Chương 6
Đang ngồi dựa ngửa trên ghế đọc báo trong văn phòng riêng, Huyến nghe điện thoại di động của mình reo. Hắn có ba cái điện thoại. Cái thứ nhất dành cho việc thương mại. Cái thứ nhì cho người quen biết hoặc bạn bè. Cái thứ ba của gia đình. Bốc cái điện thoại thứ nhì lên thấy tên hắn biết người gọi là Bính ở Atlanta.
– Hello. Bính đó hả. Sau lâu quá hổng thấy mày gọi anh…
– Dạ lúc này em làm ô mút chỉ anh Ba. Hôm nay mới có thì giờ rảnh rảnh nên gọi anh Ba nói chuyện chơi. Anh Ba lúc này khoẻ hả anh Ba?
– Khoẻ gì… Tao bận gần chết…
– Chị lúc này cũng khoẻ hả anh Ba?
– Chị nào?
Huyến nghe tiếng cười hà hà của Bính.
– Chị Ngọc Trâm đó. Em thấy anh với chị đẹp đôi lắm. Chỉ cưng anh lắm mà…
Huyến phun ra bằng lời tờ giấy bạc năm trăm ngàn đồng in hình bác với chữ cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
– Mẹ… Mày xỏ anh hả mậy. Nó ly dị tao rồi…
– Sao kỳ dậy anh Ba. Em tưởng…
Hừ tiếng lớn, Huyến ngắt ngang lời thằng đàn em của mình.
– Con nhỏ có cái máu phản phúc. Tao mang nó qua Mỹ ở rồi nó học ai hổng biết mà đùng một cái đâm đơn xin ly dị…
– Rồi anh có chịu ly dị với bả không?
– Sức mấy mà tao ký mậy. Tao phải đì cho chết mẹ nó. Mới có ly thân thôi…
– Chỉ đang ở đâu dậy anh Ba?
– Mày hỏi chi vậy. Mày tính nhào vô hưởng sái nhì hả…
– Anh Ba đừng nói dậy mà tội cho thằng em… Cỡ em thì xách giày bả còn hổng cho. Em hỏi vì có lý do…
– Lý do gì. Con Trâm đang ở bên Austin, Texas đó… Mẹ kiếp… Hồi đó tao ăn cám xú nên nghe lời năn nỉ ỉ ôi của nó cho nó tiền mua cái chợ ở Austin. Lúc đầu tao cũng nghĩ là nó thật dạ lo làm ăn vì nó cứ đi đi về về Cali. Đùng một cái tao nhận được cái đơn xin ly dị của nó…
– Rồi cái chợ…
– Tiên sư cha nó. Nó bán nó ăn dọng gì tao đâu có biết. Nó đứng tên mà… Tao giao cho nó tiền mặt chứ có giấy tờ gì đâu…
– Anh Ba nói thì em mới biết. Em mới gặp bả tối qua ở Atlanta nè…
Đang ngồi dựa ngửa trên ghế da, Huyến bật dậy liền khi nghe tin đó.
– Thiệt hả… Mày thấy hay nghe ai nói lại…
– Em thấy bằng mắt của em mà anh Ba. Bả ăn mặc đẹp lắm… Bả cặp kè với thằng nào cũng trẻ cỡ tuổi bả mà đẹp trai ớn… Họ ngồi bàn bên cạnh em mà…
Huyến nghe máu trào sôi lên mặt mình. Những lời của Bính như dao cùn lẽo từng miếng thịt của hắn. Từ xưa tới giờ hắn bỏ người khác chứ chưa có ai bỏ hắn trừ Ngọc Trâm. Nghĩ tới chuyện một cô gái hiền lành và dịu dàng như Ngọc Trâm lại đá đít mình và cặp kè với thằng đàn ông khác, Huyến nghiến răng trèo trẹo.
– Anh Ba còn đó hông anh Ba?
– Còn…
– Em có lén chụp được mấy tấm hình bả ngồi ăn tối với bạn. Anh Ba muốn coi hông?
Huyến không trả lời mà nói như ra lệnh.
– Mày gởi cho anh đi. Gởi liền bây giờ. Để thưởng công anh sẽ gởi cho mày cái express mail và 50 ông Ben…
Bính mừng rơn. Gởi có mấy tấm hình mà được thưởng 50 ông Ben thì còn gì đã hơn.
– Em cám ơn anh Ba. Em gởi liền…
Vài phút sau, vào Inbox của mình, Huyến nhìn trừng trừng vào ba bức ảnh. Bức thứ nhất với Ngọc Trâm mặc áo dài, miệng cười tươi đang nhìn vào một người mà vì Bính chụp từ sau lưng nên không thấy mặt. Huyến sôi máu giận khi nhìn ánh mắt của Ngọc Trâm. Ánh mắt nhìn người nào đó chứ không phải hắn. Ánh mắt đầy âu yếm, lã lơi và đam mê. Hắn biết Ngọc Trâm chưa bao giờ nhìn hắn như vậy dù là vợ hắn những năm năm dài. Huyến nghiến răng trèo trẹo, gầm gừ trong cổ họng khi thấy mặt ông bồ của bà vợ đang ly thân của mình. Trẻ, đẹp trai, nhiều nét đàn ông bởi vậy con vợ cũ của hắn mê phải rồi. Bức hình thứ ba khiến cho Huyến mắt đổ hào quang là gã đàn ông đang nắm tay Ngọc Trâm và nàng để yên cho gã nắm. Im lặng nhìn ngắm ba bức hình giây lát, Huyến lẩm bẩm những lời xỉ vả, nguyền rũa thô tục nhất mà hắn có được. Hắn biết đối với luật pháp của xứ này thì trước sau gì hắn cũng phải ký giấy ly dị. Kéo dài chỉ là cách để trả thù, cũng như chuyện mặc cả về tiền cấp dưỡng chỉ là cách đòi hỏi một điều kiện gì đó mà hắn chưa nghĩ ra. Hắn là kẻ không bao giờ cho người khác bất cứ thứ gì mà không đòi hỏi chuyện hoàn trả. Bánh sáp đi bánh qui lại mà. Như thế mới toại lòng nhau. Cái mà hắn ghét nhất, đau nhất và thù nhất là Ngọc Trâm qua mặt hắn cái vù. Hoá ra con vợ nhỏ hiền lành ngoan ngoản của hắn đã có dự mưu tính kế trước nên mới ỉ ôi hắn xì tiền ra cho nó mở chợ ở Austin để rồi sau đó ẵm trọn cái chợ với giá hơn nửa triệu đô. Bởi vậy mà Ngọc Trâm mới dám nói không cần tiền cấp dưỡng của hắn. Hổng chừng con nhỏ được thằng bồ bày mưu tính kế hoặc hai đứa bàn tính với nhau trước rồi. Nghĩ tới đó Huyến giận muốn điên. Hắn không lường gạt ai thì thôi chứ nhất định không cho ai gạt gẫm mình. Nhìn bức hình thằng bồ của con vợ nhỏ đang cười tươi còn tay thì nắm tay Ngọc Trâm, hắn lầm bầm.
– Mẹ… Tao mà hổng làm cho hai đứa bây sống dở chết dở là tao đội quần thiên hạ. Mấy thằng em của tao sẽ cười vào mặt tao. Tụi mày chống mắt lên mà coi thằng Huyến này trả thù…
Sau một hồi văng tục, chửi rũa, xỉ vả Ngọc Trâm và thằng bồ không tiếc lời; Huyến nguội dần cơn giận và bình tỉnh trở lại. Trong trí não của một thằng lưu manh, xảo quyệt và nham hiểm từ từ hình thành một kế hoạch triệt hạ tình địch và luôn cả Ngọc Trâm. Đối với con vợ nhỏ hắn chẳng còn chút tình cảm và thương hại gì hết. Bóp cổ chết mà hổng ở tù là hắn làm chẳng nương tay.
Đang ngồi xem đá banh, Bính nghe điện thoại reo. Hắn mỉm cười thích thú. Đây là cú điện thoại mà hắn mong đợi sau khi nói chuyện với đàn anh.
– Dạ em nè Anh Ba…
– Anh muốn mày làm cho anh một chuyện. Mày làm được anh sẽ ký gởi cho mày 50 ông Ben. Mà phải làm cho được…
– Dạ… dạ… Anh Ba biết em mà Anh Ba… Từ nào tới giờ anh giao việc gì em cũng đều làm trót lọt…
– Anh biết bởi vậy anh mới giao việc quan trọng này cho mày…
Dù đã đoán ra việc mà Huyến sẽ giao cho mình nhưng Bính vẫn hỏi.
– Anh muốn em điều tra về thằng bồ của chị Trâm hả Anh Ba?
– Chị cái con mẹ tao… Con đàn bà phản phúc đó không còn là vợ tao nữa. Mày điều tra cho anh về thằng đó… Nó tên gì, nhà cửa ở đâu, nghề ngỗng gì, quen với con Trâm bao lâu rồi, hai đứa có hẹn hò thường không. Nghĩa là mày tìm hiểu về thằng này cho anh…
– Tưởng anh giao chuyện gì chứ chuyện này dễ ợt…
– Có một điều anh dặn mày là mày phải cẩn thận, phải chùi mép và rửa tay cho sạch. Nên nhớ là mày không biết anh và anh cũng chẳng quen biết gi với mày. Khi nào mày xong việc anh sẽ bao thơ cho mày…
– Dạ… dạ… em cám ơn anh Ba… em sẽ làm theo lời anh dạy…
Huyến cúp máy. Ngồi dựa ngửa vào chiếc ghế da hắn im lìm suy nghĩ. Tưởng tượng ra cảnh con vợ trẻ của mình nằm trong vòng tay của thằng nào đó với ánh mắt lã lơi tình tứ, giọng nói ngọt ngào âu yếm; hắn nghiến rạng trèo treo, quai hàm bạnh ra cùng với lời lẩm bẩm.
– Ông sẽ cho hai đứa bây biết thủ đoạn của thằng Huyến này. Tao sẽ lẽo từng miếng thịt, lột gân tụi bây, làm cho tụi bây chết hổng được mà sống hổng được. Chưa có ai phản tao mà sống để hưởng sung sướng được…