hắn là tù nhân của Đức Quốc xã ba năm rồi. Tôi nghi hắn là dân Do Thái, nhưng tôi nghĩ điều đó chẳng sao cả. Quan trọng là hắn nói được tiếng Nga và tiếng Đức,” viên sĩ quan bảo.

“Thế thì sao?”

“Tôi nghĩ hắn có thể có ích với chúng ta. Để giao tiếp với dân địa phương.”

Sĩ quan cấp cao ngả lưng ra sau, có vẻ đang cân nhắc. “Thế thì kiếm việc cho hắn làm. Tìm ai đó canh gác hắn và bắn ngay nếu hắn định trốn.” Khi Lale bị đưa ra khỏi phòng, viên sĩ quan cao cấp nói thêm, “Cho hắn tắm rửa và mặc áo quần tử tế hơn đi.”

“Vâng, thưa ngài. Tôi nghĩ hắn sẽ được việc đấy.”

Lale đi theo viên sĩ quan. Mình chẳng biết bọn họ cần gì ở mình nhưng nếu điều này đồng nghĩa với việc mình được tắm và mặc quần áo sạch… Họ băng qua tiền sảnh và lên lầu đến tầng một; Lale để ý còn có thêm hai tầng nữa. Họ vào một phòng ngủ và viên sĩ quan người Nga đi đến chỗ tủ quần áo, mở ra. Quần áo phụ nữ. Không nói một lời, gã ra khỏi phòng và đi vào phòng ngủ kế bên. Lần này, quần áo nam.

“Kiếm bộ nào mày mặc vừa mà nhìn được được ấy. Hẳn là có phòng tắm ở phía kia.” Hắn chỉ. “Tắm rửa đi rồi chốc nữa tao trở lại.”

Gã đóng cửa lại rồi quay đi. Lale nhìn quanh phòng. Có một chiếc giường bốn cọc lớn được che bằng lớp màn vải nặng nề với hàng núi những chiếc gối đủ kiểu dáng và kích cỡ; cái tủ có ngăn kéo chắc là làm toàn bằng gỗ mun; một bàn nhỏ kèm chiếc đèn hiệu Tiffany; còn chiếc ghế thư giãn thì bọc tấm phủ có hình thêu vô cùng tinh tế. Anh ước giá mà Gita có ở đây. Anh dập tắt ý nghĩ đó ngay. Anh không thể nghĩ đến cô được. Chưa phải lúc.

Lale sờ tay lên những bộ com-lê và sơ-mi trong tủ, cả loại mặc thường lẫn loại trang trọng, và tất cả những món đồ phụ tùng đủ để gợi nhớ lại một Lale thời xưa cũ. Anh chọn một bộ com-lê và giơ lên trước gương ngắm nghía: sẽ vừa như in cho mà xem. Anh ném nó lên giường. Một chiếc sơ-mi trắng nhanh chóng nhập hội. Từ một ngăn tủ, anh chọn những món đồ lót mềm mại, tất mới và một thắt lưng da màu nâu trơn mượt. Anh tìm thấy một đôi giày đã đánh bóng ở một tủ khác rất hợp với bộ com-lê. Anh chuồi đôi chân trần vào giày. Hoàn hảo.

Có một cánh cửa dẫn vào phòng tắm. Đồ đạc màu vàng sáng lấp lánh trên nền gạch trắng ốp tường hay lát sàn nhà; một ô cửa sổ lớn kính màu hắt ánh chiều tà được lọc thành màu vàng nhạt và xanh lá đậm lên khắp phòng. Anh bước vào phòng và đứng yên một hồi lâu, tận hưởng khúc dạo đầu. Rồi anh xả nước rõ nhiều vào bồn tắm và đắm mình trong đó cho tới khi nước lạnh. Anh thêm nước nóng, chẳng vội gì phải kết thúc lần tắm đầu tiên trong ba năm. Cuối cùng anh trèo ra và lau mình bằng một tấm khăn mềm anh tìm thấy vắt cùng những khăn khác trên giá treo. Anh trở lại phòng ngủ và chầm chậm mặc đồ vào, tận hưởng cảm giác của vải bông và vải lanh êm ái, cùng những đôi tất len. Không có gì cào xước da, gây khó chịu hay rộng thùng thình trên thân hình đã thu nhỏ lại của anh. Rõ ràng chủ nhân của những quần áo này là người mảnh dẻ.

Anh ngồi một hồi trên giường, chờ người giám sát anh trở lại. Rồi anh quyết định khám phá thêm về căn phòng. Anh kéo những bức màn lớn để lộ những khung cửa sổ kiểu Pháp dẫn ra ban công. Anh mở những cánh cửa trang trí hoa mỹ và bước ra ngoài. Ôi chao. Mình đang ở đâu đây? Một khu vườn hoàn hảo trải ra trước mắt anh, thảm cỏ chạy hút vào trong một khu rừng. Anh có tầm nhìn hoàn hảo xuống lối xe ra vào hình tròn và anh nhìn thấy mấy chiếc xe dừng lại, thêm nhiều viên sĩ quan Nga từ trên xe bước xuống. Nghe tiếng cửa phòng bật mở, anh liền quay lại thì thấy người giám sát anh đứng cạnh một tên lính cấp thấp hơn. Anh vẫn đứng ở ban công. Hai người đàn ông bước ra chỗ anh và nhìn xuống sân.

“Đẹp quá, mày có nghĩ thế không?” tay giám sát Lale bảo.

“Các anh cũng biết hưởng thụ thật đấy. Tìm thấy một chỗ rất được.”

Tay giám sát cười. “Đúng thật. Trụ sở này thoải mái hơn một chút so với cái chúng tao có ở tiền tuyến.”

“Anh sẽ nói cho tôi biết tôi phù hợp với công việc gì chứ?”

“Đây là Fredrich. Anh ta sẽ là lính gác của mày. Anh ta sẽ bắn mày nếu mày tìm cách bỏ trốn.”

Lale nhìn người đàn ông. Những múi cơ ở cánh tay hắn chuyển động bên dưới ống tay áo và ngực hắn như chực phá bung những hạt cúc áo. Đôi môi mỏng của hắn chẳng mỉm cười hay nhăn nhó gì cả. Lale gật đầu chào nhưng không được đáp lại.

“Anh ta không chỉ canh gác mày ở đây mà còn đưa mày đi vào làng mỗi ngày để mua hàng. Mày hiểu rồi chứ?”

“Tôi sẽ mua gì?”

“Ờ, không phải rượu; chúng tao có một hầm đầy rồi. Thực phẩm thì các đầu bếp sẽ mua. Họ biết họ muốn gì…”

“Thế thì còn lại…”

“Thú tiêu khiển.”

Lale cố không để lộ cảm xúc trên mặt.

“Mỗi sáng mày sẽ đi vào làng tìm những cô gái đáng yêu muốn dành chút thời gian buổi tối ở đây với chúng tao. Hiểu chưa?”

“Tôi sẽ là kẻ dắt mối cho các anh à?”

“Mày hiểu rõ rồi đấy.”

“Làm sao tôi thuyết phục họ được? Bảo họ các anh toàn là những anh chàng đẹp trai sẽ đối xử tử tế với họ sao?”

“Chúng tao sẽ đưa đồ cho mày để dụ dỗ bọn họ.”

“Đồ kiểu gì?”

“Đi theo tao.”

Ba người bước xuống cầu thang đến một căn phòng lộng lẫy khác và một sĩ quan ở đó mở một cái hầm lớn thông với bức tường. Tay giám sát bước vào hầm và mang ra hai hộp kim loại đặt lên bàn. Một hộp đựng tiền còn hộp kia đựng đồ trang sức. Lale có thể thấy nhiều hộp khác giống thế xếp trên giá trong hầm.

“Mỗi sáng Fredrich sẽ mang mày đến đây và mày sẽ lấy cả tiền và đồ trang sức để đưa cho các cô gái. Chúng tao cần tám đến mười cô mỗi đêm. Cứ cho họ xem thù lao và nếu cần thì đưa trước cho họ một khoản tiền nhỏ. Bảo họ là họ sẽ được trả đầy đủ khi đến biệt thự qua đêm, bọn họ sẽ được đưa về nhà an toàn khỏe mạnh.”

Lale thử với vào trong hộp kim cương nhưng nó bị đóng lại ngay tức khắc.

“Thế anh làm giá với họ chưa?” anh hỏi.

“Tao sẽ để mày tự tính toán lấy. Chỉ cần mày cố gắng thỏa thuận được giá hời nhất có thể. Hiểu chưa?”

“Dứt khoát rồi, anh muốn mua thịt bò ngon nhất với giá của xúc xích chứ gì.” Lale biết phải nói gì.

Tên sĩ quan cười lớn. “Đi với Fredrich đi; hắn sẽ đưa mày đi loanh quanh. Mày có thể ăn uống trong bếp hoặc trong phòng mày, chỉ cần báo cho đầu bếp biết là được.”

Fredrich đưa Lale xuống tầng dưới và giới thiệu anh với hai đầu bếp. Anh bảo họ anh muốn ăn trong phòng mình hơn. Fredrich bảo Lale không được đi quá tầng một, và ngay cả ở tầng này, anh cũng không được vào phòng nào khác ngoại trừ phòng của anh. Anh hiểu ngay thông điệp đó.

Vài giờ sau, người ta mang lên cho Lale một bữa ăn gồm thịt cừu rưới xốt kem đặc. Cà rốt chín tới tẩm bơ. Đĩa thức ăn được bày biện thêm muối, tiêu và ngò tây tươi. Anh tự hỏi liệu có phải mình đã mất khả năng thưởng thức những hương vị béo ngậy rồi chăng. Chưa đâu. Tuy nhiên, thứ mà anh đánh mất là khả năng hưởng thụ thức ăn trước mặt mình. Làm sao anh có thể hưởng thụ được khi Gita không có ở đây để chia sẻ cùng anh? Khi mà anh cũng chẳng biết liệu cô có cái gì để ăn không? Khi mà anh chẳng biết… Nhưng anh cố kìm nén cái suy nghĩ đó lại. Giờ anh ở đây rồi và anh phải làm những gì cần làm trước khi có thể tìm thấy cô. Anh chỉ ăn hết nửa thức ăn trên đĩa. Luôn dành lại một ít; anh đã sống như thế mấy năm qua. Cùng với đồ ăn, Lale uống gần hết chai rượu. Phải cố gắng lắm anh mới tự cởi quần áo được trước khi rơi phịch xuống giường và chìm vào giấc ngủ say.

Sáng hôm sau, anh thức dậy bởi tiếng leng keng khi khay thức ăn sáng đặt trên bàn. Anh không nhớ mình có khóa cửa hay không. Dù sao thì có lẽ đầu bếp có chìa khóa phòng anh. Chiếc khay và chai rượu đã hết của tối hôm trước được mang đi. Không một lời nào được thốt ra.

Ăn sáng xong, anh tắm qua loa. Anh đang xỏ chân vào giày thì Fredrich bước vào. “Sẵn sàng chưa?”

Lale gật đầu. “Đi thôi.”

Điểm dừng đầu tiên, phòng làm việc có hầm. Fredrich và một sĩ quan khác đứng nhìn khi Lale chọn một số tiền – sau đó được đếm và ghi chép vào sổ cái – rồi một nhúm đồ trang sức và mấy viên đá quý rời, cũng được ghi chép lại.

“Tôi lấy nhiều hơn mức có lẽ sẽ cần nhưng vì đây là lần đầu tiên của tôi và tôi không biết giá cả sẽ thế nào, được chứ?” anh nói với hai người kia.

Họ so vai.

“Chỉ cần mày trả lại những thứ không cho đi là được,” viên sĩ quan kế toán bảo.

Bỏ tiền vào một túi còn nữ trang vào túi kia, Lale đi theo Fredrich đến một khu ga-ra rộng lớn bên cạnh biệt thự. Fredrich lấy một chiếc xe jeep, Lale lên xe và họ lái vài cây số vào ngôi làng hôm qua Lale đã đi xuyên qua. Chỉ mới hôm qua thôi sao? Sao mình đã cảm thấy khác thế này? Trong chuyến đi, Fredrich bảo anh rằng chiều tối họ sẽ lái một chiếc xe tải nhỏ vào để đón các cô gái. Nó không thoải mái nhưng đó là phương tiện duy nhất có thể chở được mười hai người. Khi vào đến làng, Lale hỏi, “Thế tôi nên tìm các cô gái như thế ở đâu?”

“Tao sẽ cho mày xuống đầu đường. Cứ đi vào tất cả các cửa hàng. Nhân viên hay khách hàng đều được, miễn là trẻ, xinh thì càng tốt. Thỏa thuận giá, cho họ xem thù lao – nếu họ muốn có đặt cọc thì chỉ đưa tiền mặt thôi. Bảo họ chúng ta sẽ đón họ lúc sáu giờ bên ngoài tiệm bánh mì. Vài cô đã từng đến đây rồi.”

“Làm sao tôi biết nếu họ vốn đã có đối tượng rồi?”

“Họ sẽ từ chối, tao nghĩ thế. Có thể họ ném đồ vào mày thế nên hãy chuẩn bị chuồn lẹ.” Khi Lale đi ra, hắn bảo, “Tao sẽ đợi và canh chừng. Cứ thong thả. Và đừng làm gì ngu ngốc đấy.”

Lale đi về phía một cửa tiệm gần đó, hy vọng hôm nay các phụ nữ đi mua sắm không ai mang chồng hay bạn trai đi cùng. Mọi người nhìn anh khi anh bước vào. Anh chào bằng tiếng Nga nhưng liền nhớ ra mình đang ở Áo, liền chuyển qua tiếng Đức.

“Chào các cô, hôm nay thế nào?”

Đám phụ nữ nhìn nhau. Vài người cười khúc khích rồi người bán hàng hỏi, “Tôi giúp gì được anh không? Anh đang tìm đồ cho vợ ạ?”

“Không hẳn thế. Tôi muốn nói chuyện với tất cả các cô.”

“Anh là người Nga à?” một người khách hỏi.

“Không, tôi là người Slovakia. Tuy nhiên, tôi đến đây thay mặt quân đội Nga.”

“Anh đang sống ở tòa biệt thự đó à?” một khách khác hỏi.

“Phải.”

Lale nhẹ cả người khi một nhân viên cửa hàng lên tiếng, “Anh đến đây để hỏi xem chúng tôi có muốn dự tiệc tối nay không chứ gì?”

“Phải, phải, đúng thế. Cô đã từng đến đó chưa?”

“Rồi. Đừng có hoảng sợ thế. Tất cả chúng tôi đều biết anh muốn gì.”

Lale nhìn quanh. Có hai nhân viên cửa hàng và bốn người khách.

“Vậy?” anh thận trọng nói.

“Cho chúng tôi xem anh có gì nào,” một người khách nói.

Lale trút đồ trong túi ra bàn trong khi các cô gái tụ tập lại.

“Chúng tôi sẽ được bao nhiêu?”

Lale nhìn cô gái đã từng đến biệt thự trước đó. “Lần trước cô được trả bao nhiêu?”

Cô vẫy một chiếc nhẫn đính kim cương và ngọc trai trước mũi anh, “Cộng thêm mười mark.”

“Được thôi, hay là giờ tôi đưa cô năm mark rồi tối nay thêm năm mark nữa cộng với một món trang sức tùy cô chọn?”

Cô gái lục túi và lấy ra một chiếc vòng tay bằng ngọc trai. “Tôi sẽ lấy cái này.”

Lale nhẹ nhàng tước cái vòng khỏi tay cô. “Chưa đâu,” anh bảo. “Có mặt ở tiệm bánh mì lúc sáu giờ tối nay nhé. Giao hẹn thế nhé?”

“Đồng ý,” cô bảo. Lale đưa cho cô năm mark và cô nhét nó vào áo ngực.

Các cô gái còn lại xem xét số nữ trang và chọn thứ họ muốn. Lale đưa cho mỗi người năm mark. Không cò kè mặc cả gì.

“Cảm ơn các cô. Trước khi tôi đi, các cô có thể cho tôi biết tôi có thể tìm những người đẹp kiểu như các cô đâu không?”

“Anh có thể thử vào quán ăn phía dưới kia cách đây vài nhà, hoặc là thư viện,” một trong số họ gợi ý.

“Để ý đến mấy bà già ở quán ăn nhé,” một người phụ nữ bảo, khúc khích cười.

“Cô bảo bà già nghĩa là sao?” Lale hỏi.

“Anh biết đấy, những phụ nữ lớn tuổi – vài người còn quá ba mươi rồi cơ!”

Lale mỉm cười.

“Này,” người lúc nãy bảo, “anh có thể chặn một phụ nữ anh gặp trên đường lại. Tất cả chúng tôi điều biết anh muốn gì và nhiều người trong chúng tôi cần rượu và thức ăn ngon kể cả khi chúng tôi phải dùng chung với mấy con lợn xấu xí kia. Chẳng còn người đàn ông nào ở đây để giúp chúng tôi cả. Chúng tôi làm những gì mình phải làm.”

“Tôi cũng thế,” Lale bảo họ. “Cảm ơn các cô rất nhiều. Tôi rất mong được gặp các cô tối nay.”

Lale rời cửa tiệm và đứng dựa vào tường, hít một hơi thật sâu. Mới một cửa hàng, đã có đủ nửa số cô gái cần tìm. Anh nhìn sang bên kia đường. Fredrich đang nhìn anh. Hắn giơ ngón tay cái về phía anh tỏ ý khen ngợi.

Nào, quán ăn đó ở đâu nhỉ? Trên đường đi tới đó, Lale dừng ba cô gái lại, hai cô đồng ý đến dự tiệc. Trong quán ăn, anh tìm thêm được ba người nữa. Anh nghĩ các cô chắc cỡ trên ba mươi tuổi, nhưng vẫn là những phụ nữ xinh đẹp mà ai cũng muốn được cặp kè.

Tối đó Lale và Fredrich đón các cô gái, tất cả họ đều đứng đợi ở tiệm bánh mì như đã được dặn. Họ ăn mặc và trang điểm rất thanh lịch. Vụ giao dịch bằng nữ trang và tiền mặt như đã hứa diễn ra dưới sự giám sát rất lỏng lẻo từ phía Fredrich.

Anh nhìn họ bước vào biệt thự. Họ nắm tay nhau, vẻ kiên quyết và thỉnh thoảng còn cười lớn.

“Tôi sẽ lấy những thứ còn thừa,” Fredrich bảo, đứng sát Lale.

Lale lấy vài tờ tiền và hai ba món nữ trang từ trong túi ra đưa cho Fredrich, hắn có vẻ thỏa mãn vì cuộc giao dịch diễn ra nghiêm chỉnh. Fredrich bỏ túi mấy món đồ rồi bắt đầu lục soát Lale, thò tay vào sâu trong các túi của anh.

“Này, cẩn thận chứ.” Lale bảo. “Tôi có quen thuộc gì anh đâu!”

“Mày không phải gu của tao.”

❖ ❖ ❖

Ắt hẳn nhà bếp được báo rằng Lale đã về vì bữa tối được đưa đến ngay sau khi anh vừa vào phòng. Ăn xong, anh bước ra ban công. Đứng tựa vào lan can, anh quan sát xe cộ ra vào. Thỉnh thoảng tiếng hội hè bên dưới vẳng đến tận chỗ anh và anh hài lòng khi chỉ nghe thấy tiếng cười và tiếng nói chuyện. Trở lại phòng, anh bắt đầu cởi áo quần đi ngủ. Lần mò quanh gấu quần, anh tìm thấy một viên kim cương nhỏ nhét trong đó. Anh lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc tất lẻ và nhét viên kim cương vào đó trước khi đi ngủ.

Vài tiếng sau, anh bị đánh thức bởi tiếng cười và tiếng nói vọng qua cửa ban công phòng anh. Anh bước ra ngoài, nhìn thấy các cô gái leo lên xe tải để về nhà. Hầu hết đều say nhưng không ai có vẻ buồn bã cả. Anh quay lại giường ngủ.

❖ ❖ ❖

Nhiều tuần sau đó, Lale và Fredrich vẫn ngày hai chuyến đi vào làng. Anh trở nên nổi tiếng ở đó; thậm chí những phụ nữ chưa bao giờ đến biệt thự cũng biết anh là ai và chào anh khi gặp. Cửa hàng và quán ăn là hai địa điểm yêu thích của anh và chẳng bao lâu sau, các cô gái đã tụ tập ở đó vào khoảng thời gian họ biết anh sẽ đến. Anh thường được các khách quen chào đón bằng một nụ hôn lên má và lời đề nghị tham gia tiệc tùng đêm đó. Họ có vẻ thật sự không vui khi anh không bao giờ tham gia.

Một ngày nọ trong quán ăn, Serena, bồi bàn ở đó, nói lớn, “Lale, khi chiến tranh kết thúc, anh sẽ cưới em chứ?” Các cô gái khác cười khúc khích, còn một người phụ nữ lớn tuổi hơn tặc lưỡi.

“Cô ấy thích anh lắm đấy, Lale ạ. Cô ấy chẳng muốn gã Nga nào dù gã có bao nhiêu tiền đi nữa,” một vị khách nói thêm.

“Em rất đẹp, Serena à, nhưng tiếc là trái tim tôi đã thuộc về người khác rồi.”

“Ai cơ? Cô ấy tên gì?” Serena giận dữ hỏi.

“Cô ấy là Gita và tôi đã hẹn ước với cô ấy rồi. Tôi yêu cô ấy.”

“Cô ấy đang đợi anh à? Cô ấy ở đâu?”

“Tôi không biết bây giờ cô ấy ở đâu, nhưng tôi sẽ tìm ra cô ấy.”

“Sao anh biết là cô ấy vẫn còn sống?”

“Ồ, cô ấy còn sống mà. Cô đã từng có cảm giác hiển nhiên biết một điều gì đấy chưa?”

“Em không chắc lắm.”

“Thế thì cô chưa bao giờ yêu rồi. Hẹn gặp các cô sau nhé. Sáu giờ đúng nhé. Đừng đến trễ đấy.”

Những lời chào tạm biệt đồng thanh theo anh ra tận cửa.

❖ ❖ ❖

Đêm đó, khi Lale bỏ thêm một viên hồng ngọc lớn vào quỹ đặc biệt của mình, một cảm giác nhớ nhà khủng khiếp bao trùm lấy anh. Anh ngồi thừ trên giường một lúc lâu. Các kỷ niệm về quê nhà đã bị những ký ức chiến tranh vấy bẩn. Tất cả mọi thứ và mọi người anh quan tâm giờ đây chỉ hiển hiện trước mắt anh qua những lớp kính đã bị mờ tối bởi đau thương và mất mát. Cố lấy lại bình tĩnh, anh trút chiếc tất ra giường và đếm những viên đá quý anh đã cố gắng lén lút cất đi trong mấy tuần qua. Rồi anh bước thơ thẩn ra ban công. Dạo này đêm đang ấm áp hơn và vài người dự tiệc đang ở ngoài thảm cỏ, một số đi thơ thẩn còn số khác hình như đang chơi trò trốn tìm. Tiếng gõ cửa phòng khiến anh giật mình. Kể từ đêm đầu tiên, Lale đã khóa cửa dù anh có trong phòng hay không. Chạy vội đến mở cửa, Lale thấy mấy viên đá quý nằm trên giường liền kéo vội tấm chăn che đi. Anh không thấy viên hồng ngọc mới nhất rơi xuống sàn.

“Sao mày phải khóa cửa?” Fredrich hỏi.

“Tôi không muốn phải ngủ chung giường với các đồng nghiệp của anh, theo tôi quan sát thì một số người không hứng thú với các cô gái tôi dẫn về cho họ.”

“Tao hiểu rồi. Mày đẹp trai thế cơ mà. Mày biết rõ là nếu mày có cùng khuynh hướng ấy thì họ sẽ thưởng cho mày hậu hĩnh lắm.”

“Tôi không có khuynh hướng đó đâu.”

“Thế mày có thích một trong số các cô gái đó không? Họ được trả tiền rồi đấy.”

“Không, cảm ơn anh.”

Fredrich để ý thấy một vật lấp lánh trên tấm thảm trải sàn nhỏ. Hắn cúi xuống nhặt viên hồng ngọc lên. “Thế cái này là gì vậy?”

Lale nhìn viên đá quý, vẻ ngạc nhiên. “Mày giải thích đi, vì sao mày có cái này, Lale?”

“Chắc là nó bị mắc kẹt trong lớp vải lót của túi quần.”

“Thế à?”

“Thế anh nghĩ nếu tôi lấy nó thì tôi có để đó cho anh thấy không?”

Fredrich săm soi anh một hồi. “Tao nghĩ là không.” Hắn bỏ túi viên đá quý. “Tao sẽ trả nó về lại hầm.”

“Anh muốn gặp tôi về chuyện gì thế?” Lale hỏi, đổi chủ đề.

“Ngày mai tao được chuyển đi thế nên từ nay mỗi sáng mày sẽ đi vào làng và đón đưa một mình.”

“Ý anh là làm với người khác sao?” Lale hỏi.

“Không. Mày đã chứng minh được là mày đáng tin; đại tướng rất ấn tượng về mày. Cứ tiếp tục làm những việc mày đang làm đi và đến thời điểm mọi người rời đây đi thì thậm chí có khi mày còn được nhận một phần thưởng nhỏ đấy.”

“Tôi rất tiếc vì anh phải đi. Tôi rất thích những cuộc nói chuyện của chúng ta trên xe tải. Bảo trọng nhé; ngoài kia vẫn còn chiến tranh đấy.”

Họ bắt tay nhau.

Khi chỉ còn lại một mình, phòng đã khóa kỹ càng, Lale gom hết số đá quý trên giường nhét lại vào tất. Anh chọn bộ com-lê đẹp nhất trong tủ bỏ sang một bên. Anh đặt một cái áo sơ-mi, mấy cái quần lót và tất lên bàn, rồi nhét một đôi giày xuống dưới bàn.

❖ ❖ ❖

Sáng hôm sau, Lale tắm rửa rồi mặc trang phục đã chọn, gồm bốn cái quần lót và ba đôi tất. Anh nhét chiếc tất chứa đá quý vào trong túi áo vét. Anh nhìn quanh phòng một lần cuối rồi đi về phía hầm. Lale tự lấy tiền và nữ trang như thường lệ và đang định đi thì viên kế toán ngăn anh lại.

“Đợi chút. Hôm nay lấy nhiều hơn đi. Chiều nay chúng ta có hai sĩ quan cao cấp từ Moskva đến. Mua cho họ những cô tốt nhất nhé.”

Lale lấy thêm tiền và nữ trang. “Có thể sáng nay tôi sẽ về hơi trễ một chút. Tôi định tới thư viện xem liệu có thể mượn sách được không.”

“Ở đây bọn tao có một cái thư viện rất tốt đấy.”

“Cảm ơn anh, nhưng lúc nào trong đó cũng có các anh sĩ quan, và… ờ, tôi vẫn còn hơi sợ họ. Anh hiểu chứ?”

“Ờ, được rồi. Tùy mày thôi.”

Lale đi xuống ga-ra và gật đầu chào người phục vụ đang bận rửa xe. “Chúc một ngày tốt lành, Lale. Chìa khóa trên xe jeep rồi đấy. Tôi nghe bảo hôm nay anh đi một mình.”

“Vâng, Fredrich bị chuyển đi rồi, mong là không phải ra tiền tuyến.”

Người phục vụ cười lớn. “Do hắn quá đen thôi.”

“À, hôm nay tôi được phép về muộn hơn thường ngày.”

“Muốn làm việc riêng à?”

“Đại loại thế. Hẹn gặp sau nhé.”

“Ừ, chúc một ngày tốt lành.”

Lale nhảy lên xe jeep với vẻ tự nhiên và lái xe khỏi biệt thự, không hề nhìn lại. Vào làng, anh đỗ xe ở cuối con đường chính, để chìa khóa cắm nguyên trong ổ và bỏ đi. Thấy một chiếc xe đạp dựa bên ngoài một cửa hàng, anh bình thản đến dắt đi. Rồi anh nhảy lên yên, đạp ra khỏi thị trấn.

Vài cây số sau, anh bị một đội tuần tra người Nga chặn lại.

Viên sĩ quan trẻ hô anh đứng lại. “Mày đi đâu đấy?”

“Tôi là tù nhân của quân Đức trong ba năm. Tôi là người Slovakia và tôi đang đi về nhà.”

Tên người Nga túm lấy tay lái và buộc Lale phải xuống xe. Anh quay người đi và bị đá mạnh một cú vào mông.

“Đi bộ tốt cho mày hơn. Giờ thì biến đi.”

Lale bỏ đi. Chẳng đáng để tranh cãi.

Tối đến, anh vẫn chưa dừng chân. Anh thấy ánh đèn của một thị trấn nhỏ phía trước và đi nhanh hơn. Nơi đó lúc nhúc quân Nga và mặc dù họ không để ý đến anh, anh vẫn cảm thấy cần phải đi tiếp. Ra đến vùng ngoại ô của thị trấn, anh thấy một ga xe lửa và vội vàng đi vào đó, nghĩ rằng mình có thể tìm thấy một băng ghế để đặt lưng xuống nghỉ vài giờ. Bước ra sân ga, anh thấy một đoàn tàu nhưng không có dấu hiệu gì của sự sống. Đoàn tàu gợi lên trong anh linh tính về điềm gở, nhưng anh nén nỗi sợ hãi rồi đi lui đi tới, nhòm vào bên trong. Những toa tàu. Những toa tàu thiết kế dành cho người. Ngọn đèn ở văn phòng ga gần đó thu hút sự chú ý của anh và anh đi về phía đó. Bên trong, người trưởng ga ngồi lắc lư trên ghế, đầu chúi về phía trước như thể đang cố đánh tan cơn buồn ngủ. Lale lùi lại khỏi cửa sổ và giả vờ ho húng hắng trước khi bước đến với vẻ tự tin dù anh không thật sự cảm thấy thế. Người trưởng ga, giờ đã tỉnh dậy, bước đến ô cửa sổ, mở cửa ra đủ rộng để nói chuyện.

“Tôi giúp gì được cậu đây?”

“Con tàu này, nó đi về đâu vậy?”

“Bratislava.”

“Tôi đi tàu này được không ạ?”

“Cậu có tiền trả không?”

Lale lôi chiếc tất từ trong áo vét ra, lấy hai viên kim cương đưa cho ông. Trong khi anh làm thế, tay áo trái xốc lên để lộ hình xăm. Người trưởng ga cầm lấy hai viên đá quý. “Toa cuối nhé, ở đó không ai làm phiền cậu đâu. Dù vậy, sáu giờ sáng mai tàu mới rời ga.”

Lale liếc nhìn đồng hồ trong ga. Còn tám tiếng nữa.

“Tôi đợi được. Chuyến tàu này chạy mất mấy tiếng?”

“Khoảng một tiếng rưỡi.”

“Cảm ơn bác. Cảm ơn bác nhiều.”

Lale đang đi về phía toa cuối thì ông trưởng ga gọi anh đứng lại, ông đuổi kịp anh và đưa cho anh thức ăn cùng một cái bình cách nhiệt.

“Chỉ là một cái sandwich vợ tôi làm thôi, nhưng cà phê nóng và đậm lắm.”

Nhận lấy thức ăn và cà phê, hai vai Lale chùng xuống và anh không ngăn được nước mắt. Anh nhìn lên trưởng ga và ông cũng rơm rớm nước mắt quay người, đi về phía văn phòng.

“Cảm ơn bác.” Khó khăn lắm anh mới bật ra được.

❖ ❖ ❖

Họ đến được biên giới với Slovakia lúc bình minh. Một nhân viên đến gần Lale hỏi giấy tờ của anh. Lale xắn tay áo lên để lộ hình thức chứng minh duy nhất của mình: 32407.

“Tôi là người Slovakia,” anh bảo.

“Mừng anh về nhà.”