Chương 865 Đàn Đàn Chị Đừng Đùa Như Thế
Mặc Tử Hàn thấy thế càng thêm phấn khích, cô không ghét, chẳng phải là mình có hy vọng rồi sao?
Vì tâm trạng vui vẻ cho nên hắn trực tiếp lấy tờ trăm tệ ra đưa cho nhân viên phục vụ.
"Giúp chúng tôi chuẩn bị chỗ ngồi."
Chị gái phục vụ vui tới suýt nhảy cẫng lên.
Cười khanh khách dẫn hai người tới một bàn hai người nằm ở góc vô cùng yên tĩnh.
"Nếu hai vị muốn dùng gì thì ấn vào cái nút trên bàn là được, hai vị cũng có thể quét mã chọn món."
Mặc Tử Hàn nói:
"Cô có thể đi rồi, không cần tới đây quấy rầy chúng tôi, chúng tôi quét mã chọn món là được."
Sau khi nhân viên rời đi.
Mặc Tử Hàn mới nói:
"Đúng rồi, tôi vẫn chưa tự giới thiệu bản thân."
"Tôi tên Mặc Tử Hàn, tên của cậu thật sự là Hạ Tiểu Bạch ư?"
Hạ Tiểu Bạch nghe thấy thế thì thành thật gật đầu.
"Đúng thế."
"Sao vậy? Cậu thấy nó nghe quá ngây thơ hả?"
Lý do cô nói ra câu kia là vì Mặc Tử Hàn đã từng bảo rằng tên của cô nghe quá ngây thơ, con trai ai mà có tên như thế.
Lúc đó, Hạ Tiểu Bạch tức giận đến mức muốn đánh người, nhưng cô lại không đánh lại tên này.
Mặc Tử Hàn liên tục lắc đầu:
"Không...không phải."
"Tên rất hay..."
Hạ Tiểu Bạch:...
Cô hoàn toàn cạn lời, không nên tin miệng lưỡi bọn con trai.
Mặc Tử Hàn tiếp tục tìm đề tài nói chuyện:
"Thực ra tên của cậu rất giống tên của một người bạn khác của tôi."
"Cậu ta cũng tên là Hạ Tiểu Bạch, nói thật thì hai người khá giống nhau..."
"Đặc biệt là đôi mắt, vô cùng mê người, nhưng mà cậu ta là con trai."
Hạ Tiểu Bạch dùng một tay chống cằm, giả bộ hứng thú hỏi.
"Thật ư? Vậy cậu ấy là người như thế nào?"
"Chắc hẳn là một người con trai rất ưu tú, anh tuấn phải không?"
Mặc Tử Hàn lập tức nhịn không được mà cười ra tiếng.
"Không không không...Trong mắt tôi, cậu ta là một tên ẻo lả yếu đuối, hoàn toàn không liên quan gì tới từ đẹp trai cả."
"Trái lại cậu ta có thể nói là xinh gái, nói đúng ra thì còn đẹp hơn cả con gái."
"Lúc nói chuyện cũng nho nhỏ thầm thì, bất nam bất nữ."
Trên trán Hạ Tiểu Bạch lập tức nổi gân xanh, hiện tại cô cực kỳ muốn đánh người, nhưng chỉ có thể cố gắng tiếp tục dịu dàng nói:
"Hạ Tiểu Bạch mà cậu quen thật sự không ổn tới như thế ư?"
"Chẳng lẽ cậu không biết rằng việc nói xấu sau lưng người khác là rất mất lịch sự sao?"
Mặc Tử Hàn xua tay:
"Lời này của tôi không tính là nói xấu, chỉ là lời nói thật mà thôi.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Tên đó thật sự trông vô cùng ẻo lả, ngoại trừ việc có giới tính nam ra, gần như không còn chỗ nào giống con trai nữa cả, tính cách cũng y chang con gái."
"Nếu tên đó là con gái chắc hẳn cũng là một mỹ nữ xinh đẹp giống cậu vậy."
"Nhưng tiếc là cha mẹ tên đó sinh sai giới tính."
Hạ Tiểu Bạch:...
Cô đã âm thầm thăm hỏi cả gia đình Mặc Tử Hàn.
Mẹ nó, cả nhà hắn sinh sai giới tính thì có.
Cô thật sự rất muốn đá trứng tên Mặc Tử Hàn đáng chết này, để sau này hắn chỉ có thể ngồi xổm giống cô.
Có điều, khi nghĩ tới việc bản thân đã không còn là đàn ông, Hạ Tiểu Bạch lập tức cảm thấy có hơi ưu thương.
Mặc Tử Hàn nói tiếp:
"Nhưng mà tôi có thể chắc chắn tên đó là người tốt."
"Thực ra, hiện tại tôi khá hâm mộ tên đó, vì có thể có được một người vợ sắp cưới siêu xinh đẹp, siêu dịu dàng."
"Đúng rồi, vợ sắp cưới của cậu ta là Sở Thu Hi đó."
"Một củ cải trắng tốt thế lại bị một con heo ủi đi, tôi không cam tâm..."
Hạ Tiểu Bạch:???!!!
Mẹ nó, hắn mới là heo ấy!!??
Cả nhà hắn đều là heo nái!!!
Hạ Tiểu Bạch nhịn không được mà trực tiếp nâng chân lên, cho Mặc Tử Hàn một cái đá.
Mặc Tử Hàn vẫn đang oán trách việc tên ẻo lả kia cướp đi người con gái mà hắn thích.
"Cậu nói thử xem tôi có chỗ nào không bằng tên ẻo lả kia chứ."
"Ông trời đúng là bất công, một củ cải trắng lại bị một con heo ủi đi."
Hắn vừa dứt lời, phía dưới liền cảm thấy tê rần, bởi vì đôi chân dài của Hạ Tiểu Bạch đã đá một cú rất mạnh vào dưới hông hắn.
Sắc mặt Mặc Tử Hàn lập tức trắng bệch, suýt nữa đã phát ra một tiếng hét thảm thiết.
"Đau đau đau đau đau!!!!!"
Hắn nói mấy chữ đau liên tục.
Hạ Tiểu Bạch cắn chặt răng, cực kỳ tức giận.
Tên Mặc Tử Hàn đáng chết này vậy mà dám nói cô là heo! Nói cô hoàn toàn không xứng với Thu Hi?!!!
Cô muốn dáng người có dáng người, nói tướng mạo có tướng mạo, tay nghề số một, miệng lưỡi linh hoạt.
Mặc Tử Hàn mất một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, hắn ngơ ngác nhìn mỹ nhân tuyệt trần trước mắt.
"Cậu...cậu đá tôi làm gì!"
Hạ Tiểu Bạch giả vờ xin lỗi, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sự áy náy.
"Tôi...tôi không cố ý."
"Lúc nãy chân của tôi đột nhiên co rút, có lẽ do trong khoảng thời gian này thường xuyên phải chạy nên mới thế."
"Tôi...tôi có phải đã đá...đá phải chỗ không nên đá rồi không."
Cô nói xong, gương mặt lập tức lộ ra sự áy náy, giọng điệu vốn dịu dàng này càng thêm dịu dàng, mang tới cho người ta cảm giác điềm đạm đáng yêu.
------
Dịch: MBMH Translate