← Quay lại trang sách

Chương 798 Mọi Người Còn Đang Nhìn Mình Đấy

Thì Hạ Tiểu Bạch cũng lười quan tâm... Bởi vì hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành.

Hạ Tiểu Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm, cái nhiệm vụ chết tiệt này cuối cùng cũng hoàn thành rồi.

Đêm đó.

Hạ Tiểu Bạch dựa vào bệ cửa sổ ngắm nhìn vầng trăng tròn xa xăm trên bầu trời, trên gương mặt thanh nhã tuyệt trần đang nở một nụ cười mong nhớ.

Ngày mai cha mẹ, Cẩu Đản, Tiêu Tiêu với cả Sở Thu Hi sẽ đến đây bàn bạc chuyện hôn lễ của các cô.

Có lẽ tình yêu của các cô đã tới lúc đến với bến bờ hôn nhân.

Sáng sớm hôm sau.

Sân bay tư nhân lớn nhất ở Yến Kinh.

Cẩu Đản chở cả nhà cha mẹ Hạ Tiểu Bạch trên máy bay tư nhân của mình, hạ cánh an toàn xuống sân bay.

Hạ Tiểu Bạch lập tức nhận ra máy bay tư nhân của Cẩu Đản.

Dù sao, người cha vợ này đã khoe rất nhiều ảnh của ông và máy bay.

Cô chạy chậm tới, lập tức nhẹ nhàng ôm lấy Khương Tĩnh Vân bước xuống máy bay.

Lúc này, bụng Khương Tĩnh Vân đã to lên rõ ràng.

Khương Tĩnh Vân cũng âu yếm xoa đầu con gái.

"Tiểu Bạch ở Yến Kinh thế nào? Người nhà họ Hạ có bắt nạt con không?"

Hạ Tiểu Bạch hơi làm nũng ôm lấy cánh tay Khương Tĩnh Vân.

“Người nhà họ Hạ tốt với con lắm, chỉ là con nhớ mẹ quá thôi.”

Hạ Văn Hải có hơi không vui ho khan một tiếng.

Hạ Tiểu Bạch cũng ôm lấy cánh tay Hạ Văn Hải cười nói.

“Đương nhiên là con cũng nhớ cha nữa.”

Thế là Hạ Văn Hải mới vui vẻ hài lòng gật đầu, giơ tay vuốt ve mái tóc mềm mại của con gái.

“May là cô gái này không có quậy banh nhà họ Hạ là tốt rồi.”

Lúc này, Hạ Thiên Hạo cũng đi tới nhìn Khương Tĩnh Vân.

Đây là lần đầu tiên anh ta gặp người dì thứ hai này.

Cũng ngạc nhiên không ngờ dì hai này lại trông trẻ trung và xinh đẹp đến thế.

Gương mặt cũng rất giống Hạ Tiểu Bạch.

Mái tóc dài của người phụ nữ được búi thành cụm tóc thanh nhã và đoan trang, còn cả chiếc cổ trắng nõn! Một chiếc váy hoa màu trắng gạo trang nhã và đôi tất dài ôm lấy đôi chân thon thả của cô.

Gương mặt xinh đẹp, từng ánh mắt, nụ cười, từng cử chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ mà chỉ người phụ nữ xinh đẹp mới có được!

Chỉ là cái bụng phình ra của cô ấy trông hơi mất hài hòa.

Điều này khiến người ta nảy sinh ý nghĩ ghen ghét với cha của đứa trẻ trong bụng.

Hai mẹ con các cô đứng cạnh nhau thật sự trông giống như là hai “chị em”.

Nếu Hạ Tiểu Bạch không gọi cô ấy là mẹ, thì Hạ Thiên Hạo còn tưởng Hạ Tiểu Bạch còn có một chị gái.

Anh ta cũng vội gọi Khương Tĩnh Vân: "Dì hai", sau đó mới nhìn Hạ Văn Hải cung kính nói.

“Chú hai mới đến, con là Thiên Hạo."

Hạ Văn Hải cũng gật đầu với anh ta.

Đôi mắt to đẹp của Khương Tĩnh Vân có hơi nghi ngờ nhìn Hạ Thiên Hạo, bà hỏi Hạ Văn Hải.

"Thằng nhóc này đẹp trai nhỉ, là con anh trai à?"

Hạ Văn Hải nói: "Thằng bé là Hạ Thiên Hạ là con của chú ba, hẳn Tiểu Bạch phải gọi là anh hai."

Khương Tĩnh Vân cũng gật đầu nhìn Hạ Thiên Hạo nói.

"Thì ra là con trai của chú ba. Sau này chỉ bảo cho Tiểu Bạch nhà dì thêm nhé."

Hạ Thiên Hạo cũng đỏ mặt, vỗ nhẹ vào bộ ngực rắn chắc của mình nói.

"Dạ dì yên tâm, có con ở đây không ai dám bắt nạt Tiểu Bạch đâu."

Lúc này, Sở Vân Chính, Hoàng Liễu Liễu, Sở Tiêu Tiêu và Sở Thu Hi cũng đi xuống máy bay.

Khoảnh khắc Hạ Tiểu Bạch nhìn thấy Sở Thu Hi, trên gương mặt thanh nhã tuyệt trần kia nhịn không được mà nở nụ cười vui vẻ.

Bèn giang rộng đôi tay trắng như tuyết của mình, nhanh chóng bước tới ôm lấy vòng eo thon gọn của Sở Thu Hi.

Khuôn mặt cực kỳ duyên dáng và mềm mại đến cùng cực của Hạ Tiểu Bạch áp vào khuôn mặt xinh đẹp của Sở Thu Hi.

Sở Thu Hi bị thân thể mềm mại của Hạ Tiểu Bạch ôm vào lòng, cô chỉ có thể cảm nhận được mùi thơm ấm áp trên người đối phương, hương thơm đó sà vào người cô, tươi mát đến say lòng người.

Mùi thơm quá, thơm quá. Không biết đó là loại mùi hương gì, vừa ngửi đã khiến người ta say khiến người ta phát điên, khiến người ta muốn điên đảo đất trời!

Hạ Tiểu Bạch cọ cọ nũng nịu vào mặt Sở Thu Hi như một con mèo.

"Thu Hi nhớ em quá, mau ôm anh một cái đi."

Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Thu Hi có hơi đỏ bừng. Dù sao cũng có nhiều người nhìn như vậy, cô bèn giận nói.

"Được rồi, muốn ôm em ~ thì lựa lúc không có ai muốn ôm bao nhiêu cũng được ~ Mọi người còn đang nhìn mình đấy."

Tuy miệng cô nói như vậy nhưng một bàn tay ngọc ngà vẫn ôm chặt lấy vòng eo tinh tế mềm mại của Hạ Tiểu Bạch.

Bàn tay còn lại thì vuốt ve mái tóc dài mềm mại của tiên nữ, nhẹ nhàng ngửi lấy mùi thơm tinh tế đầy ắp trên tóc.

Vị thơm ngọt thực sự giống như chất độc khiến ta nghiện ngập.

Hạ Tiểu Bạch vừa mới ý thức được cha mẹ và mọi người đang nhìn mình, mới miễn cưỡng buông eo Sở Thu Hi ra.

Một đôi mắt đẹp vẫn đang âu yếm nhìn chằm chằm vào Sở Thu Hi, người có gương mặt khiến cô mê mẩn.

Khóe miệng Sở Thu Hi hiện lên một nụ cười nhẹ, đôi môi đỏ mọng ẩm ướt dụ dỗ người ta âu yếm.

------

Dịch: MBMH Translate