← Quay lại trang sách

Chương 784 Anh Không Sao Chứ?

Đúng lúc này, tiên nữ mở miệng.

"Xin hỏi anh là ai? Chẳng lẽ tôi thổi sáo làm phiền đến anh sao?”

Giọng nói của tiên nữ như u lan, linh hoạt kỳ ảo cực kỳ dễ nghe.

Gia Cát Phong nghe cũng cảm thấy cực kỳ dễ chịu, anh ta vội vàng lắc đầu.

"Xin lỗi...... tôi chỉ đi ngang qua đây, nghe được một giai điệu cực kỳ xinh đẹp nên mới đi tới.”

"Là tôi quấy rầy đến em mới đúng.”

Đôi mắt của tiên nữ tuyệt mỹ chỉ nhìn thoáng qua cây sáo trong tay, rồi nhìn về phía bờ biển lần nữa.

Bỗng nhiên cách đó không xa vang lên tiếng ầm ầm, trong chốc lát chân trời được pháo hoa với đủ loại màu sắc lấp đầy, giống như có vô số ngôi sao băng đang nổ tung trên bầu trời, cánh hoa như mưa nhao nhao rơi xuống.

Pháo hoa cực kỳ xinh đẹp như hoa sen trắng nở rộ, thuần khiết trong sáng.

Nhưng cũng hệt như hoa hồng chớm nở, kiều diễm ướt át.

Khói lửa trải đầy bầu trời như thế giới mộng ảo bảy màu.

Gia Cát Phong nhìn pháo hoa xinh đẹp như vậy thì cũng không thể không nở nụ cười.

"Pháo hoa này thật xinh đẹp, có đúng không tiểu thư xinh đẹp?”

Anh ta đưa mắt nhìn gương mặt tuyệt mỹ của tiên nữ.

Nhưng trong đôi mắt sáng như sao trời của đối phương, Gia Cát Vân chỉ thấy được sự ưu sầu.

Mặc dù đôi môi anh đào của cô cong lên nở một nụ cười, nhưng trong nụ cười này lại có nhiều đau buồn.

Gia Cát Phong có chút không rõ... Vì sao khi nhìn cảnh tượng xinh đẹp như vậy mà cô cũng chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười.

Anh ta nhịn không được nên bắt chuyện hỏi lần nữa: “Chẳng lẽ pháo hoa này không đẹp? Sao tôi thấy hình như em đang muốn khóc?”

"Có phải em gặp chuyện gì không vui không?”

"Nếu được thì cứ nói với tôi, xem như tìm người tâm sự.”

"Thật ra tôi cũng từng học tâm lý học được hai năm, em yên tâm, tôi sẽ không kể lại cho bất kỳ người nào.”

Tiên nữ chỉ đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn anh ta một cái, đôi môi ướt át khẽ mở.

"Chuyện của tôi, anh không giúp được….”

"Tôi chẳng muốn một mình thổi sáo, yên tĩnh một chút.”

Nói rồi cô càng cố gắng mạnh mẽ, nở một nụ cười với Gia Cát Phong.

“Cảm ơn anh đã quan tâm….”

Cô hơi nhếch miệng, chỉ là đau khổ như vậy? Trong mắt cô có quá nhiều sự đau lòng không hiểu nổi, khiến cho người ta có cảm giác rất cô độc.

Gia Cát Phong không biết làm sao, chỉ nhìn cô thôi mà anh ta đã cảm thấy có chút cô độc ưu sầu, trong lòng có chút khó chịu.

Nhìn lại thì đây chính là bờ biển, xa xa ngoài kia chính là biển cả mênh mông vô bờ.

Nếu như để cô ở đây một mình thì thật sự làm người ta cảm thấy hơi bất an.

Huống chi anh ta cũng không muốn cứ vậy mà rời đi.

Cả đời này khó khăn lắm mới gặp được một mỹ nhân như vậy, không tranh thủ một phen thì anh ta sẽ hối hận cả đời.

Anh ta cắn răng nói: “Em không nói thì làm sao biết tôi không giúp được em chứ?”

"Chắc chắn là em đang gặp chuyện không vui đúng không.”

“Nếu như giấu mãi trong lòng cũng chỉ làm mình buồn hơn thôi, nếu nghiêm trọng còn dễ sinh ra trầm cảm.”

"Thật ra lúc không vui tôi cũng thích nghe nhạc, như mà tôi lại không biết chơi nhạc cụ….”

Thiếu nữ nhìn cây sáo trên bàn tay trắng như tuyết, cười tự giễu một cái, cô ngẩng mặt lên, cười nói một cách tự nhiên.

"Anh thích nghe nhạc một mình sao?”

"Hay là tôi thổi một bài anh nghe có được không?”

Cô nở một nụ cười rất ấm áp, ngay cả độ cong của khóe miệng cũng hoàn hảo đúng chỗ, làm cho người khác không thể dời mắt.

Đúng thế...cứ như vậy mà hấp dẫn, nụ cười quanh quẩn trong lòng không cách nào xóa đi.

Gia Cát Phong biết rằng cô chỉ cười một cách miễn cưỡng.

Vì tay cầm sáo của cô đang siết thật chặt, cho thấy rõ ràng tâm trạng cô đang rất tệ.

Nhưng anh ta cũng không từ chối lời đề nghị của tiên nữ xinh đẹp, bởi vì anh ta cũng rất muốn nghe giai điệu của cô ấy.

"Đương nhiên là tôi muốn nghe rồi.”

Gia Cát Phong chỉ trả lời đơn giản một câu, nhưng thật ra trong lòng anh ta cũng rất khẩn trương.

Này có tính là bắt chuyện với tiên nữ rồi không Trong lòng anh ta tràn đầy vui sướng.

Tiên nữ tuyệt mỹ nâng sáo lên, nhẹ nhàng đưa đến môi.

Ngón tay cô nhẹ nhàng di chuyển trên thân sáo, giai điệu khiến người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái lần nữa vang lên trong màn đêm.

Dư âm giai điệu dễ nghe, giống như tất cả huyên náo đều đã bay xa, tựa như những chú bướm nhẹ nhàng nhảy múa trên không, có đôi khi lại như những ngôi sao sáng chói lấp lóe trên bầu trời đêm.

Mái tóc đen nhánh của cô tung bay dưới ánh trăng, thỉnh thoảng lại tỏa ra hương thơm thấm vào tận tim gan bay tới chớp chóp mũi, ngọt mà không ngấy.

Chẳng biết từ lúc nào Gia Cát Phong đã trầm mê trong đó….

Khi anh ta kịp phản ứng lần nữa thì thì vẫn là đối phương gọi anh ta tỉnh lại.

"Anh này? Anh không sao chứ?”

Gia Cát Phong kịp phản ứng, nhìn tiên nữ trước mặt, cũng có chút xấu hổ.

------

Dịch: MBMH Translate