← Quay lại trang sách

Chương 783 Tôi Phải Lập Gia Đình, Nhưng Người Đàn Ông Tôi Muốn Gả Không Quan Tâm Tôi

“Mà Nhậm Sơ Tuyết, đại tiểu thư chính là một tuyệt thế mỹ nữ, tôi đã từng gặp một lần.”

"Tóc vàng bồng bềnh, tướng mạo tuyệt đẹp, dáng người mảnh khảnh, da trắng như tuyết, còn có một đôi mắt màu xanh làm cực kỳ xinh đẹp.”

Một vị thiếu gia khác cũng nói: “Đúng đó, đúng tôi, dù lúc đó tôi không có tư cách tham gia, nhưng có một người anh em của tôi có mặt ở đó. Tôi nghe cậu ta nói đại tiểu thư nhà họ Hạ đẹp đến mức vượt quá con người bình thường, chứ không phải xấu hơn người bình thường…”

Gia Cát Phong phản bác: "Ha ha, với mối quan hệ của nhà họ Hạ và Nhậm, có trời mới biết bọn họ đã giao dịch cái gì không thể cho ai biết.”

"Không nói chuyện với các người nữa, đẳng cấp khác biệt, tôi đi trước.”

Gia Cát Phong một câu này rồi trực tiếp bỏ đi.

Anh ta rất là bất đắc dĩ.

Xem ra nhà họ Hạ thật sự rất biết cách thổi phồng….. biến một cô gái xấu xí nói thành tiên nữ.

May là mình có nội gián nên biết được chân tướng, nếu không đã hồ đồ đi cưới Hạ Tiểu Bạch.

Quả nhiên mình rất là thông minh, hậu nhân của Gia Cát Khổng Minh. ꉂ(ˊᗜˋ*)

Gia Cát Vân đi đến một phía bờ biển vắng vẻ, ánh trăng ở đây rất đẹp, thỉnh thoảng còn có gió biển lành lạnh thổi tới.

Ánh trăng chiếu lên từng cơn sóng biển cuồn cuộn tạo nên những dải ánh sáng màu bạc rất xinh đẹp.

Trong tay anh ta còn cầm một chai Champagne, lại uống thêm một ngụm.

Đang lúc anh ta chuẩn bị rời đi thì nghe thấy cách đó không xa có tiếng sáo du dương truyền đến.

Gia Cát Phong lập tức dừng bước, cẩn thận lắng nghe tiếng sáo êm tai này.

Thậm chí trong gió biển còn có mùi hương hoa dành dành nhẹ nhàng.

Tiếng sóng biển ầm ầm cũng không thể che được vẻ đẹp giai điệu tinh tế kia, nếu lắng nghe một cách kỹ lưỡng thì sẽ có một cảm giác sâu lắng chiếm giữ lấy trái tim.

Giống như tất cả sự náo nhiệt đều đã đi xa, chỉ có âm thanh của trời này vĩnh viễn trường tồn.

"Nhưng vì sao người có thể tấu lên một giai điệu tuyệt vời như thế này lại xen lẫn trong đó một chút ai oán? Khiến cho người nghe có cảm giác muốn rơi lệ.”

Gia Cát Phong cũng là một người rất hiểu âm nhạc, anh ta thường xuyên nghe nhạc lúc rảnh rỗi không có gì làm.

Anh ta hít một hơi thật sâu mùi hoa dành dành, mùi hương này có thể làm cho người ta bình tâm lại.

Gia Cát Phong nhìn về hướng vang lên giai điệu, hình như là ở đường bờ biển cách đó không xa.

Trong mơ hồ có một bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp đứng đơn độc dưới ánh trăng.

Không ngờ người thổi sáo lại là một cô gái tóc dài tới hông.

Gia Cát Vân không hề nghĩ ngợi, lập tức đi về phía bờ biển.

Khi anh ta đến cách cô gái kia chưa được mười mét thì có một cơn gió biển thổi tan đám mây phía chân trời.

Ánh trăng màu bạc lại chiếu xuống lần nữa, cũng chiếu lên bóng người xinh đẹp kia.

Chỉ trong nháy mắt!

Gia Cát Phong liền nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương, mắt anh to mở rất to có vẻ như rất sợ hãi sẽ bỏ sót chi tiết nào.

Đặc biệt là gương mặt kia, tựa như tiên nữ hạ phàm, làm cho người ta nhìn một cái đã khó mà quên được.

Làn da trắng tinh như tuyết, tựa như thổi nhẹ cũng đủ làm hỏng mất, một mái tóc đen bay trong gió.

Ánh trăng chiếu lên người cô, nhất thời không biết là mỹ nhân như trăng hay là trăng như mỹ nhân.

Sao một khúc nhạc cổ điển tuyệt vời, tiên nữ xinh đẹp lạnh lùng cất cây sáo đi.

Đôi mắt sáng long lanh như sao băng nhìn về phía này.

Trái tim Gia Cát Phong như lỡ nhịp, anh ta biết đây chính là mỹ nhân mà cả đời cũng không quên được.

Đôi mắt hoàn mỹ điềm tĩnh kia phát ra khí chất siêu nhiên, giống như người trong tiên cảnh, sao trời hay ánh trăng cũng khó mà sáng bằng.

Gia Cát Phong ngơ ngác nhìn mỹ nhân tóc dài bên bờ biển.

Ánh trăng màu bạc ung dung phản chiếu lên nhãn sắc của cô, giống như nữ thần giáng thế bên cạnh Lạc Thủy.

Đẹp quá, đẹp quá, anh ta không nhịn được mà khen ngợi trong lòng.

Trên đời này sao lại có người xinh đẹp như cô ấy vậy chứ?

Người như trăng, cổ tay trắng như sương tuyết.

Nhan sắc được ẩn giấu dưới thời gian, hoa sen cũng phải xấu hổ trước dung nhan như ngọc.

Đây là lần đầu tiên Gia Cát Phong gặp một tiên nữ xinh đẹp giống như trong tiểu thuyết tiên hiệp.

Có lẽ chỉ có tiên nữ mới có thể hình dung được nhan sắc của cô.

Cô mặc một chiếc váy dài thanh nhã, làn da óng ánh trắng như tuyết, dáng người càng uyển chuyển xinh đẹp, cặp đùi đẹp thon dài không tì vết.

Với một bộ trang phục cổ điển, nàng tiên trước mắt như được thiên nhiên tạo nên, chỉ để làm thế nhân phải kinh ngạc.

Nhưng vì sao gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô lại có vẻ không vui, đôi mắt rũ xuống mang theo sự cô đơn.

Làm người ta chỉ cần nhìn sẽ cảm thấy đau lòng?

Gia Cát Phong nghĩ thầm, tuổi tác đối phương chắc chỉ tầm hai mươi.

Con gái ở tuổi này mà gặp chuyện không vui thì chỉ có thể là vấn đề tình cảm…

Chẳng lẽ cô ấy bị đá?

Gia Cát Phong lắc đầu, sao mà vậy được, cô xinh đẹp như một nàng tiên như thế, nếu có người đàn ông nào dám đá cô ấy, thì có thể khẳng định kẻ kia chính là một tên gay không có voi con.

------

Dịch: MBMH Translate