Chương 788 Là Anh Ta Đã Phụ Lòng Cô
Chỉ sợ Nhậm Chính An cũng đã sớm thèm rỏ dãi với Hạ Tiểu Bạch nên đã cố ý để anh ta giải trừ hôn ước, cho anh ta có cơ hội ôm mỹ nhân về.
Chỉ sợ nếu đổi lại là mình thì cũng sẽ làm như vậy thôi...
Dù sao thì Hạ Tiểu Bạch trước mặt thật sự quá đẹp, một cô gái với vẻ ngoài hoàn hảo, các đường nét trên gương mặt xinh xắn không một chút tì vết nào.
Dù là giơ tay cũng toàn là khí chất đại gia khuê tú,
Còn có một vấn đề chính là? Có khi nào em trai tốt của anh ta cũng có suy nghĩ này?!
Hạ Tiểu Bạch nghĩ thầm, chỉ sợ bây giờ trong lòng Gia Cát Phong đã hối hận như ăn phân.
Lúc trước cô cũng không ngờ Gia Cát Phong sẽ đến từ hôn, nếu không thì bây giờ đã không có trò hay để xem.
Đôi môi ướt át mọng nước lại lên tiếng lần nữa.
“Tôi đã nói tên cho anh Gia Cát rồi? Nhưng anh vẫn chưa cho tôi biết tên anh?”
Lúc này trong nội tâm Gia Cát Phong cực kỳ hoảng loạn.
Tuyệt đối không thể nói cho cô ấy biết mình chính là Gia Cát Phong! Ít nhất thì bây giờ không được.
Trước hết phải tìm một cơ hội cầu xin nhà họ Hạ xem có cơ hội cứu vãn lại không…. rồi tính tiếp.
Dù chỉ là một chút hy vọng nhỏ nhoi anh ta cũng không muốn buông tha….
Anh mắt anh ta có chút lấp lóe, nói một cách khẩn trương: Tôi… tôi tên là Gia Cát Quyền….”
Hạ Tiểu Bạch thật sự bó tay rồi...tên này đúng là loại người như thế.
Vậy mà không dám thừa nhận mình là Gia Cát Phong.
Nhưng nếu anh ta đã muốn giả vờ thì mình sẽ chơi với anh ta.
“Thì ra là anh Gia Cát Quyền.”
“Chẳng lẽ người nhà Gia Cát các anh đều có tướng mạo chính trực như vậy sao?”
"Anh Gia Cát ~ Vân cũng rất đẹp trai đấy.”
Gia Cát Phong vốn dĩ còn muốn mở miệng, nhưng câu nói tiếp theo của Hạ Tiểu Bạch lại làm anh ta ngẩn người!
Anh Gia Cát ~ Vân? Sao lại thân thiết như vậy chứ!
Chẳng lẽ em trai tốt của mình đã từng gặp Hạ Tiểu Bạch!
Nhưng trong điện thoại Gia Cát Vân đã nói nhà họ Hạ không cho Hạ Tiểu Bạch ra gặp nó.
Mà Gia Cát Vân cũng nhiều lần nói Hạ Tiểu Bạch đại khái chính là kiểu phụ nữ ghê tởm hay gì đó tương tự!
"Tiểu thư Tiểu Bạch đã từng gặp em trai Gia Cát Vân của tôi sao!”
Hạ Tiểu Bạch nháy mắt, hơi nghi ngờ hỏi: “Em trai anh?”
Gia Cát Phong biết mình đã lỡ lời…. vội vàng nói: "Tôi là anh họ của Gia Cát Vân….”
Hạ Tiểu Bạch giả vờ giật mình, hơi gật đầu.
"Thì ra anh Quyền là anh họ của anh Vân.”
"Đúng vậy đó ~ tôi với anh Vân đã gặp nhau không ít lần đâu.
”
“Anh ấy là một người tốt, kiên nhẫn mà còn dịu dàng, dáng người cũng rất đẹp trai.”
"Tôi còn giữ anh ấy ở lại ngủ qua đêm… đêm đó tôi đánh đàn cho anh ấy, hai người trò chuyện quên cả trời đất.”
“Sau đó anh ấy còn hẹn tôi ra ngoài ăn tối, còn bao cả nhà hàng chính alf để hẹn hò với tôi.”
"Mặc dù có hơi lãng phí, nhưng đúng là rất lãng mạn đấy.”
Gia Cát Phong càng nghe càng cảm thấy tức giận! Cả khuôn mặt đều tái đi. ╰(‵□′)╯
Tôi hôm qua Gia Cát Vân còn vay tiền anh ta, nói là để giúp anh ta tìm hiểu tin tức.
Sợ không phải mượn tiền, mà là nạy góc tường mới đúng.
Những chuyện về Hạ Tiểu Bạch mà "Em trai tốt” của anh ta nói trong điện thoại hoàn toàn không giống!
Bây giờ Gia Cát Phong chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mình là một thảo nguyên xanh biết hoa cỏ.
Các loại âm thanh be be vang lên.
Be be be be be be be be ~~~
Hạ Tiểu Bạch thấy mặt Gia Cát Phong tái mét hết lên thì cười to trong bụng.
Biết em trai tốt của mình nạy góc tường nhất định anh ta sẽ rất tức giận.. ʱªʱªʱª(ᕑᗢᓫ∗)˒
Cô giả vờ cau mày, quan tâm hỏi.
"Anh Quyền? Sao sắc mặt anh lại khó coi như vậy ~ hình như còn phát ra ánh sáng xanh?”
Gia Cát Vân gần như cắn nát hàm răng.
Chỉ hận không thể xé nát em trai tốt Gia Cát Vân ra! ☄ฺ(◣д◢)☄
Anh ta cố gắng hết sức để làm mình bình tĩnh lại, mới kiên trì miễn cường cười nói.
"Không có.... Không có gì... Chỉ là nghĩ đến một vài chuyện mà thôi...."
Hạ Tiểu Bạch đưa tay lên vén mấy sợi tóc trên trán ra sau tai, cô hơ nghiêng đầu nhìn Gia Cát Phong một chút.
Đôi môi anh đào mọng nước hơi chuyển động, làm người ta giật mình.
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt vời thoáng chút vẻ u buồn cuối cùng cũng chậm rãi nở một nụ cười dịu dàng.
Giọng nói trong veo như chuông bạc của cô vang lên.
"Cảm ơn anh Gia Cát Quyền đã trò chuyện với tôi tối nay… tôi phải về rồi.”
"Nếu về trễ người nhà sẽ lo lắng... Tạm biệt..."
Trong lòng Gia Cát Phong toàn là sự không nỡ và bất đắc dĩ, còn nhìn theo bóng lưng Hạ Tiểu Bạch với vẻ ái mộ.
Dưới bóng đêm, bóng lưng mảnh khảnh trong làn váy màu xanh kia như một đóa hoa sen xanh cô độc, một đôi chân xinh đẹp thon dài thẳng tắp nhẹ nhàng chuyển động trong gió đêm.
Gia Cát Phong giơ ta ra muốn nắm lấy nhưng cuối cùng cũng không có dũng khí.
Là anh ta đã phụ lòng cô..... (̥́ˍ ̀ू)
Không biết tới lúc cô ấy biết mình là Gia Cát Phong thì có oán trách hay không…
------
Dịch: MBMH Translate