← Quay lại trang sách

Chương 873 Kết Cục Thật Sự

Một bên khác.

Sở Thu Hi đã thay chiếc đầm cưới màu trắng. Chiếc đầm cưới trắng thuần như tuyết làm bộc lộ rõ đường cong mê người của cô.

Làn da trắng phát sáng, dáng người uyển chuyển, dung mạo thanh cao, tất cả đều làm nổi bật khí chất trang nhã, đoan trang, phú quý của cô.

Gương mặt khi không trang điểm vốn đã xinh đẹp, sau khi trang điểm càng thêm mỹ lệ động lòng người.

Dù sao thì cô cũng là một người con gái chân chính, khi sắp xuất giá cũng bắt đầu cảm thấy không nỡ rời xa cha mẹ.

Đôi mắt của Sở Thu Hi hơi ướt, cô giang tay ra ôm lấy cha mẹ.

Giọng cô nghẹn ngào nói:

"Cha mẹ, con thật sự không nỡ rời xa hai người."

Sở Vân Chính lau nước mắt, đừng thấy ông cao to như thế mà lầm, khi thấy con gái cưng phải xuất giá, ông cũng không nhịn được mà khóc.

"Con gái ngoan, hôm nay con đẹp lắm, cha cũng không nỡ xa con, hu hu."

Hoàng Liễu Liễu cũng lấy tay lau nước mắt:

"Con gái, sau khi gả vào Hạ gia, con nhớ phải thường xuyên về thăm cha mẹ đó."

Sở Thu Hi lần lượt hôn lên mặt mỗi người một cái, nghẹn ngào nói:

"Con nhớ rồi."

"Hai người đừng khóc nữa, hai người khóc con cũng muốn khóc. Nếu như lớp trang điểm bị hỏng, Tiểu Bạch sẽ thấy con không đẹp nữa."

Sở Tiêu Tiêu đứng bên cạnh cũng có chút không nỡ.

"Cha mẹ yên tâm đi, bây giờ là thời hiện đại, không phải thời cổ đại, chị muốn về nhà thì chỉ cần đặt vé máy bay là về được liền."

"Sắp tới giờ rồi, chị mau lên xe đi tới buổi lễ đi."

"Chị Tiểu Bạch chắc chắn cũng rất muốn được nhìn thấy dáng vẻ chị mặc áo cưới."

Sở Thu Hi cũng ôm Sở Tiêu Tiêu một cái.

"Thằng nhóc này, sau này chị không còn ở nhà nữa, em không được làm cho cha mẹ tức giận đâu đấy."

"Nếu không thì chị sẽ bay về ngay trong đêm để đánh em."

Trên sân khấu buổi tiệc cưới hào hoa.

Một mỹ nhân mặc váy cưới đỏ thắm từ từ bước lên sân khấu.

Mái tóc dài đen của cô được búi lên, trên đầu đội một chiếc mũ phượng, chiếc trâm cài màu đỏ đung đưa theo từng bước đi uyển chuyển của cô, rạng ngời rực rỡ.

Sự xuất hiện của cô lập tức làm cho tất cả mọi người nhiệt liệt reo hò.

Cô đẹp tới mức không thể diễn tả bằng lời, có lẽ chỉ có thần Sáng Thế mới có thể phác họa ra dung nhan và dáng người hoàn hảo của cô.

Trong lúc mọi người đang ngẩn người vì sự xinh đẹp của cô dâu váy đỏ, thì bên một hướng khác của sân khấu, lại thêm một cô dâu khác chậm rãi bước tới.

Cô mặc một chiếc đầm cưới màu trắng tuyết, trong tay cầm một bó hoa hồng vàng.

Đôi mắt trong veo như nước mùa thu của Sở Thu Hi nhìn Hạ Tiểu Bạch một cách cực kỳ ngọt ngào, dung nhan tuyệt mỹ nở một nụ cười hạnh phúc.

Trong đôi mắt cô cất chứa sự tín nhiệm và chờ mong, cô cầm bó hoa hồng chậm rãi đi về phía người con gái mà cô yêu.

"Bà xã Tiểu Bạch, em yêu anh, chúng ta kết hôn rồi."

Hạ Tiểu Bạch khẽ nâng cánh tay trắng như tuyết lên cầm lấy bó hoa hồng, chóp mũi tinh xảo ngửi một hơi thật sâu, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần cũng nở nụ cười hạnh phúc.

"Chúng ta kết hôn rồi, anh cũng yêu em, bà xã Thu Hi."

Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, đủ loại ánh sáng chiếu vào người hai cô dâu.

Dưới sân khấu buổi lễ.

Triệu Trình, Lý Lương, Chu Thanh, Lý Tử Huyên (vợ sắp cưới của Chu Thanh), Đào Na Na, bọn họ cùng nhau giơ bảng đèn led có dòng chữ [Chúc hai người hạnh phúc].

Bọn họ không ngừng quơ tấm bảng đại biểu cho sự chúc phúc của họ dành cho Hạ Tiểu Bạch và Sở Thu Hi.

"Tiểu Bạch, chúc cậu hạnh phúc!"

"Tiểu Bạch, Thu Hi, tôi yêu hai cậu!"

"Thu Hi, Tiểu Bạch, chúc hai người trăm năm hạnh phúc."

Hạ Thiên Thần, Hạ Thiên Hạo, Hạ Thiên Minh, Hạ Thiên Vũ nhìn người em gái, chị gái mình yêu thương xuất giá gần như ôm nhau khóc rống lên, may mà đối tượng cô ấy cưới là một đại mỹ nhân.

Dù sao thì em gái bị người con gái khác bắt lấy, vẫn tốt hơn bị người đàn ông thúi bên ngoài bắt lấy nhiều.

Lão gia tử, Hạ Văn Hải, Sở Vân Chính, Khương Tĩnh Vân, Hoàng Liễu Liễu cũng khóc vì hạnh phúc.

Bỗng nhiên, Sở Tiêu Tiêu la lớn:

"Chị Tiểu Bạch! Mau hôn chị gái của em đi."

"Ít nhất phải 3 phút!"

Có Sở Tiêu Tiêu làm chim đầu đàn, mấy người Triệu Trình, Đào Na Na cũng phụ họa.

"Đúng đó! Tiểu Bạch, mau hôn cô dâu đi!"

"Ít nhất phải một tiếng!"

Triệu Phỉ Phỉ, Diệp Trường Ca, Thang Dung Dung, Lý Thi Hàm không ngừng cổ vũ Hạ Tiểu Bạch.

"Tiểu Bạch, hôn đi!"

"Chỉ cần em hôn Thu Hi, tập thể nhà trọ sẽ tặng cho hai đứa một món quà bất ngờ, bảo đảm hai đứa sẽ có một đêm tân hôn tốt đẹp."

Vương Thiến Thiến, Thái Thanh Dao, Tống Cầm, Ngu Tiểu Ngọc cũng có mặt.

Hạ Tiểu Bạch và Thu Hi nhìn nhau, sự mong chờ và hạnh phúc trong mắt gần như đã tràn ra cả bên ngoài.

Bọn họ cảm nhận sự nóng bỏng trong mắt đối phương, lời nói dường như đã trở nên thừa thải.

Dưới sự chăm chú của khách mời.

Đôi môi anh đào của Hạ Tiểu Bạch và đôi môi gợi cảm của Sở Thu Hi chạm vào nhau.

Quá trình kéo dài hơn 3 phút.

Sở Thu hi gần như không thể hít thở, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, gần như muốn chết đuối trong cái hôn của Hạ Tiểu Bạch.

Pháo hoa, tiệc rượu, ca múa, vui vẻ, náo nhiệt, hạnh phúc.

Buổi tiệc kéo dài tới hơn hai giờ sáng mới kết thúc.

Trong phòng cưới.

Hạ Tiểu Bạch ôm ấy chiếc eo thon mềm của Sở Thu Hi.

"Bà xã Thu Hi, sau này em muốn có một đứa con như thế nào?"

"Anh nói cho em biết một bí mật, bí mật thật sự, nghe xong em đừng kinh ngạc nhé."

"Bí mật liên quan tới việc sao anh lại từ con trai trở thành con gái."

⚝ ✽ ⚝

Ba mùa xuân trôi qua.

Trong phòng sinh của một bệnh viện tư nào đó.

Tiếng khóc của em bé vang lên.

"Chúc mừng Hạ tiểu thư, vợ của cô đã hạ sinh thành công một cặp chị em rất dễ thương."

Hạ Tiểu Bạch tay chân luống cuống đi vào trong phòng bệnh, cô muốn ôm lấy hai đứa con của mình ngay lập tức.

Đây là con ruột của cô và Thu Hi.

Khương Tĩnh Vân thấy bộ dạng vụng về của Hạ Tiểu Bạch liền tức giận.

"Con cẩn thận một chút, để mẹ với dì Liễu Liễu làm thì hơn."

Sắc mặt Sở Thu Hi tái nhợt:

"Mẹ, cho con xem hai đứa nhỏ với."

Bọn họ đặt hai bé con lên giường của Sở Thu Hi.

Sở Thu Hi thấy hai đứa bé đang khóc thì cười.

"Tiểu Bạch, anh nhìn nè, đôi mắt của chúng giống anh thật đó, thật là xinh đẹp."

"Nhưng mà miệng của chúng giống em."

Hạ Quang Thần, Hạ Văn Hải, Sở Vân Chính thay phiên nhau ra trận.

Bao lì xì ai thấy người đó có phần, bên trong có ít nhất mấy trăm tệ.

Nhóm hộ sĩ siêu vui mừng.

Lại là một buổi sáng tràn ngập ánh nắng.

Sở Thu Hi đã có thể đi đường, cô bảo Hạ Tiểu Bạch dẫn cô đi tới một cái cây.

"Tiểu Bạch, anh đã nghĩ được tên cho hai con chưa?"

"Vẫn chưa, em nghĩ một cái, anh nghĩ một cái, ông của anh bảo rằng chị gái nhất định phải theo họ Hạ, em trai theo họ Sở."

Lúc này, lão gia tử và Sở Vân Chính ôm hai đứa bé tới, nhưng mà hai bé đang không ngừng thút thít.

Em trai "y y a a", tay nhỏ còn nắm lấy hàm râu của lão gia tử giật giật, làm cho lão gia tử cười ha ha.

Sở Vân Chính cũng không tốt hơn được bao nhiêu, bị chị gái tè dầm ướt hết người.

Sở Thu Hi dịu dàng cười nói:

"Cha, ông, hai người đưa hai bé đây con ôm cho, hai nhóc muốn uống sữa đó."

Hạ Tiểu Bạch ôm lấy em trai, đôi môi anh đào nhịn không được mà hôn một cái lên gương mặt hồng hồng của nhóc con, gương mặt trắng nõn tràn ngập sự hạnh phúc.

Bé con vốn đang khóc cũng cười hì hì, cái miệng vẫn chưa mọc răng khi cười trông siêu dễ thương, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Bạch.

"Bẹp, bẹp."

Em trai cũng muốn giơ tay lên nắm lấy mấy sợi tóc rũ trước ngực của Hạ Tiểu Bạch.

Gió xuân ấm áp thổi qua thành phố, ánh nắng buổi sáng chiếu rọi khắp nơi, chiếu vào hai đứa bé và mẹ của chúng.

Hai bé con đắm chìm trong sự dịu dàng thuộc về bọn chúng.

------

Dịch: MBMH Translate