← Quay lại trang sách

Chương 776 Trái Tim Gia Cát Vân Mệt Mỏi

Cái gì gọi là tú sắc khả xan? Tiên tử trước mắt chính là tú sắc khả xan.

Cho dù cô không có trang điểm nhưng cô vẫn xinh đẹp như nghệ thuật, khí chất lạnh như băng, vóc người cao gầy, chân dài gợi cảm.

Cánh tay trắng như tuyết của cô vừa cởi áo khoác ra cũng có thể làm cho Gia Cát Vân hoa cả mắt.

Còn có làn da trắng như tuyết của cô tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của cây dành dành.

Có một bài thơ từ thời nhà Tống rằng: [Một bông hoa có thể tỏa hương thơm cả căn phòng, nàng tươi tắn và tao nhã, xa cách và yên tĩnh, ngọt ngào nhưng không nhờn, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái và muốn ở bên cạnh nàng.]

Hạ Tiểu Bạch cũng tò mò đánh giá nhà hàng này.

Cô đã ở Yến Kinh một khoảng thời gian, nhà hàng này cũng rất có tiếng là thánh địa tình nhân ở Yến Kinh (địa ngục của nam sinh)

Việc trang trí cây ngô đồng ngoài cửa sổ khiến nhà hàng trông thoải mái, trang nhã và cũng lạ mắt hơn.

Phong cách trang trí lãng mạn và đẹp mắt mang đậm phong cách Pháp.

Đương nhiên giá cả cũng không ít.

Thu nhập bình quân đầu người là hơn 3.000 nhân dân tệ/người, đây vẫn là mức tiêu dùng rất là bình thường, càng là ăn không đủ no.

Hạ Tiểu Bạch phát hiện chỗ ngồi xung quanh đều trống rỗng.

Chỉ có mười mấy người phục vụ cung kính đứng ở cách đó không xa, nơi này hẳn là bị Gia Cát Vân bao hết rồi.

Này cần bao nhiêu tiền chứ?

Tính mức kinh doanh làm sao cũng phải tốt mười mấy 200 ngàn, xem ra tối nay tới cũng không lỗ!

Gia Cát Vân cứ yên lặng như vậy đối diện thưởng thức mỹ nhân, cô rõ ràng chỉ là ăn mặc rất đơn giản, thậm chí còn có vài sợi tóc rối bù dính trên khóe miệng.

Thế nhưng chính là bộ váy đơn giản và ngây thơ ấy đã khiến Gia Cát Vân không khỏi nhớ tới thiếu nữ thời niên thiếu lúc gặp phải âu yếm.

Năm đó hắn còn chưa phải là một tay chơi, khi nhìn thấy cô gái mình thích chỉ dám chôn ở trong lòng thầm mến.

Mãi cho đến khi hai người chia xa nhau, hắn vẫn không thổ lộ tình cảm của mình với cô gái.

Khi gặp lại nhau, đối phương đã trở thành một người phụ nữ đã có gia đình. Mà hắn cũng không còn là thiếu niên ngây thơ của năm đó nữa.

(Cho nên trong đêm hai người gặp lại nhau, hắn đã ngủ với cô gái mà hắn từng thầm mềm khi còn là thiếu niên)

Hạ Tiểu Bạch cũng phát hiện Gia Cát Vân liên tục nhìn chằm chằm vào mình.

Đôi mắt như bông tuyết của cũng cố ý nhìn về phía đối phương.

Khuôn mặt thanh tú và thuần khiến đỏ bừng mang theo chút ngây ngô.

"Gia Cát công tử vì sao lại nhìn tôi chằm chằm như thế?"

"Là tôi ăn mặc quá mức tùy ý rồi sao?"

"Nếu biết sớm Gia Cát công tử sẽ mời tôi một nhà hàng sang trọng như vậy, tôi chắc chắn sẽ ăn mặc đẹp hơn một chút rồi."

Gia Cát Vân nhìn cô ngây ngô thẹn thùng vội vã lắc đầu.

"Không phải, Tiểu Bạch tiểu thư mặc như vậy cũng đã rất xinh đẹp rồi."

"Trong đời tôi chưa từng thấy cô gái nào thanh thuần xinh đẹp như tiểu thư Tiểu Bạch."

Hạ Tiểu Bạch ngồi vào chỗ, cách đó không xa có một nghệ sĩ violin đang chơi một bản nhạc nhẹ nhàng.

Mặt bàn tràn ngập những ngọn nến lãng mạn, những đồ dùng bằng vàng, bạc và thủy tinh lấp lánh trên tấm khăn trải bàn màu trắng.

Nếu một cô gái bình thường nhìn thấy cảnh tượng này kết hợp với khuôn mặt tuấn tú của Gia Cát Vân.

Sợ rằng đã sớm bị sự lãng mạn này đánh gục rồi.

Đáng tiếc lúc này Hạ Tiểu Bạch chỉ chú ý đến giá cả trên thực đơn.

Cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao nơi này gọi là kẻ giết chết ví tiền của đàn ông.

Nếu như trước kia để cho cô đến đây ăn một bữa cơm, sẽ phá sản trong vài giây.

Lúc này một người phục vụ bước đến.

Cô ta không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp như thiên tiên của Hạ Tiểu Bạch.

Thảo nào có thể đi ăn tối với một anh chàng đẹp trai và giàu có như vậy.

Gia Cát Vân nhìn đôi mắt to xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch đang nhìn chằm chằm vào thực đơn với vẻ mặt bối rối và ngây thơ.

Anh ta không khỏi mỉm cười, một cô gái ngây thơ như vậy đáng để anh ta bảo vệ cả đời….

(Hạ Tiểu Bạch chỉ đang bối rối trước giá cả trên thực đơn. Cô đang nghĩ đến việc gọi món gì đó đắt tiền nhưng không no để làm fan tự nhận của Gia Cát Vân. Đã ra ngoài rồi mà không ăn ngon thì thật có lỗi với chính mình)

Hạ Tiểu Bạch nhìn một hồi, dùng đôi tay xinh đẹp chậm rãi đóng thực đơn lại, lông mày giả vờ hơi cau lại.

Trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô hiện lên một tia do dự.

Gia Cát Vân cũng chú ý tới người đẹp đối diện hơi cau mày, vội vàng khẩn trương hỏi.

“Sao vậy? Lẽ nào cô không thích các món ăn trên thực đơn sao?”

Hạ Tiểu Bạch khẽ lắc đầu, lo lắng nói.

“Không phải….quả thực tôi rất vui khi được Gia Cát công tử mời ăn cơm.”

“Chỉ là vừa rồi tôi nhìn vào thực đơn, có phải hơi mắc hay không?”

“Hay là chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm nhé.”

Cô còn giả vờ thì thầm nói.

------

Dịch: MBMH Translate