← Quay lại trang sách

Chương 15

Tiền nè… Mày mướn phòng đi… 1 phòng được rồi vì mình sẽ không ở đây lâu…

Huyến dặn đàn em trong lúc đưa tiền cho Bính đi mướn phòng. Cầm tiền Bính đi về phía văn phòng của motel. Sau một hồi thương lượng hắn mới mướn được 1 phòng và phải trả với giá gấp ba giá thường. Ngang qua máy bán nước ngọt hắn mua bốn năm chai Coke và Sprite. Mở cửa bước vào hắn nhìn thấy Anh Ba Huyến đang rót rượu vào hai cái ly nhựa. Nhìn thấy hắn đem về mấy chai nước ngọt, Huyến cười hà hà.

– Mày thật biết ý anh. Tao đang muốn uống rượu…

Bính cũng cười hì hì.

– Phải đó… Lâu quá em hổng có nhậu với Anh Ba…

Gật gật đầu, Huyến khui chai Sprite đoạn pha đầy hai ly rượu xong đẩy về phía Bính đang ngồi trên ghế.

– Dô… Anh với mày cạn ly…

Huyến ngửa cổ nốc cạn ly rượu. Không chịu kém đàn anh, Bính cũng uống ừng ực một hơi cạn ly. Huyến lại pha tiếp hai ly nữa.

– Rượu ở đâu mà Anh Ba có…

Huyến mỉm cười.

– Ở trong chiếc Lincoln… Anh đem từ Cali qua…

Huyến đưa ly rượu đầy chạm nhẹ vào ly của đàn em.

– Dô đi em… Xong vụ con Ngọc Trâm thì anh mình sẽ nhậu một bữa…

– Dạ… Em sẽ mời Anh Ba về nhà em rồi bảo con vợ em làm mấy món đặc biệt cho anh em mình lai rai…

– Mày nói làm anh phát thèm…

Huyến nốc một hơi nửa ly rượu pha. Bính cũng làm y chang như đàn anh. Hai anh em chén cha chén chú, bù khú với nhau thoáng chốc chai rượu đã vơi phân nữa. Huyến bắt đầu nhựa giọng.

– Mẹ… Cái rượu quỉ này mạnh quá… Mới uống có ba ly mà tao đã thấy buồn ngủ rồi…

– Anh Ba nói đúng… Em thấy hai con mắt của mình híp lại. Chắc em đi ngủ trước Anh Ba…

Huyến cười cười cất giọng nhừa nhựa.

– Ừ mày ngủ đi… Anh cũng đi ngủ…

Huyến lảo đảo đi về giường của mình. Còn Bính say tới độ nằm vật ra chiếc ghế nệm. Phút sau hắn bắt đầu thở đều và sau đó ngáy lớn. Ngay lúc Bính lên tiếng ngáy thì Huyến ngồi bật dậy như chưa hề uống giọt rượu nào. Rời khỏi giường hắn bước tới nhìn gã đàn em đang ngủ say như chết. Sức mạnh như voi còn phải gục huống chi Bính khi uống gần nửa gói thuốc ngủ cực mạnh mà hắn đã bí mật pha vào ly rượu của Bính. Nụ cười nhạt thếch nở ra, Anh Ba Huyến nhai từng tiếng một.

– Mày phản anh hả mậy. Mày phản anh, phản đảng là mày tự treo cho mình bản án tử hình. Sau khi tao thanh toán con Trâm với thằng bồ phản động của nó thì tao sẽ tính tới mày…

Dứt lời Huyến mở cặp da lấy ra cái GPS Bug Detector. Hắn rà rà trên người của Bính giây lát chiếc máy ré lên âm thanh lanh lảnh khi tới ngang lưng quần. Cười cười hắn lột sợi dây nịt của Bính ra. Thì ra Mark đã gài cái ” tracking sticker ” ở trong sợi dây nịt. Ngẫm nghĩ giây lát, Huyến vẫn để nguyên nó ở chỗ cũ rồi cài dây nịt lại cho Bính xong bỏ dụng cụ vào cặp da. Tắt đèn, hắn trở lại giường nằm nghĩ ngợi rồi sau đó chìm vào giấc ngủ. Hắn không thấy được một chiếc xe đậu kế cạnh chiếc Lincoln và một người bước ra gắn vật gì đó vào dưới lườn xong mới lái xe chạy đi.

Mở cửa nhà, đem vali vào phòng khách xong Phú Mỹ nói nhanh.

– Em lấy quần áo ra nghen. Anh đi làm cơm. Đói quá rồi…

Vâng lời Ngọc Trâm xách từng chiếc vali vào phòng ngủ. Mở ra nàng chậm rãi xếp quần áo của mình ra trước rồi sau đó mới tới quần áo của Phú Mỹ. Nàng thấy trong va li của anh có khẩu súng nhỏ và xinh xắn. Chưa bao giờ đụng tới bất cứ món vũ khí nào nên nàng e dè và sờ sợ khi chạm tới nó. Ngẫm nghĩ giây lát nàng cầm khẩu súng còn trong bao đi ra nhà bếp.

– Em thấy khẩu súng này trong va li của anh…

Phú Mỹ gật đầu cười khi thấy người yêu giơ ra khẩu súng. Một tay nấu ăn còn một tay cầm khẩu súng anh cười giải thích.

– Đây là quà sinh nhật của anh Frank, anh rễ của anh tặng cho anh lúc anh 21 tuổi. Bữa nay mình đi xa nên anh mang nó theo để phòng thân…

Mân mê khẩu súng giây lát anh cười hỏi.

– Em có bắn súng bao giờ chưa?

– Chưa. Còn anh?

– Cũng chưa… Một hồi nữa Mark lên đây chắc anh với em phải nhờ Mark chỉ cho tụi mình biết cách bắn. Lỡ có gì…

Ngọc Trâm không trả lời. Cầm khẩu súng nàng đem ra để nơi phòng khách. Vừa lúc đó điện thoại reo. Cầm lấy nàng biết đó là Mark.

– Hi Mark… Chị Ngọc Trâm đây…

– Dạ… Em gọi báo cho chị biết là em sẽ tới nhà chị trong vòng năm phút nữa. Em nói cho chị biết để chị đón em…

Vui lòng vì sự cẩn thận của Mark, Ngọc Trâm cười thốt.

– Vậy hả… Anh Phú Mỹ đang chiên steak… Em tới đi ăn cơm tối với tụi này cho vui…

Tắt điện thoại xong, Ngọc Trâm ra cửa sổ phòng khách đứng ngóng. Thấy xe quẹo vào rồi sau đó Mark bước ra nàng mới mở cửa. Đợi cho Mark vào xong nàng khép cửa lại, cài luôn hai cái khoá an toàn nữa.

– Thơm quá…

Mark cười nói lớn khi ngửi mùi beef steak bay ra tận phòng khách. Phú Mỹ ló đầu ra cười lớn.

– Mình ăn tạm cái này đi… Ngày mai anh sẽ nấu nhiều món hơn…

Ngọc Trâm cười nói với Mark.

– Để chị chỉ phòng cho em… Em muốn tắm rửa thay quần áo gì đó tuỳ em…

Nửa giờ sau, bữa cơm tối được dọn ra ở nhà bếp với ba món beef steak, khoai tây nướng và mỗi người được một dĩa xà lách. Trong lúc ăn Mark nói cho hai người biết sở dĩ anh tới chậm vì phải ghé qua chỗ của Huyến với Bính đang ở tại motel. Nhìn Mark, Ngọc Trâm hỏi nhỏ.

– Em đoán Huyến sẽ làm gì?

Ngần ngừ giây lát Mark mới chậm rãi trả lời.

– Hắn sẽ tìm cách giết anh hoặc chị hoặc cả anh chị…

Mark không thấy có điều gì thay đổi trên nét mặt của Phú Mỹ và Ngọc Trâm khi nghe mình nói ra câu đó. Chắc chắn họ đã nghĩ và biết điều đó và có thể đang chờ đợi việc đó xảy ra.

– Cách nào em biết không?

Phú Mỹ hỏi. Chần chừ giây lát Mark mới trả lời.

– Có nhiều cách lắm nên khó mà đoán Huyến sẽ dùng cách nào. Hắn đã hai lần sai đàn em giết anh chị mà không thành công. Bây giờ đàn em của hắn đã bị em bắt hết cho nên hắn không có chọn lựa nào hơn là tự mình hành động…

– Em muốn hắn tự ra tay?

Ngọc Trâm lên tiếng và Mark gật đầu cười trả lời.

– Hắn có tự mình ra tay thì cảnh sát mới câu lưu hắn rồi sau đó toà mới kết tội hắn được. Chỉ có điều là nguy hiểm cho anh chị vì mình ở ngoài sáng còn hắn ở trong bóng tối nên rất khó phòng ngừa. Không ai có thể đoán được Huyến sẽ làm gì, cách nào, lúc nào để giết anh chị. Em đã xin với cấp trên và họ đã liên lạc với cảnh sát địa phương cho một xe cảnh sát thường xuyên có mặt ở khu vực quanh nhà của anh chị. Tuy nhiên điều đó cũng không thể ngăn cản được Huyến lén lút hành động…

Khe khẽ gật đầu Phú Mỹ nhìn Ngọc Trâm rồi mới cười nói với Mark.

– Anh cũng nghĩ cách hay nhất là anh với chị phải tự bảo vệ lấy mình. Anh có khẩu súng của ông anh rễ mua cho lúc sinh nhật 21 tuổi mà anh chưa bắn thử lần nào. Mark có thể chỉ anh chị cách sử dụng…

Ngọc Trâm đưa khẩu súng cho Mark. Anh nhận ra đó là khẩu FN Herstal FNP-9. Anh cũng có một khẩu tương tự nhưng cũ hơn vì đã được anh xài nhiều lần trước khi đổi sang khẩu Glock-17 thông dụng của cảnh sát. Rất thành thuộc, tỉ mỉ và chi tiết Mark vui vẻ chỉ cho Phú Mỹ với Ngọc Trâm cách sử dụng tạm thời khẩu súng của họ. Hiện giờ không có trường bắn để thực tập nhưng cả hai cũng biết được cách mở, đóng khoá an toàn và bóp cò để bắn. Để Phú Mỹ ngồi nói chuyện với Mark, Ngọc Trâm cầm lấy khẩu súng đi vào phòng riêng để thực tập một mình. Nhìn theo bóng người tình, Phú Mỹ thở hơi dài nói với Mark.

– Anh mong Ngọc Trâm sẽ không phải dùng súng để giết người…

Mark gật đầu.

– Em cũng mong như vậy. Tuy nhiên có nhiều khi bị bắt buộc mình phải bóp cò… Đối với kẻ bất lương như Huyến thì nếu mình không giết hắn thì hắn sẽ giết mình…

Huyến thức giấc. Giơ tay lên hắn thấy chiếc đồng hồ dạ quang hiệu Rolex của hắn chỉ đúng 5 giờ sáng. Hắn cảm thấy khoẻ khoắn sau giấc ngủ ngon chừng bảy tiếng đồng hồ. Ngồi dậy hắn đi thẳng vào phòng tắm. Nước nóng dội trên người khiến cho hắn thêm tỉnh táo. Mấy phút sau hắn lặng lẽ thay quần áo trong lúc Bính vẫn còn ngủ vùi cho tới trưa vì ảnh hưởng của thuốc ngủ. Bao nhiêu thời gian đó đủ để cho hắn hành động. Cửa mở hắn rời phòng mang theo chiếc cặp da. Xuống tới bãi đậu xe, mở cửa ra nhưng không biết nghĩ gì mà hắn lại đóng và khoá xe lại rồi cuốc bộ. Vừa đi hắn vừa mỉm cười. Với cái ” tracking sticker ” vẫn còn trong người của Bính và có thể ở trong chiếc Lincoln, Mark nghĩ hắn vẫn ở tại phòng ngủ mà chưa có hành động nào hết. Điều đó có lợi cho hắn rất nhiều. Hắn cũng biết Mark đang ở cùng Ngọc Trâm và Phú Mỹ tại ngôi nhà gỗ mang số 144 mà hồi chiều hắn đã thấy xe quẹo vào. Cái cabin này lại ở sâu trong rừng cách đường cái non trăm bước. Ra tới đường lớn, hắn quẹo phải rồi lầm lủi bước. Đường vắng lặng vì chẳng có ai muốn thức giấc sớm vào sáng ngày thứ bảy lạnh lẽo mà nhiệt độ có thể xuống tới trừ 15 độ C. Gió rừng tạt vào mặt hắn lạnh căm.

– Mẹ xứ gì mà lạnh quá…

Huyến lẩm bẩm. Mặc dù đã mặc tới ba lớp áo mà bên ngoài là chiếc áo choàng dày cộm, hắn vẫn cảm thấy lạnh thấu xương. Con đường từ motel tới ngã rẽ vào căn nhà gỗ nơi Ngọc Trâm đang ở không đầy nửa dặm. Lát sau hắn thấy ngã rẽ nằm bên tay mặt của mình. Dừng lại ngắm cái bảng đề số 144 giây lát hắn bước nhanh. Xa trong kia, giữa khu rừng có ánh đèn thấp thoáng. Đồng hồ chỉ 5 giờ rưởi sáng. Trời vẫn còn tối mờ trong khu rừng cây.