← Quay lại trang sách

Chương 7

Ngọc Trâm có muốn đi đâu không?

Phú Mỹ hỏi Ngọc Trâm đang nằm trên giường. Hôm qua vừa xuống phi trường ở NewYork nàng cảm thấy người không được khoẻ. Về tới khách sạn, ăn chén canh nóng mà Phú Mỹ mua ở nhà hàng của khách sạn xong nàng ngủ vùi cho tới tối mịt mới thức dậy rồi người khi nóng khi lạnh, nhức đầu sổ mũi và chân tay rã rời. Đoán nàng bị cúm Phú Mỹ đi mua một lô thuốc cảm cúm đem về. Ngày thứ nhì nàng nằm trên giường ngủ mê man trong lúc Phú Mỹ đi lo công chuyện của anh. Tới chiều về nghe anh báo tin mừng nàng gượng dậy để sửa soạn đi ăn mừng bản thảo đã được nhà xuất bản thuận in thành sách vào năm tới. Nhưng sửa soạn vừa xong thì nàng lại mữa thốc mữa tháo ra quần áo và mùng mền báo hại Phú Mỹ phải gọi xuống văn phòng tiếp tân của khách sạn cho người lên thay. Thế là chuyện ăn mừng đành phải hoãn lại.

– Tôi xin lỗi Phú Mỹ vì làm mất cuộc vui…

Kéo ghế ngồi cạnh giường, Phú Mỹ cười nhẹ.

– Ngọc Trâm đâu có lỗi gì. Bịnh thì đâu có ai biết trước được…

Thò tay ra khỏi mền nắm lấy tay Phú Mỹ dặc dặc mấy cái, Ngọc Trâm cười gượng rồi rụt rè lên tiếng.

– Tôi nghĩ mình nên trở lại Atlanta. Nằm ở đây tôi bịnh nhiều hơn. Nằm ở nhà mình dù sao cũng thoải mái và tự do hơn ở khách sạn. Tôi thèm ăn mì, phở, bún riêu của Phú Mỹ. Ăn mấy món anh nấu chắc Ngọc Trâm mau hết bịnh… Nghen… mình về nhà nghen…

Ngọc Trâm năn nỉ và Phú Mỹ chiều ý nàng. Gọi điện thoại đổi chuyến bay, anh vào phòng báo cho nàng biết ba giờ sáng họ sẽ đáp máy bay về lại Atlanta. Vỗ vỗ lên nệm bên cạnh mình nằm, nàng cười nói.

– Tội ông quá… Suốt đêm hôm qua ông đâu có ngủ phải không. Thôi nằm xuống cạnh tôi ngủ đi nếu ông hổng sợ tôi lây…

Cười hắc hắc Phú Mỹ nói.

– Tôi hổng sợ bi lây nhưng thôi tôi đi ra cho Ngọc Trâm ngủ…

– Hông… Tôi muốn ông nằm cạnh tôi dỗ tôi ngủ… Nè… nằm xuống chỗ này nè…

Ngọc Trâm vỗ vỗ lên nệm cạnh chổ mình nằm. Thấy Phú Mỹ còn do dự nàng kéo tay anh ngã ra nệm. Tuy nằm xuống nhưng anh lại giữ ý nhích ra xa.

– Sao nằm xa dzậy?

Phú Mỹ chưa kịp trả lời, Ngọc Trâm tiếp.

– Bộ ông sợ tôi ôm ông à…

– Tôi đâu có sợ…

– Hổng sợ thì nằm sát vào…

Cười cười Phú Mỹ nhích vào.

– Chút nữa…

Vẫn còn đắp mền kín mít, Ngọc Trâm thì thầm.

– Chút nữa đi mà… Hai ngày nay ông cực với tôi, hầu tôi như đầy tớ nên tôi muốn đền ông chút chút…

– Tôi đâu có muốn Ngọc Trâm đền ở trả nghĩa. Tôi tự nguyện mà. Thấy Ngọc Trâm bịnh tôi săn sóc…

– Ậy… Vì vậy mà tôi muốn đền ơn…

Ngọc Trâm cười hắc hắc nhưng vì bị nghẹt mũi nên tiếng cười nghe khằng khặc. Vòng tay kéo, đúng ra Phú Mỹ tự động nhích vào sát bên, nàng mân mê khuôn mặt của gã thanh niên càng ở gần nhau nhiều nàng đâm ra thương với mến nhiều hơn. Nàng biết từ thương mến tới yêu đương khoảng cách rất gần. Nàng chỉ băn khoăn một điều là có nên đi sâu vào mối liên hệ tình cảm với Phú Mỹ không. Có nên lôi kéo anh vào đời sống đầy phức tạp của mình không. Khi làm đơn ly dị Huyến, nàng nhất quyết thôi bỏ đi quãng đời cũ, đoạn tuyệt hẵn với người mà mình không yêu thương. Nàng cũng biết Huyến không chịu buông tha mình, thả cho nàng làm lại cuộc đời. Là ông bự của nhà nước csVN, hắn có cái sĩ diện và tự ái cao hơn Tản Viên Sơn. Bị nàng bỏ hắn cảm thấy nhục. Do đó hắn sẽ làm bất cứ điều gì để làm cho nàng quay trở lại với hắn. Không phải hắn thương tiếc gì nàng mà chỉ muốn chứng tỏ cho thiên hạ biết chỉ có hắn mới có quyền vất bỏ nàng thôi. Tay mân mê khuôn mặt của người nằm bên cạnh, mắt nhắm lại rồi thật chậm và êm nàng chìm vào giấc ngủ. Riêng Phú Mỹ nằm im giây lát rồi cũng lặng lẽ ngủ say vì đêm qua thức trắng để canh cho người khác ngủ.

Bính lái xe 65 dặm/giờ trên freeway 285. Hai ngày thứ năm và thứ sáu hắn bận bù đầu vì hãng bắt làm ô rồi sáng ngủ dậy phải chở vợ đi chợ xong lại chở con đi chơi đá banh nên hắn chưa rảnh để làm cái chuyện của Huyến nhờ vả. Hôm nay thứ bảy. Hắn tính ghé nhà hàng Sài Gòn để hỏi thăm về ông bồ của Ngọc Trâm. Hắn biết muốn tìm hiểu về thằng bồ của Ngọc Trâm thì phải bắt đầu từ nơi hắn gặp cặp tình nhân này. Đã có chủ ý nên hắn đổi xe về bên phải để vào exit đi Buford. Năm phút sau hắn thong dong bước vào nhà hàng. Quá quen mặt nên cô hầu bàn tươi cười lên tiếng chào rồi để cho hắn tự chọn bàn vì giờ này quán khá vắng. Gọi ly cà phê sữa đá với tô phở tái nạm hắn chờ cho con nhỏ hầu bàn đem cà phê ra mới cười thốt.

– Cháu cho chú hỏi thăm một chuyện nghen?

– Dạ chuyện gì chú…

– Chú đợi một người ở đây mà hổng biết ông ta tới chưa…

– Dạ người quen của chú là ai vậy chú?

Bính mở máy điện thoại trưng cái hình của ông bồ của Ngọc Trâm. Con nhỏ hầu bàn nhìn giây lát rồi lắc đầu.

– Cháu hổng có thấy ông này. Chắc ổng khách mới nên cháu chưa thấy mặt…

– Ổng có tới đây tối thứ tư tuần trước. Ổng đi với cô gái mặc áo dài trắng, áo len đỏ. Cô này đẹp lắm… Cháu cố nhớ lại coi…

Bính xìa ra tờ giấy hai chục. Liếc nhanh không thấy ai con nhỏ chợp nhanh tờ giấy hai chục nhét vào ngực rồi cười nói.

– À… à… cháu nhớ rồi… Cô này còn trẻ mà ông đó cũng trẻ. Hình như họ bồ với nhau. Ông đó hổng biết làm gì mà cho tiền tip sộp lắm. Cháu nhớ cái bill của ổng chưa tới 75 đô mà ổng đưa cho cháu tờ giấy trăm luôn không cần thối lại…

– Cháu biết tên ổng không?

– Dạ hông. Ổng trả tiền mặt nên chẳng có tên họ gì hết…

Nói tới đó con nhỏ bỏ đi đón khách vừa vào. Bính nặng mặt. Có trở ngại rồi đây. Thằng cha đó trả tiền mặt thì coi như hắn không thể mò ra tên họ rồi. Tìm một người mà mình chỉ biết mặt ở cái xứ có mấy trăm triệu dân thì chẳng khác gì mò kim đáy bể. Ăn được tiền của đàn anh Huyến không phải dễ. Con nhỏ hầu bàn trở lại. Nó đánh hơi được sự cần của khách và trở lại để moi tiền thêm. Bính sẵn sàng cho nó thêm tờ 20 nữa để biết những gì muốn biết.

– À cháu quên nói với chú là cháu nghe cô mặc áo dài gọi ổng là Phú như là Phú Quốc hay Phú Quí gì gì đó…

Bính hơi mừng. Ít ra thì hắn cũng có chút manh mối. Đặt hai tờ giấy 20 chục lên mặt bàn hắn nói với con nhỏ.

– Tip cho cháu nè. Khi nào mà ông đó với cô bồ của ổng lại ăn thì cháu gọi cho chú liền. Đây là số điện thoại của chú. Còn nếu cháu tìm ra tên họ của ổng thì cũng cho chú biết…

Con nhỏ chớp nhanh hai tờ giấy rồi hứa sẽ làm theo lời yêu cầu của khách hàng. Nó biết sẽ có dịp moi tiền nữa. Ăn hết tô phở, uống cạn ly cà phê trả tiền xong, Bính ra về. Hắn định gọi cho Huyến nhưng nghĩ chưa có điều gì chắc chắn nên thôi. Tối đó cơm nước xong ngồi trước hàng ba uống nước hắn suy nghĩ lung tung. Gã bồ của Ngọc Trâm ở đâu đó trong vùng này. Nhưng thành phố Atlanta với thêm các vùng phụ cận có dân số mấy triệu người trong số đó có chừng bốn chục ngàn người Việt. Nghĩ tới nghĩ lui hắn trở vào nhà lấy cuốn điện thoại niên giám dày cộm. Họ người Việt thì cũng dễ tìm vì không nhiều lắm. Nguyễn đứng nhất, Lê thứ nhì, Trần thứ ba rồi Lý thứ tư. Các họ khác cũng có nhưng không đáng kể. Hàng loạt người họ Nguyễn xuất hiện với tên Phú nhưng chẳng có ai có tên đôi là Phú và Quốc hay Quí. Lê cũng vậy luôn. Bính lật tới vần T. Hắn dừng lại ở cái tên Tran Andy Phu My. Có thể lắm. Cái tên Andy cho hắn biết người này phải thuộc lớp trẻ, có thể sinh ra tại Hoa Kỳ mà cũng có thể theo cha mẹ qua Mỹ sống lúc còn bé. Cũng có một ít dân cựu trào năm 75 hoặc dân HO khi nhập tịch lại lấy tên Mỹ đi kèm với tên Việt. Nhìn xuống hàng dưới hắn à tiếng nhỏ. Người có tên Tran Andy Phu My này lại ở Sandy Springs, Spalding Heights Sub, khu có nhà đẹp và sang trọng của Atlanta.

– Mẹ… Thằng cha này làm cái đách gì mà nhà lại ở trong khu nhà giàu. Nhà ở đây…

Ngồi suy nghĩ giây lát hắn nãy ra ý định tới nhà Andy Phu My Tran. Nếu không đúng thì cũng chẳng mất gì mà nếu được ông bà phù hộ thì mình báo cho Anh Ba. Ghi địa chỉ ra miếng giấy xong hắn trở vào nhà thay quần áo rồi lấy chiếc Camry của vợ. Hắn biết đi vào những khu nhà sang trọng mà lái xe cà tàng và không diện sang thì có cơ bị cảnh sát hỏi giấy tờ vì bị tình nghi trộm cắp. Là thổ địa của Atlanta vì lúc mới tị nạn qua Mỹ hắn có thời đi cắt cỏ ở thành phố này nên thoáng chốc hắn đã tìm ra địa chỉ không khó khăn mấy. Lái xe chầm chậm hắn nhìn ngó. Đột nhiên một hình ảnh đập vào mắt làm cho tim hắn nhảy ình ịch. Một người đàn bà tóc đen, mặc áo sơ mi trắng ngắn tay bỏ ngoài và quần ka ki vàng đang bị rượt bởi một thanh niên tóc đen cắt ngắn mặc áo polo cụt tay, quần short. Xe chầm chậm chạy ngang qua. Hắn thấy thanh niên quay nhìn vào xe mình. Bính mừng như trúng Power Ball. Thì ra Andy Phu My Tran không ai khác hơn là người đã cặp kè với Ngọc Trâm, bà vợ cũ của đại ca Huyến. Dù không thấy mặt hắn cũng chắc chắn người đàn bà đẹp đó chính là Ngọc Trâm, cô vợ nhỏ của Anh Ba.

– Có ông nào tóc đen giống như dân Châu Á… Chắc ổng đi tìm ai?

Nghe Phú Mỹ nói Ngọc Trâm xen vào.

– Đâu…

Khi nàng bước ra tới đường thì chiếc Camry đã chạy một quãng khá xa nên nàng không thấy được gì.

– Chắc ổng ở trong khu này…

Phú Mỹ lắc đầu.

– Tôi hỏi rồi. Khu này chỉ có mình tôi là dân da vàng…

– Có thêm một dân da vàng nữa nè…

Cười hắc hắc Ngọc Trâm chỉ vào ngực mình. Phú Mỹ bật lên cười lớn.

– Tôi nói lộn xin nói lại cho đúng. Khu này chỉ có một ” couple ” da vàng thôi… chịu chưa?

– Ê… ê… đừng có thấy người ta sang rồi bắt quàng làm họ. Ông phải hãnh diện khi được đứng chung liên danh với tôi…

– Dạ em biết… Em rất vui khi đứng cạnh một người đặc biệt nhất…

Ngọc Trâm ré lên cười hắc hắc.

– Đó… chiếc xe đó…

Ngọc Trâm nhìn chăm chú chiếc Camry màu trắng. Vì khá xa nên nàng không thấy rõ mặt tài xế chỉ thấy có tóc đen và vóc dáng nhỏ thó. Không biết nghĩ gì mà nàng lại nhíu mày như suy nghĩ chuyện gì rồi nói lớn.

– Mệt rồi… Tôi vào nhà uống nước…

– Ngọc Trâm ra sân sau ngồi nghỉ mệt đi. Tôi lấy nước cho. Trà đá hả?

– Có trà ” tôi đá ông ” hông. Tôi thích uống thứ đó…

Người nói ré lên cười còn người nghe cũng cười ré lên.

– Đá ở đâu mà lúc nào mới đá…

Mặt của Ngọc Trâm ưng ửng đỏ vì bị hỏi một câu khó trả lời.

– Hổng biết… Đi lấy nước đi…

Nàng xô nhẹ Phú Mỹ vào cửa rồi đi vòng bên hông ra sân sau nơi đặt chiếc bàn có cây dù cao với bốn cái ghế. Tựa sát vách còn có cái ghế dài lót nệm. Đây là nơi ưng ý nhất của nàng. Phú Mỹ bước ra với bình trà, hay cái ly đầy đá và một dĩa snack đủ loại.

– Tôi tính về lại Austin…

Ngọc Trâm nói nhỏ sau khi uống ngụm trà đá. Thấy Phú Mỹ buồn nàng lên tiếng như dỗ dành.

– Đừng buồn… Tôi về bên đó lo vụ ly dị xong tôi sẽ mời Phú Mỹ qua đó chơi…

– Bao lâu thì xong vụ ly dị?

– Tôi không biết… Hôm trước hắn nói với tôi là đã nhờ luật sư xin với toà triễn hạn ly thân để tôi với hắn có thì giờ làm hoà với nhau…

– Ngọc Trâm có muốn làm hoà với hắn?

Hỏi xong Phú Mỹ thấy mắt nàng ánh lên vẻ gì như quả quyết điều gì.

– Không… Tôi không yêu hắn mà hắn cũng chẳng thương yêu gì tôi. Nhiều lần tôi đã có ý định xa hắn nhưng vì hoàn cảnh tôi không thể thực hiện được. Nhưng lần này tôi đã nhất quyết rồi. Tôi phải đoạn tuyệt với hắn. Tôi phải sống cho tôi… Ngay cả hắn đe doạ hoặc giết tôi tôi cũng không trở về với hắn… Tôi nhất quyết thôi bỏ đời cũ của mình để lập lại một đời mới…

Ngọc Trâm ngừng lại thở dài. Mắt nàng long lanh như có nước. Nàng mỉm cười khi Phú Mỹ đưa cho mình miếng giấy lau.

– Tôi không thể sống an lành khi hắn vẫn còn đeo đuổi quấy phá tôi. Tôi đã sống rất nhiều ngày trong nỗi cô đơn, buồn rầu, lo sợ và chán nản tới độ muốn bỏ đời tôi…

Ngọc Trâm nấc lên nghẹn ngào. Phú Mỹ ngồi xuống cạnh nàng. Vòng tay anh kéo nàng sát vào mình.

– Ngọc Trâm hãy cố gắng lên. Nếu cần sự giúp đỡ của tôi, tôi sẵn sàng. Bất cứ điều gì, tiền bạc hay mạng sống. Tôi chỉ muốn được thấy Ngọc Trâm sống bình yên, hưởng hạnh phúc với bất cứ người nào…

Ngọc Trâm ngước đầu lên. Trong đôi mắt long lanh Phú Mỹ thấy được nụ cười.

– Tôi đâu có biết ai đâu ngoài Phú Mỹ… Anh là người mà tôi thương nhất…

Một lời như thế thôi cũng đủ rồi.

– Tôi cũng vậy. Ngọc Trâm là người duy nhất tôi thương…

Ngọc Trâm hơi rướn người lên một chút để đón nhận nụ hôn nhẹ, ngắn nhưng đủ làm run rẩy tâm hồn nàng. Rồi như không tự chủ được nàng ghì đầu của Phú Mỹ xuống. Không biết bao lâu hai người mới rời nhau. Thở nhè nhẹ nàng mỉm cười nhìn gã thanh niên mà quãng thời gian không lâu trước đây khi mới gặp nhau nàng không hề có ý tưởng sẽ trở thành người tình của mình.

– Anh không ngại Ngọc Trâm là một người đàn bà đang ly dị chồng?

– Hông…

– Tại sao?

– Đàn bà ly dị chồng, đàn bà có bốn con, hay cô gái chưa chồng cũng đâu có khác nhau. Họ cũng chỉ là sinh vật có hai tay hai chân, đi đứng cười nói…

Ngọc Trâm ré lên cười hăng hắc vì lối nói chuyện trời ơi đất hởi của Phú Mỹ.

– Anh thương Ngọc Trâm. Ngọc Trâm có thương anh không?

– Có mà có chút xíu thôi…

Ngọc Trâm cười đưa hai ngón tay ra làm dấu.

– Bao nhiêu cũng được. Miễn mình thương nhau thì mọi sự sẽ ổn thoả…

Dù không đồng ý nhưng Ngọc Trâm không muốn nói ra. Không phải có tình yêu là mọi sự sẽ ổn thoả. Đời sống không giản dị như vậy bởi vì nếu giản dị thì thế giới đã thành thiên đường rồi. Đem tình yêu, lương tâm, đạo đức ra nói chuyện với Huyến thì chẳng khác gì nước đổ đầu vịt. Hắn là quỉ ma. Hắn là kẻ có trái tim bằng đất sét không hề biết thương yêu. Hắn không có lương tâm, hoặc giả nếu hắn có lương tâm thì cũng bị che phủ bao bọc bởi tiền bạc và quyền lực. Hắn chỉ biết có tiền, có chức và có quyền. Ở kề cận hắn năm năm, với chút học thức, chịu khó tìm tòi và suy nghĩ nàng hiểu được con người của hắn. Lưu manh, xảo quyệt, gian tham, độc ác, tàn nhẫn, hắn đều có đủ như cái đảng công sản của hắn. Hắn có cái tính thích nhìn sự đau khổ của người khác. Phải nói hắn sung sướng khi thấy, khi biết người khác đau khổ mà sự đau khổ đó do chính hắn gây ra. Trong lúc Ngọc Trâm miên man suy nghĩ thì Phú Mỹ im lặng nhìn nàng. Anh biết ở trong người đàn bà mà anh yêu có nhiều điều anh chưa biết, chưa hiểu được. Ngọc Trâm không phải là người đàn bà có thể bộc bạch những gì ở trong lòng của mình. Nàng cười đó, nói đó, giỡn hớt, cợt đùa, nhưng cũng có những lúc anh thấy ánh mắt xa xăm buồn, nét trầm lắng não lòng. Anh biết có những lúc nàng đã khóc lặng lẽ, âm thầm vì kín đáo dò xét anh thấy hộp giấy Kleenex để trong phòng ngủ vơi đi rất mau. Có thể nàng không biết hoặc biết mà làm lơ khi anh thay hộp mới. Mở mắt ra Ngọc Trâm thấy đôi mắt đang nhìn mình đầy quan hoài và âu yếm. Mỉm cười nàng thì thầm.

– Thương anh… Tối nay ăn cái gì đây?

Cười hì hì Phú Mỹ đùa.

– Té ra Ngọc Trâm thương anh để anh cho Ngọc Trâm ăn hả?

– Ừ hử… Hổng ăn có sức đâu mà thương… Thương anh mệt quá trời… Anh phải cho Ngọc Trâm ăn thật ngon thì mới đủ sức thương anh…

– Ngọc Trâm thích ăn món gì?

– Hổm rày mình ăn thịt nhiều rồi nên Ngọc Trâm đề nghị mình ăn seafood đi. Tôm hùm, cua biển, cá thu, cá hồng gì Ngọc Trâm cũng chịu hết…

Phú Mỹ cười ha hả.

– Ngọc Trâm ăn toàn thứ độc… Em khôn tổ bà luôn. Ở nhà free thì đòi phòng bự nhất đẹp nhất. Ăn free thì ăn toàn thứ ngon nhất hạng. Chắc anh phá sản vì nuôi em…

– Tại anh chứ đâu có phải tại Ngọc Trâm. Em đòi mướn nhà anh cho ở free. Ăn trả tiền anh hổng lấy. Đi ăn đi chơi anh giành trả… Em biết làm sao bi giờ…

Cười hắc hắc Phú Mỹ đưa tay ra cho Ngọc Trâm nắm lấy rồi kéo nàng đứng dậy.

– Tối nay mình ăn cá nhúng dấm được hông…

Chu mỏ hôn cái chụt vào má của Phú Mỹ, Ngọc Trâm cười giòn tan.

– Anh làm đi chừng nào xong kêu em…

Phú Mỹ giơ tay lên trời.

– Anh mà sống với em chắc anh tối ngày ở trong bếp…

Vừa đi vừa sửa dáng thành ỏng ẹo, Ngọc Trâm nói vọng lại.

– Ai bảo anh thương em làm chi cho đời anh khổ…

Nghe Ngọc Trâm đi ỏng ẹo mà lại ca vọng cổ, Phú Mỹ chỉ biết lắc đầu cười mở tủ lạnh lấy thức ăn đặt lên bàn rồi bày cái lò điện với cái nồi nhỏ. Chai rượu mạnh với nước pha. Ly đá. Kiểm soát xong mọi thứ anh leo cầu thang lên gõ cửa phòng ngủ.

– Đói bụng chưa?

– Dạ đói… mà anh xong chưa?

– Xong rồi…

Cửa mở. Phú Mỹ trợn mắt khi thấy Ngọc Trâm mặc áo choàng rộng buộc hờ hửng bằng sợi dây. Hổng biết bên trong nàng có mặc thêm cái gì không. Anh đoán là không vì khoảng ngực sâu lồ lộ ra. Biết Phú Mỹ nghĩ gì nàng tủm tỉm cười.

– Ngọc Trâm đã nói anh đừng có la khi Ngọc Trâm ăn mặc tự nhiên như ở nhà của mình…

Phú Mỹ gật đầu nói một hơi dài mà nghe xong Ngọc Trâm bật cười thánh thót.

– Ok… Ok… Ngọc Trâm muốn mặc cái gì cũng được… Hổng mặc cũng được luôn…

– Hổng mặc cái gì thì hổng được… mặc ít ít thì được… Thơm quá… Anh làm cá nhúng dấm thơm quá chời…

Sà vào ghế nhìn cái nồi giấm bốc hơi nàng hít hà chép miệng. Phú Mỹ rót hai ly rượu bỏ chút nước đá vào đưa cho Ngọc Trâm. Hớp ngụm nhỏ nàng hơi nhăn mặt có lẽ vì độ rượu nặng song không nói gì hết. Chút cá thu, con tôm, rau thơm, bún được cuộn lại với bánh tráng, Ngọc Trâm ăn chậm như muốn thưởng thức món ăn ngon mà người bạn tình đã bỏ công nấu. Đưa miếng cá thu được cắt mỏng lên ngắm nghía rồi mới chịu bỏ vào miệng, Ngọc Trâm kêu lên.

– Ngon quá… mềm mà thơm và ngọt nữa. Ngọc Trâm nghĩ cá ngon hơn thịt với lại ít mở hơn thịt…

Bỏ thêm cá vào dĩa, Phú Mỹ cười nhìn Ngọc Trâm đang nhai.

– Anh coi ” Wick Tuna ”…

– Là cái gì?

– Là một chương trình nói về những người chuyên đi câu cá thu về bán. Họ câu cá con nào con nấy nặng cỡ như em. Họ nói cá thu càng lớn thịt càng ngon và bán mắc hơn cá nhỏ…

Ngọc Trâm bật cười hắc hắc chỉ vào ngực của mình.

– Vậy thì con cá thu Ngọc Trâm này bán có giá lắm hả?

– Ừ… Nếu anh câu được con cá thu Ngọc Trâm thì anh hổng chịu bán đâu. Để ăn một mình…

– Ăn chừng nào mới hết…

– Vài chục cho tới trăm năm… Cá thu kho, cá thu nướng mỡ hành, cá thu đút lò, cá thu hấp, cá thu nhúng giấm, sốt cà, cá thu làm sushi…

– Ngọc Trâm hổng thích ăn sushi. Cá sống nó tanh tanh, nhớt nhớt ớn muốn chết…

– Vậy cái gì Ngọc Trâm ăn sống được?

– Hổng biết…

Nói xong nàng cười cười nhìn Phú Mỹ. Dĩ nhiên anh cũng không ngu để không hiểu được cái nhìn nhiều ý nghĩa đó. Đưa ly rượu lên cụng mạnh vào ly Phú Mỹ, nàng cười.

– Uống đi… Em muốn say với anh đêm nay…

– Đừng uống say quá. Ngọc Trâm mới hết bịnh…

Phú Mỹ nhắc chừng. Hiểu anh lúc nào cũng lo cho mình, nàng cảm động thốt.

– Cám ơn anh… Em sẽ không uống say đâu…

Ăn xong để mặc chén dĩa, hai người ra sân sau ngồi. Đèn cháy mờ mờ. Biết Ngọc Trâm không chịu được lạnh nên Phú Mỹ mang cái mền đắp cho nàng. Cảm động vì cử chỉ săn sóc đó, nàng thì thầm.

– Em ước sẽ được sống đời với anh…

Hôn lên tóc nàng, Phú Mỹ nói nhỏ.

– Anh thương em. Anh cố gắng bằng mọi cách để em được sung sướng…

Hai người im lặng ngồi cạnh nhau. Gió từ miền bắc thổi về lành lạnh. Hai giờ khuya. Phú Mỹ thức dậy vì khát nước. Đêm qua anh với Ngọc Trâm uống hơn phân nửa chai Jack Daniel. Hai đứa ngà ngà say, tắm rửa xong ai về phòng người đó. Xuống nhà bếp uống nước xong trở lên lầu ngang qua phòng của Ngọc Trâm, nghe có tiếng khóc anh ngạc nhiên. Thấy cửa khép hờ anh định gõ cửa nhưng nghĩ sao cứ bước vào.

– Ngọc Trâm… Em bịnh hả?

– Dạ hông?

– Sao khóc dzậy?

Vừa hỏi xong anh nghe tiếng khóc lớn hơn. Đèn ngủ mờ mờ cho anh thấy nàng úp mặt vào gối sụt sùi.

– Có chuyện buồn hả em?

– Dạ…

– Chuyện gì dzậy…

– Chuyện buồn của em…

– Nếu được kể cho anh nghe đi…

– Chỉ sợ làm anh buồn…

– Hổng sao… Em buồn thì anh cũng đâu có vui… Có cái gì thì em nên chia xẻ với anh…

– Anh nằm xuống bên em đi rồi em kể cho anh nghe…

Hơi ngại ngần và do dự rồi cuối cùng Phú Mỹ cũng vén mền nằm cạnh Ngọc Trâm. Khi đắp mền xong anh mới giật mình vì nàng ngủ mà chẳng mặc cái gì trên người.

– Em hổng lạnh à?

– Hông… nóng gần chết… Anh nóng hông?

– Hông… Anh lạnh…

– Vậy để em ôm anh cho anh ấm…

Phú Mỹ rùng mình khi thân thể nóng hổi của Ngọc Trâm cọ sát vào. Bàn tay mềm ve vuốt. Chân trần đè nặng làm anh thở khó khăn. Ánh mắt nhìn dụ hoặc, đủ uy lực để bắt anh phải hôn đắm đuối vào đó. Ngọc Trâm ư ư tiếng nhỏ khi bờ môi nóng của Phú Mỹ chạm lên mắt môi và từng phần thân thể mình. Nụ hôn hực lửa, bỏng thịt da làm nàng tan chảy vào đắm mê của yêu thương.