Chương 821 Cuộc Đấu Tay Đôi Giữa Các Quý Tộc
Giọng nói của Hạ Tiểu Bạch như tiếng chuông bạc: "Hai vị công tử mời uống trà."
Sau khi làm xong tất cả.
Hạ Tiểu Bạch mới chậm rãi ngồi ở trên giường mình, đôi chân thon dài trắng nõn hơi khép lại, đầu ngón tay khẽ vuốt ve mái tóc rối bù của mình.
Đôi mắt đẹp của cô nhìn hai người, trên khuôn mặt tuyết trắng tràn ngập nụ cười hạnh phúc.
Benjamin, Leo cũng vội vàng bưng trà nóng lên uống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hạ Tiểu Bạch trợn mắt ngoác mồm: "Các anh. Cẩn thận trà bỏng."
Miệng của Benjamin, Leo nóng đến mức không xong, nhưng ở trước mặt nữ thần nhổ ra thì không được hay cho lắm.
Chỉ có thể mạnh mẽ nuốt xuống.
Hạ Tiểu Bạch cảm thấy hai người này thật ghê... Bổn công tử bội phục.....
Cô hơi mỉm cười nói: "Các anh cảm thấy trà của tôi pha có dễ uống không?"
Benjamin, Leo đều giống như là gà con mổ thóc mà gật đầu.
"Dễ uống, dễ uống, Tiểu Bạch tiểu thư pha trà xanh uống quá ngon."
"Nếu như về sau có thể mỗi ngày đều được uống trà do tiểu thư Tiểu Bạch pha thì thật là tốt. "
Hạ Tiểu Bạch khẽ vuốt cầm: "Thích là tốt rồi, tôi đối với trà nghệ của mình vẫn là rất có lòng tin."
Benjamin mở miệng nói: "Đúng rồi tiểu thư Tiểu Bạch."
"Tôi lần trước nghe cô nói rất yêu thích viết thư pháp và hội họa."
"Cô có thể vẽ cho tôi một bức được không?”
"Tôi rất thích tranh thủy mặc của Trung Quốc."
Hạ Tiểu Bạch trong lòng muốn cự tuyệt, thế nhưng suy nghĩ một chút vẫn là đồng ý.
Thân phận của hai người này không đơn giản, hơn nữa xuất hiện ở Hạ gia, có lẽ là có hợp tác chuyện làm ăn.
Tuy rằng không biết có thuận lợi hay không, thế nhưng mê hoặc hai người thì mới có lợi.
Khuôn mặt thuần khiết xinh đẹp của cô có chút ửng hồng: "Thực ra tôi cũng chỉ biết một chút thôi."
"Nếu như vẽ tranh không được đẹp, đợi lát nữa công tử cũng đừng cười chê tôi."
Nữ thần toát ra thánh quang sáng ngời nhẹ nhàng mài mực bằng đôi tay ngọc, gió thổi qua, một sợi tóc đen rơi vào trong mực.
Một người một bút, mặc một bộ váy trắng bồng bềnh, dáng người cao gầy, làn da trắng như tuyết, xinh đẹp đến mức tưởng chừng như không phải mỹ nữ trên đời.
Cảnh tượng này không khỏi lại một lần nữa khiến Benjamin, Leo hai người nhìn ngẩn người.
Đồng thời âm thầm thề nhất định đem bức tranh chữ này chiếm được.
Trong trắng như tuyết, mỹ nữ nhẹ nhàng dùng tay vẽ lên, một bức tranh đã hoàn thành.
"Bức tranh này vẽ xong rồi, các anh tới xem thử đi."
Hai người tới gần, họ nhìn thấy hai bông sen nở cạnh nhau trong ao sen dưới ánh trăng, những chiếc lá sen đung đưa trong gió.
Ngồi trên con thuyền lẻ loi là một người phụ nữ với mái tóc dài đến thắt lưng, cô ôm đầu gối, thân thể hơi cuộn tròn, đưa mắt lặng lẽ nhìn sóng nước trong veo.
Gió thích hợp cho những đêm trong trẻo và sương thích hợp cho mùa thu. Tất cả đều là những thứ tuyệt vời nhất trên đời.
Có thể nói là: Bức tranh không hề nhuốm màu quyến rũ mà mực lại có mùi thơm thoang thoảng.
"Đẹp quá, đẹp quá." Cho dù Benjamin đã từng xem tranh của nhiều bậc thầy Trung Quốc.
Nhưng so với trước mặt hắn, những thứ đó chỉ là rác rưởi.
"Bức tranh này của cô Tiểu Bạch quả thực là một kiệt tác trên thế giới."
"Cô Tiểu Bạch đã xinh đẹp rồi, tranh cô vẽ ra cũng rất đẹp."
Leo tuy rằng không hiểu tranh chữ của Trung Quốc, chứ đừng nói đến gu thẩm mỹ, nhưng bức tranh này thực sự rất đẹp.
Huống chi còn là do Hạ Tiểu Bạch tự tay vẽ.
Hắn trực tiếp mở miệng nói: "Bức tranh này của cô Tiểu Bạch thực sự quá đẹp, có thể tặng lại cho tôi được không!"
Benjamin???? hắn còn có chút ngơ ngác, nhất thời chưa kịp phản ứng!!!
Trong lúc đó ánh mắt Hạ Tiểu Bạch chuyển động, khóe miệng đỏ hồng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười vui tươi.
Bàn tay ngọc trắng như tuyết nhặt cuộn giấy lên và đưa cho Leo.
Nửa giây sau, Benjamin mới lên tiếng kinh hô: "Lep, cậu là đồ vô sỉ!"
"Bức tranh này là tôi nhờ cô Tiểu Bạch vẽ! Tại sao có thể đưa cho cậu được chứ!"
Leo hừ nhẹ một tiếng: "Cậu chỉ là nói cô Tiểu Bạch vẽ mà thôi, lại không nói muốn lấy bức tranh của cô ấy vẽ."
Nói xong hắn đã từ trong tay Hạ Tiểu Bạch nhận lấy cuộn tranh vẫn chưa khô mực.
Benjamin chỉ vào Leo; "Tôi chưa từng gặp ai vô sỉ như cậu!”
"Mau trả tranh lại cho tôi!"
Leo rất là đắc ý: "Không đưa, không đưa, tôi chính là không đưa! Anh có thể làm gì được tôi?"
Benjamin nhìn Leo có thể nói là nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt là sắc mặt đắc ý của hắn.
Nếu như không phải Hạ Tiểu Bạch ở chỗ này, hắn nhất định phải đánh cho cha hắn mẹ cũng không nhận ra.
Benjamin chỉ có thể mang theo ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch.
"Có thể... Có thể vẽ cho tôi một bức tranh khác không..."
Hạ Tiểu Bạch đương nhiên sẽ không vẽ thêm một bức tranh, một bức để cho hai người cướp giật mới thú vị.
Cô dùng đôi tay xinh đẹp che đôi môi đỏ mọng của mình ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt mang theo ưu thương lộ lên sự cô đơn và thuần khiết.
"Khụ khụ, kỳ thực thân thể tôi vẫn luôn không được tốt."
"Hôm nay cùng hai vị công tử đến bây giờ đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi rồi."
"E rằng.... Không có cách nào vẽ thêm một bức tranh nữa."
"Thật có lỗi với anh Benjamin. Rồi."
"Khặc khục...."
------
Dịch: MBMH Translate