Chương 818 Ủ Mưu Đã Lâu
Benjamin nhìn gương mặt phách lối của Hạ Thiên Thần, anh hận không thể tiếp tục xông lên đánh nhau với tên đó một lần nữa, nhưng khi nhìn thấy Hạ Thiên Thần đã lấy điện thoại ra định gọi người, anh chỉ có thể từ bỏ, bởi vì kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Benjamin chỉ có thể uất hận nói:
"Họ Hạ chờ đó cho tao."
Anh nói xong mới dùng đôi chân không còn giày cà thọt cà thọt bước ra ngoài.
Leo vô cùng bất đắc dĩ, anh liếc mắt nhìn rượu và mỹ nhân trong đại sảnh.
Benjamin nhìn Leo nói:
"Sao hả! Cậu không đành lòng đúng không."
Leo thở dài:
"Tôi chỉ là cảm thấy anh Hạ là người rất có nhã hứng mà thôi."
"Thôi được rồi, chúng ta có duyên gặp lại."
Anh ta nói xong còn đi nhặt giày về cho Benjamin.
Benjamin đi ra khỏi tiểu viện của Hạ gia.
Lúc đến đây, Hạ Thiên Thần là người dẫn bọn họ hết quẹo phải tới quẹo trái mới đi tới được khu nhà nhỏ này, cho nên nhất thời bọn họ thật sự không tìm được đường đi ra ngoài.
Hai người giống như hai con ruồi không đầu quẹo hết bên này tới bên kia.
Một tiếng sau.
Bọn họ cũng không biết bản thân đã rời khỏi đại viện Hạ gia hay chưa.
Benjamin vô cùng ảo não nói:
"Nơi này rốt cuộc là nơi rách nát nào vậy."
"Rốt cuộc chỗ nào là giao lộ vậy? Tại sao xung quanh vẫn là những tiểu viện khác."
Leo cũng bất đắc dĩ nói:
"Hay là chúng ta bảo anh Hạ dẫn chúng ta đi ra ngoài đi."
Benjamin thở phì phò nói:
"Cậu nói gì thế hả! Cậu muốn tôi đi cầu xin tên đó?"
Leo:...
"Tôi chỉ là muốn bảo anh ta dẫn đường thôi, tại sao lại biến thành đi cầu xin anh ta rồi?"
Benjamin ngồi xuống bên cạnh dòng sông nhân tạo ở bên cạnh, anh dùng tay vớt nước lên rửa mặt.
Rửa sạch toàn bộ vết máu trên mặt.
Lúc nãy anh bị Hạ Thiên Thần đấm một cái vào mũi, cái mũi suýt đã bị đánh lệch sang một bên.
Nếu như gương mặt bị hủy hoại, anh còn mặt mũi nào đi theo đuổi "thiên sứ" được nữa chứ.
Trong lúc anh đang rửa đi những chỗ bị dơ trên người, đột nhiên anh ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Benjamin bỗng nhiên ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, lập tức cảm giác cả người như chìm vào trong biển hoa.
Trong biển hoa trắng, anh nhìn thấy một mỹ nhân váy trắng.
"Đây là? Mùi hoa sơn chi!"
"Chỉ có tiểu thư Tiểu Bạch mới tỏa ra được một mùi thơm ngọt ngào, thanh mát như thế mà thôi."
Leo cũng ngửi được mùi hoa sơn chi làm cho người ta cảm thấy vô cùng vui vẻ thoang thoảng trong không khí.
Nhưng mà, anh hoàn toàn không cảm nhận được sự khác biệt của nó với mùi hoa sơn chi bình thường.
Chỉ biết là rất dễ ngửi, rất thơm mà thôi.
"Tôi nói này...Benjamin, cậu đừng ngày nhớ đêm mong nữa, nơi này là Yên Kinh."
"Tiểu thư Tiểu Bạch đâu có ở Yên Kinh đâu."
"Tôi thấy có lẽ do cậu cấm dục lâu quá nên thế đấy."
"Nên học tôi đây này."
"Mỗi lần nhớ tới tiểu thư Tiểu Bạch tôi đều biết đi tìm mấy mỹ nhân để bàn luận về triết lý cuộc đời, cho tới khi nào không còn chút nào dục vọng nữa mới thôi. Phương pháp đó hiệu quả lắm đấy.:
Benjamin lườm Leo, nói:
"Dung tục."
"Những cô gái kia sao có thể sánh được với tiểu thư Tiểu Bạch chứ, khác một trời một vực."
Benjamin chỉ về hướng mùi thơm đó tỏa ra.
"Dù sao cũng không tìm thấy đường ra, chúng ta đi tới đó xem thử đi."
Thực ra anh cũng biết là Hạ Tiểu Bạch không thể nào ở đây được, nhưng mà anh vẫn rất chờ mong.
Leo còn có thể làm gì được nữa...Tên này điên thật rồi.
Với lại anh ta cũng rất chờ mong việc có thể gặp được Hạ Tiểu Bạch.
Làm người phải có ước mơ, có lẽ tiểu thư Tiểu Bạch thật sự đang ở trước đó.
Hai người đi qua con đường nhỏ được trải đá xanh, rất nhanh đã đi tới một cây cầu gỗ nhỏ.
Nước sông trong suốt chảy róc rách mang tới không khí mát mẻ cho mùa hè.
Leo gật đầu nói:
"Nơi này được đó."
"Không ngờ ở Hoa Hạ lại có một nơi lãng mạn như thế này."
Mười mấy phút sau...
Mùi hoa sơn chi ngọt ngào kia càng ngày càng gần.
Benjamin chỉ về phía đằng trước, nói:
"Mùi hoa sơn chi dường như bắt nguồn từ trong tiểu viện kia."
"Chẳng lẽ trong đó trồng số lượng lớn hoa sơn chi?"
Leo nói:
"Chẳng phải đi qua đó nhìn một cái liền biết hay sao."
Benjamin gật đầu.
Khi bọn họ đi tới cửa tiểu viện, cảnh tượng đập vào mắt bọn họ làm cho bọn họ mừng như điên.
Benjamin ngơ ngác nói:
"Leo, cậu nhéo mặt tôi một cái xem tôi có phải là đang nằm mơ hay không?"
"Mỹ nhân váy trắng trong đó trông giống tiểu thư Tiểu Bạch thế nhỉ?"
Leo dùng sức nhéo một cái thật mạnh lên mặt Benjamin:
"Cậu có thấy đau không."
Benjamin dùng hai tay che miệng, suýt nữa anh đã la lên quấy nhiễu mỹ nhân váy trắng phía trước rồi.
Anh liếc Leo một cái:
"Đau chết mất! Cậu nhéo mạnh như thế làm gì hả!"
Leo nói:
"Tôi không dùng sức sợ cậu không cảm nhận được gì, cậu thấy đau là được rồi."
"Chúng ta hẳn là không có nằm mơ."
"Người đó thật sự là tiểu thư Tiểu Bạch!"
Mỹ nhân trong sân mặc một chiếc váy trắng, ngồi bên cạnh vườn hoa câu cá, gió nhẹ thổi lướt qua mái tóc cô.
------
Dịch: MBMH Translate