← Quay lại trang sách

Chương 866 Em Bạch Sẽ Không Để Ý Đâu Nhỉ?

Hạ Tiểu Bạch cũng âm thầm run rẩy trong lòng, lúc nãy cô quá xúc động.

Cô hiểu rõ tính cách của tên Mặc Tử Hàn này. Khi đánh người thật sự là lục thân không nhận, hắn thật sự có thể treo mình lên xé!!!

Vì ngăn chặn việc đó, cô chỉ có thể giả vờ đáng thương, dùng việc giả bộ ngây thơ để lừa dối qua ải này...

Mặc Tử Hàn nhìn mỹ nhân trước mắt, đối phương thật sự quá xinh đẹp.

Đôi môi anh đào của cô hơi cong lên, đôi mắt ướt át, bên trong chứa sự xấu hổ và sợ hãi, làm người ta cảm thấy cần phải yêu thương, nhất cử nhất động đều động lòng người, giống như một tiên tử bước ra từ trong mộng vậy.

Mặc Tử Hàn cũng chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo:

"Tôi...tôi không sao..."

"Chân của cậu bị chuột rút, có cần đi khám không."

Hạ Tiểu Bạch thấy việc bản thân giả vờ ngây thơ để lừa dối qua ải thành công cũng thở phào nhẹ nhõm.

Có điều, cô vẫn cảm thấy có hơi tức giận, thậm chí càng nghĩ càng giận, tên này dám nói xấu sau lưng cô.

"Không cần đâu, tôi đột nhiên nhớ bản thân có việc cần làm, phải đi rồi, không uống trà sữa được."

Cô nói xong liền đứng dậy rời đi.

Mặc Tử Hàn ngơ người...hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Hắn cũng phát hiện mỹ nhân có hơi không vui, thậm chí còn tức giận.

Rõ ràng cô chính là người đã đá hắn, hắn không tức giận thì thôi, cô tức giận cái gì chứ.

Mặc Tử Hàn chẳng hiểu ra làm sao.

Quả nhiên suy nghĩ của con gái thật sự rất khó hiểu, người càng xinh càng như thế.

Mặc Tử Hàn chỉ có thể vội vàng đứng dậy đuổi theo, thế nhưng sự đau đớn làm cho hắn trực tiếp ngã nhào xuống đất.

Hạ Tiểu Bạch nghe thấy âm thanh kia thì quay đầu lại nhìn, phát hiện tên đó ngã dập mặt xuống đất.

"Bạch tiểu thư, sao cậu lại đi thế! Tôi đã nói là mời cậu uống trà sữa rồi mà."

Mặc Tử Hàn cố nén cơn đau, ngẩng đầu nhìn Hạ Tiểu Bạch nói.

Điều làm cho Hạ Tiểu Bạch phải lấy tay che miệng lại chính là trán của Mặc Tử Hàn đã bật máu, máu tươi chảy ròng ròng.

"Cậu...cậu không sao chứ! Trán cậu chảy máu rồi kìa."

Mặc Tử Hàn chật vật đứng lên, sờ tay lên trán, quả nhiên tràn ngập máu tươi.

Hắn muốn tìm khăn lau, nhưng mà thân là một người con trai không phải lúc nào hắn cũng mang theo khăn.

Hạ Tiểu Bạch thấy thế thì rất bất đắc dĩ, chỉ có thể yên lặng mở túi ra, lấy khăn giấy của mình đưa cho hắn.

Dù sao thì việc Mặc Tử Hàn bị thương là do cô.

Mặc Tử Hàn thấy "tiên tử" trước mắt, mùi thơm trên người cô càng nồng hơn, làm cho người ta nhịn không được mà suy nghĩ sâu xa.

Hắn thấy cô chìa tay ra, cổ tay trắng như tuyết, như một viên ngọc hoàn mỹ không tỳ vết.

Mặc Tử Hàn thấy thế thì không khỏi đỏ mặt, nhận lấy khăn giấy.

"Cảm...cảm ơn."

Hạ Tiểu Bạch khẽ lắc đầu:

"Chỉ là một tờ khăn giấy mà thôi, cậu có cần đi tới bệnh viện không."

"Nếu mà không cần thì tôi đi đây."

Mặc Tử Hàn:...

"Tôi vẫn nên tới bệnh viện một chuyến thì hơn."

"Phiền cậu đưa tôi tới bệnh viện."

Hai người lập tức đi tới bệnh viện.

Vết thương của Mặc Tử Hàn sâu hơn bọn họ tưởng, phải khâu mấy mũi trong tình trạng không được tiêm thuốc tê.

Hạ Tiểu Bạch đứng trước cửa chờ, cô thật sự không dám nhìn. Sau khi nghe thấy bác sĩ đề nghị khâu vết thương mà không tiêm thuốc tê, cô sợ tới mức lùi về sau, sau này nhất định phải bảo vệ tốt cái trán của mình mới được...

Không lâu sau, Mặc Tử Hàn đi ra, trên trán bị quấn băng vải.

Hộ sĩ hâm mộ nhìn hai người bọn họ, có thể nói là tuấn nam phối với tiên tử.

"Em gái, vết thương của bạn trai em đã được khâu xong rồi, nhớ là mấy ngày này không được tiếp xúc với nước đó, nếu không sẽ bị nhiễm trùng."

Hạ Tiểu Bạch lười nghe lời dặn, chỉ gật đầu:

"Cậu ta lớn rồi sẽ biết mấy chuyện này."

Chẳng hiểu sao Mặc Tử Hàn lại cảm thấy có chút ấm áp, gương mặt anh tuấn nhịn không được mà nở một nụ cười.

"Đi thôi, tôi mời cậu ăn một bữa, lần này đừng từ chối nữa."

Hạ Tiểu Bạch sờ bụng, đúng là có hơi đói, cô đồng ý.

Sau khi ăn cơm xong, khi hai người về lại trường đã hơn 9 giờ tối.

Hạ Tiểu Bạch trực tiếp quay về ký túc xá, mới vừa vào cửa cô đã nhìn thấy Vương Thiến Thiến.

"Đàn chị, sao chị lại ở đây?"

Vương Thiến Thiến ngồi xuống giường:

"Bởi vì chị xin dọn vào đây."

"Với lại đây là phòng ba người, nơi này lại chỉ có hai người ở, việc chị dọn vào đây là chuyện bình thường mà?"

Cô đứng lên kéo Hạ Tiểu Bạch ngồi xuống giường:

"Em Bạch sẽ không để ý đâu nhỉ?"

Khóe miệng Hạ Tiểu Bạch hơi run rẩy:

"Là chị thì em đương nhiên là không ngại rồi."

"Nhưng mà, chị à, chị có thể mặc quần áo lại đàng hoàng được không..."

Đôi mắt xinh đẹp của cô không nhịn được mà nhìn loạn cơ thể trắng như tuyết của Vương Thiến Thiến.

Vừa nhìn liền biết cô ấy mới tắm xong, làn da và mái tóc vẫn còn đọng lại vệt nước.

Vương Thiến Thiến cũng biết Hạ Tiểu Bạch thích con gái, con mắt cô khẽ híp lại, quyết định trêu chọc tiên tử, đêm nay nói không chừng có thể...

------

Dịch: MBMH Translate