Chương 832 Kế Hoạch Thay Đổi Vương Thiến Thiến (1)
Không ít người qua đường cũng dừng chân lại, ngửi mùi hoa thơm ngào ngạt trong không khí, không dịch bước chân.
Cô cũng không ngừng dùng tay ngọc lau mồ hôi trên trán, mồ hôi trong suốt chảy xuống chiếc cổ trắng mịn, cực kỳ mê người.
Hiện tại đang là mùa hè, chạy như thế này sẽ nóng chết người.
Cuối cùng ở một ngã rẽ, Hạ Tiểu Bạch đã có thể chặn được Vương Thiến Thiến.
"Chị Vương! Chào chị."
Vương Thiến Thiến không ngờ sẽ gặp phải tiên tử mồ hôi đầm đìa ở ngã rẽ. Mùi hương mê người kia ập thẳng vào mặt cô, ngọt ngào say lòng người, làm cô không nhịn được mà kẹp chặt chân.
Khóe miệng Vương Thiến Thiến hơi run rẩy, ánh mắt dưới mái tóc lộn xộn lấp lóe không yên.
Cô có hơi không dám nhìn thẳng mỹ nhân khuynh thành trước mắt, bởi vì nhan sắc của đối phương làm cho cô cảm thấy rất áp bách, làm cho một người vốn tự ti như cô vô thức muốn né tránh.
Nhưng mà, tiên tử xinh đẹp lại không muốn buông tha cho cô.
Đôi môi anh đào của Hạ Tiểu Bạch khẽ mở, đôi mắt trong suốt tràn đầy sự khó hiểu.
"Hội trưởng, tại sao chị lại tránh né em?"
Giọng nói véo von vang lên bên tai, tiếng cô như tiếng trời làm cho người ta khó mà kháng cự nổi.
Vương Thiến Thiến chỉ có thể lúng túng nhắm mắt nói:
"Thì là là em Bạch...chào em."
"Chị có chuyện gấp, cho nên không nhìn thấy em..."
Hạ Tiểu Bạch chăm chú nhìn cô, dù có mái tóc lộn xộn che lại, nhưng cô vẫn có thể thấy ánh mắt lấp lóe không yên bên dưới cặp mắt kính dày của cô ấy.
Rõ ràng cô ấy đang nói dối.
Hạ Tiểu Bạch cũng không vạch trần cô, chỉ cười khẽ.
"Không biết hội trưởng bận chuyện gì thế?"
"Có cần em giúp không."
Vương Thiến Thiến liên tục huơ tay:
"Không phải là chuyện gì quan trọng cả, không cần, chị thật sự rất gấp."
Hạ Tiểu Bạch trực tiếp nắm lấy tay nhỏ của cô ta, lúc này cô mới phát hiện tay cô ta toàn mồ hôi.
"Đi thôi, đêm nay em rảnh lắm, có thể ở cạnh hội trưởng."
Vương Thiến Thiến bị một mỹ nhân như Hạ tiểu Bạch nắm tay liền cảm thấy cực kỳ căng thẳng.
Nhưng mà, bàn tay trắng như tuyết của đàn em Bạch thật sự rất mềm mại, có hơi lạnh, cực kỳ thoải mái.
Cô bất đắc dĩ chỉ có thể dẫn Hạ Tiểu Bạch đi dạo lung tung mua vài món đồ.
Hạ Tiểu Bạch cười khanh khách hỏi:
"Hội trưởng đã làm xong những chuyện mình cần làm chưa?"
Vương Thiến Thiến gật đầu:
"Mua vài thứ, em Bạch có thể..."
Vương Thiến Thiến còn chưa nói hết câu...
Hạ Tiểu Bạch đã chỉ vào tiệm trà sữa ở phía xa, cười khẽ nói:
"Đàn chị có thể đi uống một ly trà sữa với em không."
Vương Thiến Thiến còn chưa kịp đồng ý, Hạ Tiểu Bạch đã kéo cô vào trong tiệm trà sữa.
Rất nhanh, hai cô gái đã an vị trong tiệm trà sữa.
Vương Thiến Thiến nhìn Hạ Tiểu Bạch mỹ lệ như tranh ngồi đối diện, gương mặt xinh đẹp nhìn thế nào cũng thấy hoàn mỹ không chút tì vết.
Chẳng biết tại sao cô lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc trên người Hạ Tiểu Bạch.
Chính là công tử Bạch mà mình không thể nào chạm tới được…
Vương Thiến Thiến nắm chặt bàn tay, đặt tay lên trên đùi, đôi mắt hơi rủ xuống, nhìn tiên tử ngồi đối diện.
"Đàn em muốn uống cái gì?"
Hạ Tiểu Bạch cẩn thận nhìn menu, nhưng mà trong lòng chỉ nghĩ tới kế hoạch thay đổi Vương Thiến Thiến.
Gương mặt thanh nhã của cô nở một nụ cười tuyệt đẹp, đầu ngón tay vén những sợi tóc bị dính ở khóe miệng ra.
"Em uống nước chanh."
Vương Thiến Thiến chọn nước chanh trên app.
Cô nhìn Hạ Tiểu Bạch tới ngây người.
Không biết tại sao cô lại cảm thấy rằng Hạ Tiểu Bạch đẹp tới vô thực ở trước mặt mình lại rất giống công tử Bạch.
Đặc biệt là đôi mắt trong veo của bọn họ, có sức hấp dẫn vô cùng lớn, làm cho người ta nhìn thấy liền không thể nào kiềm chế được.
Còn có làn da trắng không tỳ vết của cô nữa, công tử Bạch cũng như thế, đặc biệt là mùi hoa sơn chi trên người, vừa ngửi đã cảm thấy cực kỳ thoải mái, ngọt mà không ngáy, thơm nhưng không nồng, tươi mát say lòng người.
Đúng rồi, công tử Bạch cũng tên là Bạch Tiểu Hạ, còn tên của đàn em là Hạ Tiểu Bạch???
Lẽ nào bọn họ là anh em? Nhưng mà bọn họ khác họ...
"Đàn em, em tìm chị vì có chuyện gì hả?"
Hạ Tiểu Bạch gật đầu:
"Đúng là có chút chuyện."
"Đúng rồi, em nghe bảo rằng chị Vương về nhà để đi xem mắt, kết quả như thế nào rồi?"
Mặc dù Vương Thiến Thiến ăn mặc rất lôi thôi, nhưng mà gia thế của cô rất đỉnh.
Có lẽ có người đàn ông chỉ định miễn cưỡng ăn cơm chùa, cuối cùng phát hiện bản thân mình nhặt được bảo vật.
Có điều, đãi ngộ như thế chỉ có nam chính trong tiểu thuyết mới có thể có được mà thôi.
Vương Thiến Thiến lập tức ủ rũ, cúi đầu thở dài.
"Còn có thể như thế nào được nữa, em nghĩ sẽ có người thích một cô gái như chị sao?"
"Nếu như chị đẹp bằng một phần của em thì tốt rồi, nếu được như thế chắc chắn sẽ có rất nhiều anh đẹp trai thích chị."
"Anh ta kiếm được một cô bạn gái xinh đẹp, cho nên lập tức chia tay chị."
"Quả nhiên tất cả là do chị nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp, tên đó đẹp trai như thế, sao có thể để ý chị được chứ."
Vương Thiến Thiến dùng sức gõ đầu nhỏ của mình.
"Chị đúng là chỉ có thể cô độc một mình đến suốt đời, sau này đừng nghĩ tới mấy tên đàn ông nữa."
"Lúc cần chị cũng có thể tự cung tự cấp."
Hạ Tiểu Bạch vội vàng nắm lấy cái tay đang gõ đầu bản thân của cô.
------
Dịch: MBMH Translate