← Quay lại trang sách

Chương 14

Ngồi lọt thỏm vào trong lòng ghế, chân duỗi dài ra, hai bàn chân đặt lên chỗ để chân, quyển sách đặt trong lòng, Ngọc Trâm nhìn ra khu rừng thưa và nhỏ ở sau nhà. Mới giữa tháng 4 mà trời nắng ấm và mưa nhiều. Cây hoặc hoa lạ nàng không biết tên phải nhờ tới Phú Mỹ giải thích mới biết như magnolia, redbud, dogwood hoặc các loại hoa như peonies, tulip, amarillis, dafoldil, muscari, lilac, spiraea và rất nhiều loại hoa khác mà Phú Mỹ cũng không biết tên bắt đầu nở hoặc nở rộ lên khiến cho toàn khu vực đầy màu sắc rực rỡ. Buổi sáng sớm khi mặt trời còn le lói, thức dậy sớm Phú Mỹ hay rủ nàng đi dạo trên những con đường quanh quẩn gần nhà. Mới đầu phàn nàn vì không thích dậy sớm nhưng chiều ý người yêu nàng gắng gượng làm cho anh vui lòng. Tuy nhiên, qua ngày hôm sau thì chính nàng lại rủ anh đi bộ, tuy có trễ hơn. Nàng nhận thấy người Mỹ rất thích trồng bông hoa cây cỏ. Nhà nào cũng có cây cao đầy bóng mát. Còn ven đường thì ôi thôi cây cổ thụ cao trật ót mà đa số là cây phong khiến cho mùa thu tới khung cảnh rất thơ mộng và lãng mạn. Đi bộ, về nhà tắm rửa và ăn sáng xong, Phú Mỹ vào phòng đọc sách và ở lì trong đó đôi khi một hai tiếng đồng hồ. Còn nàng thì không có chuyện gì làm ngoài đọc sách, xem tivi, làm vườn. Từ khi bị bắn hụt một lần nàng đâm ra sờ sợ không dám tự mình lái xe đi mua sắm này nọ. Huống chi nàng cũng chẳng thấy hứng thú gì trong chuyện mua sắm quần áo, giày vớ và nữ trang. Huyến đang âm mưu gì? Tính toán điều gì? Đêm hôm qua, Mark điện thoại báo cho nàng biết Huyến đã có mặt ở Atlanta. Phú Mỹ có mặt lúc nàng nói điện thoại với Mark. Sau đó anh có thái độ tư lự và trầm lặng. Suốt đêm nàng biết anh trở trăn và khó ngủ. Chính nàng, dù không nói ra cũng thầm lo âu và suy tính. Ngày nào Huyến còn đeo đuổi để quấy rầy, ngày đó nàng con chưa được sống an vui. Huyến như bóng ma của quá khứ, của đoạn đời mà nàng muốn bỏ đi.

– Em nghĩ gì dzậy em?

Ngọc Trâm mỉm cười nhìn người yêu khi nghe câu hỏi đó cùng với vòng tay ấm và cái hôn trìu mến lên má.

– Dạ đang nhớ anh…

– Anh cũng dzậy… Đang viết anh phải ra đây tìm em. Anh định bàn với em một chuyện…

Ngọc Trâm im lặng như chờ nghe.

– Ở nhà hoài cũng chán… Anh tính rủ em đi chơi…

– Đi đâu?

– Đi chỗ nào em thích…

Ngọc Trâm cười nhìn người yêu.

– Em muốn trốn người…

Nàng chưa kịp nói hết câu thì Phú Mỹ cười hắc hắc.

– Em muốn hai đứa mình lên núi yêu nhau đã đời…

Ngọc Trâm bật cười thánh thót vì người tình đã đọc được ý nghĩ của mình. Hồi nãy nàng hồi tưởng lại quãng thời gian ngắn ngủi ở cái ” cabin ” nơi Phú Mỹ dùng làm chỗ trốn người và cũng là nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên. Bật ngồi dậy nàng ôm choàng lấy người tình rồi kéo anh vào cửa. 15 phút sau, hai người song song xuống lầu với hai chiếc va li lớn.

– Em gọi báo cho Mark biết…

Ngọc Trâm nói trong lúc Phú Mỹ xách hai chiếc va li ra xe. Bỏ va li vào xe xong xuôi anh đứng nhìn quanh quất nhà chứa xe. Mắt anh dừng lại nơi cái tủ đựng dụng cụ. Ngăn trên cùng có ba khẩu súng. Bước tới ngắm nghía khẩu FN Herstal FNP-9 anh mỉm cười nhớ lại Frank, ông anh rể của mình. Đây là món quà mà Frank đã cho anh nhân dịp sinh nhật thứ 21. Vì là quà tặng của người thân nên anh vẫn giữ dù chưa bao giờ đụng tới nó. Đứng ngắm nghía và suy nghĩ giây lát anh lấy khẩu súng bỏ vào va li của mình rồi đậy cốp xe lại vừa đúng lúc Ngọc Trâm bước ra. Ngồi vào ghế tài xế nàng từ từ lên tiếng

– Em nói với Mark rồi. Mark cũng cho em biết là đã bắt hai tên đàn em của Huyến mang từ Cali qua. Chỉ còn lại một mình nên chắc Huyến chưa có làm gì đâu mà phải chờ khi nào đàn em khác từ Cali qua hắn mới hành động. Ở đây Huyến có Bính nhưng Bính lại bị cảnh sát theo dõi gắt gao nên chắc hắn không dùng Bính đâu…

Phú Mỹ gật đầu cười.

– Xe mình đã được Mark gắn ” tracking device ” nên mình đi đâu Mark cũng biết. Anh nghĩ không có chuyện gě xảy ra đâu…

Cửa mở lên và chiếc Accord từ từ rời nhà.

Huyến càu nhàu vì Bính nói với hắn xe đã gần hết xăng nên cần phải ghé lại trạm xăng trên đường gần với xa lộ I285. Sau khi châm đầy bình xăng, Bính mới nổ máy và chiếc Lincoln từ từ ra đường lớn. Ngay lúc đó Huyến thấy chiếc Honda Accord chạy ngược chiều với hắn. Dù chỉ nhìn thoáng qua song hắn biết tài xế là ai.

– Quẹo… quẹo… theo sau chiếc Honda Accord cho tao…

Huyến hét vào tai Bính khiến gã đàn em tức tốc U turn. Có tiếng còi vang vang. Tiếng bánh xe rít trên mặt đường và chút khói bốc lên.

– Cái gì vậy Anh Ba?

Bính hỏi sau khi chiếc xe quẹo cua thật gắt rồi nhập vào dòng xe cộ lưu thông. Giọng của Huyến vang lên như tiếng gầm gừ.

– Con Trâm… Nó đang lái chiếc Honda Accord đằng trước mặt mình đó… Mày bám theo sau nó đừng để lạc mất…

Tuân lệnh đàn anh, Bính bám sát chiếc Accord một khoảng cách đủ để không bị lạc.

– Có thằng bồ của nó ngồi bên nữa… Mẹ kiếp…

Bính liếc nhanh đàn anh khi nghe giọng nói gằn gằn. Chiếc Honda Accord rẽ vào đường nhỏ bên tay mặt để ra xa lộ I285.

– Họ đi đâu vậy cà?

Bính lẩm bẩm. Tuy hắn lẩm bẩm mà Huyến lại nghe được. Giọng của đàn anh của hắn hằn học và đay nghiến.

– Đi hưởng tuần trăng mật chứ đi đâu. Hai đứa nó kéo nhau lên núi kiếm chỗ vắng người đú đởn với nhau…

– Ủa anh biết họ đi đâu à?

– Biết…

Trả lời câu gọn lỏn, Huyến nhắm mắt lại để đàn em vừa lái xe bám sát chiếc Accord ở đằng trước mặt vừa im lìm suy tính.

Ngồi trong xe Mark cau mày khi thấy có sự thay đổi mới và lạ trên màn hình của hệ thống theo dõi của mình. Tracking sticker mà anh gắn trên chiếc Lincoln đã di chuyển mà lại theo đường I75 South và càng ngày càng đi xa hơn xuống hướng nam. Trong lúc cái tracking sticker được gắn ở trên xe của Bính lại nằm ngay tại chỗ của chiếc Lincoln.

– Có cái gì trục trặc rồi…

Vị sĩ quan cảnh sát lẩm nhẫm. Cùng lúc đó anh lại thấy dấu hiệu mới hiện ra. Đây là cái tracking sticker được gắn trong người của Bính. Bình thường nó không có hoạt động. Chỉ khi khẩn cấp Bính bấm nút kích hoạt thì nó mới chuyển dấu hiệu về cho Mark. Nhìn dấu hiệu di chuyển trên xa lộ I285 rồi sau đó lại đổi qua I75 North, Mark buột miệng la nhỏ.

– Hay là… Ái chà…

Ý nghĩ nẹt ra trong óc như tia lửa điện khiến cho Mark tức tốc đề máy xe nổ. Chỉ cần hai mươi phút anh đã có mặt ở motel nơi mà anh đã bắt Hưng với Thạnh. Chiếc Lincoln biến mất. Chỉ có chiếc Camry của Bính còn đậu. Mark thầm khen ngợi Huyến đã nghĩ ra cách thức tạm thời qua mặt mình. Khám phá ra chiếc Lincoln đã bị gắn tracking sticker, hắn bèn nhân đó lấy nó gắn qua xe của một người khác. Vì vậy anh mới ngạc nhiên tại sao chiếc xe lại đi về hướng I75 South. Phần hắn ra lệnh cho Bính bỏ xe tại motel rồi lái chiếc Lincoln đi với hắn tới nhà Ngọc Trâm và theo dõi nàng đi về Knoxville. Dù tính toán cẩn thận nhưng chỉ có một điều hắn chưa nghĩ ra Bính lại mang trong người tracking sticker thứ nhì. Nhờ vật này mà anh mới biết hắn đang lái xe theo sau Ngọc Trâm. Tuy nhiên sớm muộn gì hắn cũng biết Bính đã cộng tác với cảnh sát. Điều này rất nguy hiểm cho Bính.

Đang lái xe, nghe điện thoại của mình reo, Ngọc Trâm bèn đưa cho Phú Mỹ nghe. Mark lên tiếng.

– Chị Ngọc Trâm…

– Không anh Phú Mỹ đây. Có chuyện gì không Mark?

– Dạ em gọi báo cho anh chị biết có thể Huyến đang lái xe theo sau xe của anh chị…

Không những Ngọc Trâm mà ngay cả Phú Mỹ cũng sợ xanh mặt khi nghe Mark nói. Từ từ Mark giải thích những gì đã xảy ra cho hai người nghe rồi mới dặn dò.

– Anh chị để ý ở đằng sau coi có chiếc xe Lincoln nào không. Bính với Huyến đang ở trên chiếc xe này… Anh biết anh đang ở đâu không?

Phú Mỹ trả lời sau khi nhìn bảng chỉ đường.

– Anh vừa qua khỏi Lake Allatoona…

Ngọc Trâm vọt miệng xen vào.

– Mark… Chị chạy chậm lại để chờ em nghen…

Im lặng giây lát Mark mới lên tiếng.

– Chị cứ việc chạy bình thường để Huyến không nghi ngờ. Em sẽ bắt kịp chỉ chừng 15 phút nữa. Chị nhìn kính chiếu hậu để coi có thấy chiếc Lincoln nào ở sau…

Sau khi dứt điện thoại với Mark, Phú Mỹ quay nhìn người yêu đang lái xe.

– Em nghĩ sao?

Mắt không rời kính chiếu hậu, Ngọc Trâm lên tiếng. Phú Mỹ ngạc nhiên khi nhận ra giọng nói của nàng không còn lo sợ và hoảng loạn như trước. Ngay cả nét mặt cũng bình thản và tự nhiên.

– Huyến muốn theo sau mình thì cứ để cho hắn theo. Em cũng như anh không thể nào sống trong lo âu và sợ hãi suốt đời mình được. Em nghĩ đã tới lúc mình phải đối diện với hắn, nói cho hắn biết là mình không sợ hắn, sợ cái đảng hay cái thế lực bao che của hắn. Em nghĩ Huyến không dám đàng hoàng ra mặt giết hai đứa mình đâu vì như thế hắn sẽ bị tù. Hắn sẽ khủng bố tinh thần của mình trước…

Đang nói, thấy Phú Mỹ mỉm cười, Ngọc Trâm hỏi liền.

– Anh cười gì dzậy. Cười em hả?

– Ừ… Anh cười em vì lúc này anh thấy em đổi khác hơn lúc mình mới gặp nhau.

– Đổi khác như thế nào?

– Vài tháng trước, lúc mới gặp nhau anh thấy em, dù bên ngoài vẫn vui cười nhưng nhiều lúc anh bắt gặp em ngồi thẩn thờ, có khi buồn rũ ra, có khi như là chán đời hay thất vọng về điều gì đó. Bây giờ em vui vẻ, tự tín và mạnh mẽ lên…

Sau khi nghe Phú Mỹ đưa ra nhận xét về mình, Ngọc Trâm quay sang nhìn anh cười cất giọng âu yếm và nũng nịu.

– Tại anh đó. Em gặp anh, quen biết anh rồi yêu anh. Em có tình yêu, em cảm thấy đời sống của mình có ý nghĩa. Em không phải sống cho riêng em mà em còn sống cho người khác như cho anh và con cái của chúng ta sau này. Em có tình yêu, hạnh phúc và tương lai ở trước mặt nên em phải vùng lên để bảo vệ những gì em có…

Ngừng nói đưa tay ra cho Phú Mỹ nắm lấy bàn tay của mình, mắt nhìn vào kính chiếu hậu để tìm kiếm bóng chiếc Lincoln, Ngọc Trâm thở dài nhè nhẹ.

– Cũng như cái đảng cộng sản đang phá hoại đất nước, Huyến chính là kẻ đeo đuổi để phá hoại đời em và luôn cả anh nữa. Chúng ta không có cách nào hơn là đối mặt với hắn. Phải huỷ diệt hắn thì chúng ta mới sống an lành và vui hưởng hạnh phúc được…

Phú Mỹ xiết chặt bàn tay của Ngọc Trâm như đồng ý và hưởng ứng những gì nàng nói. Nhạc vang lên cho họ biết có điện thoại. Nhìn số Phú Mỹ biết Mark gọi.

– Hi Mark…

– Dạ.. chào anh… em gọi báo cho anh chị biết là em ở đằng sau chiếc Lincoln của Huyến cách chừng ba chiếc xe…

– Cám ơn em… Anh chị cũng đã thấy chiếc Lincoln rồi…

– Anh chị cứ lái xe làm như không biết mình bị theo dõi. Mọi việc em sẽ lo…

Huyến thức dậy sau giấc ngủ ngắn. Vừa mở mắt ra xong hắn nhắm lại liền rồi lại mở he hé. Trong tư thế như ngủ hắn âm thầm quan sát mọi cử chỉ của đàn em. Bính, vừa lái xe vừa như trông chừng cái gì ở phía sau.

– Có ai theo mình hả?

Huyến hỏi gọn. Bính giật thót người vì câu hỏi đột ngột của đàn anh.

– Dạ… dạ… Em chỉ coi chừng thôi…

Huyến làm thinh nhắm mắt lại cùng với vành môi nhếch thành nụ cười lặng lẽ. Cử chỉ bối rối của đàn em không qua được ánh mắt sắc sảo của một kẻ điêu ngoa xảo quyệt như hắn. Từ lúc lái xe tới giờ Bính im lặng nhiều hơn nói trái với lệ thường tía lia cái miệng. Sự thay đổi nhỏ nhặt đó thoạt đầu hắn không để ý. Cho tới bây giờ bắt gặp cử chỉ liếc chừng vào kính chiếu hậu của gã đàn em hắn mới nghĩ phải có việc gì xảy ra không bình thường. Đang nhắm mắt, Huyến chợt ngồi dậy cầm lấy chiếc cặp da đặt lên đùi của mình. Mở cặp da ra, hắn cố ý mở mà cái nắp cặp da mở về phía tay trái để Bính không thấy được trong cặp da chứa cái gì cũng như không thể nào thấy được đàn anh làm cái gì. Lặng lẽ bấm cái nút ” on ” của GPS Bug Detector rồi sau đó bấm cái nút ” off ” của chữ ” audio sound ” xong hắn lại bấm nút ” check ”. Âm thanh không phát ra được nhưng trên màn hình nhỏ có đốm xanh sáng rực chứng tỏ ” signal ” phát ra rất mạnh vì ở gần. Mỉm cười gật gù tỏ vẻ hài lòng, Huyến tắt máy, đóng cặp da lại xong lẩm bẩm.

– Mày phản anh hả… Sau khi xử lý con Ngọc Trâm với thằng viết văn phản động, tao sẽ hỏi tội mày… Từ xưa tới giờ không có thằng nào phản tao mà sống đâu…

Dĩ nhiên Bính không nghe được câu nói của đàn anh. Hắn an lòng lái xe khi thấy đàn anh nhắm mắt ngủ suốt đoạn đường dài. Atlanta cách Knoxville khoảng chừng bốn giờ xe chạy cho nên độ 5 giờ chiều mới tới Gatlinburg. Đi bất thình lình không có chuẩn bị thức ăn nên Ngọc Trâm phải ghé vào tiệm bán thực phẩm cho Phú Mỹ mua thức ăn nấu trong thời gian họ ở tại cabin khá xa thành phố. Vừa lái xe Ngọc Trâm vừa cười hỏi.

– Anh nấu cái gì dzậy anh. Nấu món gì lẹ lẹ nghen… Em đói bụng quá chời…

– Anh làm beef steak ăn với khoai tây nướng, bánh mì và xà lách. Cái đó lẹ nhất…

Quẹo xe đi theo đường tắt do Phú Mỹ chỉ, Ngọc Trâm nhìn vào kính chiếu hậu thấy chiếc Lincoln màu trắng vẫn lẽo đẽo theo sau mình cho tới khi đậu vào dirveway của căn nhà gỗ nàng thấy nó chạy ngang qua rồi biến mất.