← Quay lại trang sách

Chương 799 Để Tôi Ôm Chị Tiểu Bạch Một Cái

Hạ Thiên Hạo cũng để mắt đến cô gái thân thiết bên cạnh Hạ Tiểu Bạch.

Trong mắt anh cũng có chút ghen tị và ngạc nhiên.

Ghen tị tất nhiên là ghen tị vì cô có thể ôm Hạ Tiểu Bạch thân mật như vậy.

Suy cho cùng, đây là điều anh rất muốn làm nhưng lại không dám làm. (ó﹏ò)

Thật bất ngờ.

Tất nhiên, bất ngờ là vì cô gái mặc váy xanh này cũng là một mỹ nhân hiếm có.

Dù là dáng người hay ngoại hình thì đều tuyệt vời.

Có lẽ có chênh lệch với Hạ Tiểu Bạch đôi chút.

Nhưng đặt cạnh những người đẹp thì chắc chắn cô ấy vẫn là nhất.

Cô gái này mặc một chiếc váy màu xanh nhạt tôn lên vóc dáng yểu điệu hoàn mỹ mái tóc dài như nước, làn da trắng như tuyết, gương mặt tuyệt đẹp chỉ tô điểm đôi chút.

Đặc biệt là đôi mắt đẹp dưới đôi lông mày xinh đẹp, giống như một dòng nước mùa thu, đôi môi đỏ gợi cảm và nụ cười ngọt ngào quyến rũ.

Hạ Thiên Hạo nhìn Hạ Tiểu Bạch hỏi: "Là cô ấy sao?"

Hạ Tiểu Bạch cũng không có gì phải giấu giếm, khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần mang theo vẻ kiêu ngạo.

"Đúng vậy, cô ấy là vị hôn thê của tôi Sở Thu Hi."

"Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ là người một nhà."

Cô cũng giới thiệu với Sở Thu Hi: "Đây là con trai của chú ba anh Hạ Thiên Hạo, cũng là anh hai của anh."

Sở Thu Hi cũng mỉm cười, duỗi bàn tay trắng như ngọc của mình ra.

"Rất vui được gặp anh. Sau này em có nên gọi anh là chú hai hay là anh hai đây?"

Hạ Thiên Hạo cũng đưa tay nắm lấy bàn tay ngọc xinh đẹp của Sở Thu Hi. Cảm giác rất là mềm mại và tinh tế.

Không biết tại sao mà trong lòng lại có chút hụt hẫng.

Chẳng lẽ sau này em gái Tiểu Bạch sẽ ở cùng cô gái này sao......

Anh chỉ đành cười nói:: "Chú hai nghe có vẻ già quá, cứ gọi anh hai giống Tiểu Bạch đi."

Sở Thu Hi gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười gật đầu: "Vậy từ nay về sau nhờ anh hai chỉ bảo thêm."

"Em không rõ mấy phép tắc hào môn này kia của các anh lắm đâu."

Hạ Thiên Hạo ha hả cười nói: "Phim truyền hình dối gạt người ta thôi, chứ người nhà họ Hạ anh dễ tính lắm."

Lúc này, một giọng nói lẩm bẩm vang lên: "Haha, nếu chưa từng tới đây thì suýt chút nữa tôi đã tin."

Hạ Thiên Hạo cũng chuyển ánh mắt nhìn sang đối phương.

Đây là nhân vật lớn được biết từ lâu, bố vợ của Hạ Tiểu Bạch.........Người ngồi ăn cơm ở bàn con nít……

Ông nội đã nói với anh phải đối xử với nhà bố vợ Bạch Hạ Tiểu Bạch tốt một chút, cho nên không thể không lễ phép được.

“Lần trước đều là hiểu lầm, lần này nhà họ Hạ chúng tôi nhất định sẽ thực hiện bổn phận của gia chủ.”

"Anh có ý kiến gì không?”

Ngoài mặt Sở Vân Chính cười ha hả: "Đương nhiên là không ý kiến, không có ý kiến gì rồi.”

Nhưng trong lòng lại thầm than, dám có ý kiến mới là lạ.

Rốt cuộc, gần đây ông ta đã vay khoản vay lãi suất thấp hơn 10 tỷ từ công ty tài chính của nhà họ Hạ, để mở rộng hoạt động kinh doanh mới.

Dù sao, bây giờ ông ta hẳn là ôm đùi nhà họ Hạ rồi.

"Chị Tiểu Bạch, em nhớ chị quá!" Sở Tiêu Tiêu dang rộng hai tay lao về phía Hạ Tiểu Bạch.

Nhưng còn chưa đến gần Hạ Tiểu Bạch thì đã bị Hạ Thiên Hạo xách lên.

"Này, này tên này là ai vậy?"

"Còn chưa đủ lông đủ cánh đã học đòi người ta ôm ấp."

Sở Tiêu Tiêu tức giận nhìn Hạ Thiên Hạo, người cao lớn hơn mình rất nhiều.

"Tôi là em vợ của chị Tiểu Bạch, buông ra nhanh! Để tôi ôm chị Tiểu Bạch một cái."

"Yên tâm, tôi nhất định không có ý nghĩ gì kỳ lạ gì. Chị Tiểu Bạch cũng là anh em tốt với tôi!"

Sở Thu Hi giơ bàn tay ngọc lên gõ nhẹ vào đầu Sở Tiêu Tiêu.

"Mau ra khỏi đây cho chị, nếu không chị sẽ đánh cậu ngay đấy."

Sở Tiêu Tiêu che lại đầu chó đáng thương nhìn Hạ Tiểu Bạch.

"Bọn họ đều ức hiếp ta! Nói em là anh em tốt mà? Giúp em với!"

Hạ Tiểu Bạch cũng bất đắc dĩ cười, bàn tay xinh đẹp xoa xoa đầu cún của Sở Tiêu Tiêu.

"Được rồi, chúng ta về trước đi."

Hạ Thiên Hạo cũng chào Hoàng Liễu Liễu rồi mới dẫn mọi người trở lại nhà họ Hạ.

Lúc này mọi người trong nhà họ Hạ đều đang rảnh.

Mặt mày Hạ Quang Thần rạng rỡ cũng chiêu đãi gia đình Sở Thu Hi một cách vô cùng nhiệt tình.

Sở Vân Chính rất là hèn mọn liên tục cười lấy lòng, như thể đó là một điều rất vinh dự.

"Ai, ông cụ Hạ còn trẻ hơn lần trước con đến đây, thân thể cũng cường tráng hơn, con lại nâng ly chúc mừng ông cụ Hạ."

“Phải rồi, còn bác cả, chú ba, chú tư, con cũng kính mọi người một ly."

Hạ Tiểu Bạch, Sở Thu Hi nhìn thấy cảnh này, đều nhìn nhau bất đắc dĩ cười.

Sở Thu Hi không khỏi dùng đôi bàn tay xinh đẹp đỡ trán, cái gì gọi là khom lưng uốn gối thì cha cô đã bày ra một cách vô cùng sống động.

Hạ Văn Hải có hơi vâng vâng dạ dạ chỉ lo cúi đầu lùa cơm, đừng nhìn ông trên điện thoại kiêu ngạo như thế.

------

Dịch: MBMH Translate