← Quay lại trang sách

Chương 1

Tháp đồng hồ không kim

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt họ là bóng tháp đen lừng lững nổi lên qua kẽ hở giữa cây rừng.

“Tháp đồng hồ kia rồi!” Từ băng ghế sau, Uryu Misao cất tiếng.

Kawaminami ngồi ở ghế phụ lái giơ tay che nắng chiều chói chang đang hắt trực tiếp vào qua kính chắn gió, “Từ chỗ này không nhìn thấy mặt đồng hồ nhỉ?”

“Mặt số ở phía bên kia, hướng ra sân sau của biệt thự thì phải.”

“Ra vậy, lạ thật. Thường thì mặt đồng hồ quay ra bên ngoài mới đúng. Với lại hình như tháp đồng hồ đó không có kim chỉ giờ.”

“Đúng rồi. Thật ra tớ cũng chưa nhìn thấy mặt số của tháp đồng hồ đâu. Đợt tới thăm hồi năm ngoái tớ vẫn chưa được vào trong quan sát.”

“Nếu đi vòng thì có chỗ trông thấy mặt đồng hồ rất rõ đấy!” Tài xế taxi lớn tuổi xen vào, giọng điệu như muốn nói cần biết gì ở thị trấn này, cứ hỏi tôi. “Ái chà chà, kì quặc lắm cơ! Trước đây nó có kim đồng hồ mà, chẳng hiểu vì sao người ta lại tháo đi.”

Chiều Chủ nhật, ngày 30 tháng Bảy.

Nhóm thực địa của Kawaminami tập trung tại ga JR Ofuna, sau đó chia thành ba nhóm lên xe tới điểm hẹn. Trong đó có hai nhóm đi bằng taxi, nhóm còn lại đi xe bán tải từ nhà Kobayakawa Shigeo (phó chủ biên CHAOS) ở Yokohama.

Biệt thự có vấn đề mà họ đang đến nằm ở phía Bắc thành phố Kamakura, vùng ngoại ô thị trấn Imaizumi, nơi được biết đến nhờ đền Hakusan và công viên Sanzaigaike.

Hồi xưa nơi này là xóm núi, một trong những vùng khuất của Kamakura. Nhưng gần đây không còn heo hút nữa nhờ dân cư nhà cửa đông đúc hơn. Dù thế, núi non trập trùng, cây lá bát ngát vẫn đủ khiến người ta thư thái.

Xe từ đường cái rẽ vào trong núi, xuyên qua khu dân cư yên tĩnh và vài ngã rẽ, cảnh quan bất chợt thay đổi. Những hàng sồi xanh um tùm đột ngột hiện ra hai bên lề, y như dải phân cách. Đường đi thình lình hết trải nhựa, dốc lên, thu hẹp như bị hút vào rừng rậm.

Một lát sau, qua những thân cây rừng u ám như ẩn giấu bí mật gì, họ trông thấy hình dáng tháp đồng hồ.

“Không hiểu sao tớ lại có cảm giác thật hoài niệm.” Katagi Sakiko, cô gái ngồi cạnh Uryu lên tiếng. “Cũng phải mười năm rồi tớ mới quay lại đây.”

“Ồ, em đã từng tới đây rồi à?” Kawaminami hỏi.

Có lẽ vì là lần đầu gặp anh biên tập này, Sakiko còn lạ, nên trả lời nhát gừng một cách thiếu tự nhiên, “Vâng. Lần ấy em tới đây để tập huấn.”

“Lớp ngoại khóa của tụi em có lần đi tập huấn ở vùng này,” Uryu giải thích thêm. “Cả thảy bốn đứa: em, nhỏ này, Kawarazaki đang đi xe phía sau, cùng một bạn hôm nay không đi được là Fukunishi. Hồi tiểu học tụi em học chung lớp ở một cơ sở dạy thêm. Cứ vào hè là cơ sở ấy lại tổ chức trại tập huấn đặc biệt ở vùng này.”

“Cơ sở dạy thêm cho học sinh tiểu học mà còn tổ chức trại tập huấn nữa?”

“Tụi em đăng kí học để chuẩn bị cho kì thi đầu vào cấp hai. Hồi ấy do mới học lớp Năm nên cả bọn còn thong dong lắm*, đều coi tập huấn như đi dã ngoại. Hễ tới giờ sinh hoạt tự do là chạy vào chỗ rừng này chơi.”

Ở Nhật, lớp Sáu mới hết tiểu học.

“Bây giờ cả bốn đứa lại cùng trường đại học luôn à?”

“Tụi em đăng kí trường trung học thuộc Đại học W, xong mấy đứa thân nhau đều thi đỗ cả. Về sau cùng lên đại học theo cơ chế tự động liên thông.”

“Ồ, học chung với nhau từ cấp hai lên đến tận đại học, quả là chuyện hiếm thấy đấy.”

“Vâng, em cũng nghĩ thế. Vào đại học xong cả bọn lại cùng tham gia hội nghiên cứu các hiện tượng kì bí này nữa. Bảo là bạn thân từ thời cởi truồng tắm mưa, không bằng bảo là cái tội cái nợ với nhau.”

Uryu và Sakiko đều là sinh viên năm ba trường Đại học W, và cùng là thành viên Hội Mystery.

Uryu là một thanh niên sáng sủa, mặt dài, nước da trắng trẻo, giao tiếp tự nhiên, kể cả với những người lớn tuổi hơn như Kawaminami. Cậu ta hiện là hội trưởng hội nghiên cứu, trông bề ngoài đã thấy thông minh lanh lợi, ăn nói lưu loát.

Sakiko là một cô gái xinh xắn, tóc bob vừa xinh, nước da còn trắng hơn cả Uryu. Ấn tượng khi nhìn thấy cô chính là khuôn mặt nhỏ nhắn với cặp mắt to đen láy. Kawaminami nhủ thầm, dù là cái tội cái nợ hay cái gì, có bạn chơi từ nhỏ xinh thế này bao nhiêu cũng ưng.

Có tổng cộng năm sinh viên tham gia dự án đặc biệt. Ngoài hai cô cậu ở đây, còn có ba người đang đi chiếc taxi phía sau. Kawarazaki Junichi, cũng là sinh viên năm ba. Watanabe Ryosuke và Nimi Kozue đều sinh viên năm hai. Kozue mới quyết định tham gia ngày hôm qua thôi. Ban đầu Uryu rủ Fukunishi Ryota, một thành viên học năm ba đi, nhưng tối qua chỗ họ hàng cậu ta lại có chuyện không may nên không tới được, thành thử họ gọi Kozue đi thay.

Đường đi càng lúc càng hẹp lại. Trong lúc mọi người đang lo lắng không biết xe còn đi qua được hay không thì cánh cổng cao vút đã sừng sững hiện ra trước mắt. Từ xe bán tải màu bạc đi phía trước, một người đàn ông trung niên to béo mặc áo màu be bước xuống khỏi ghế lái. Đó là anh Kobayakawa Shigeo, 44 tuổi, người đề xuất ý tưởng thành lập dự án đặc biệt lần này, đồng thời cũng chính là trưởng nhóm.

Anh báo tin đã tới qua máy liên lạc nội bộ rồi đẩy cổng, và quay trở lại xe.

“Cứ đi theo họ là được hả?” Tài xế taxi quay sang Kawaminami hỏi. “Lần đầu tiên tôi vào bên trong đấy, nhưng trông cũng không đáng sợ lắm nhỉ?”

“Chuyện hồn ma hiện về ở đây, ai cũng biết ạ?”

“Ừ, trong vùng này thì là vậy.”

“Chú sống ở vùng này luôn ạ?”

“À không, là vợ chồng em gái tôi. Tụi nó sống ở Imaizumi nên cũng kể với tôi nhiều á. Quý khách không sợ sao, có khi ma hiện thật ấy chứ?”

“Vì muốn tận mất thấy ma nên tụi cháu mới kéo tới đây đấy ạ.”

Kawaminami trả lời, cố ý ra vẻ nghiêm túc, khiến Uryu và Sakiko ngồi phía sau bật cười. Tài xế ngạc nhiên nhún vai, lái theo bán tải phía trước.

Trên trụ cổng bằng đá xanh thẫm có gắn bảng tên Koga đã nhuốm màu thời gian. Sau khi ông Michinori qua đời, biệt thự được để lại cho con trai ông, cậu Koga Yukiya. Hiện giờ cậu ta vẫn sống ở đây. Không rõ thế nào, nhưng nghe đâu người quản lý biệt thự này là một phụ nữ trước làm việc cho nhà Koga.

Dù gì thì, Kawaminami ngẫm nghĩ, trông cảnh vật điêu tàn hoang phế, không vẻ gì là có người sống ở đây cả.

Đường đưa họ vào trải sỏi, chạy lên triền đồi thoai thoải, tới sân vườn ở mặt tiền biệt thự. Hẳn đã nhiều năm không ai tỉa tót, cỏ dại mặc sức mọc um tùm giữa các cây chò da hổ, nguyệt quế và hoa mộc trong vườn. Không thấy tường bao biệt thự đâu, cây cối của nhà cứ thế mọc lan vào màu xanh cây rừng. Ở nơi hoang vắng cô liêu thế này, có một hai tin đồn về hồn ma cũng chẳng phải chuyện gì lạ lẫm.

Taxi dừng lại trước biệt thự. Kawaminami bước xuống, đưa mắt quan sát xung quanh.

Đã hơn 4 giờ chiều. Giờ này thường trời đã chuyển sang màu hoàng hôn rồi, nhưng vì vẫn là mùa hè nên mặt trời còn ở trên cao. Mùa mưa đã qua, bầu trời trong xanh làm người ta sảng khoái. Mùi của cỏ cây, tiếng ve kêu râm ran… Có lẽ là nhờ rừng bọc xung quanh nên gió thổi mát rượi, cảm giác thật thoải mái. Nhưng trong một buổi chiều ngợp nắng như vậy, không hiểu sao Kawaminami lại cảm thấy không khí cứ lởn vởn một thứ gì u ám đáng sợ, khiến người ta sởn gai ốc.

“Khu nhà trông thật kì lạ.”

Phóng viên ảnh Utsuumi Atsushi bước xuống từ xe thứ ba, vừa nói vừa tiến đến gần Kobayakawa. Utsuumi có vóc dáng tầm thước, để râu, tóc dài buộc túm ra sau, năm nay 29 tuổi, hơn Kawaminami năm tuổi. Vai đeo đồ nghề chụp ảnh trông khá nặng, tay bấm bấm nút trập chiếc máy ảnh ống kính rời.

“Bên kia rặng cây cũng có nhà ở luôn hả?”

“Phía bên đó hình như là nhà xưa đấy.” Kobayakawa trả lời.

“Anh nói xưa là sao?”

“Kể ra thì phức tạp lắm.” Nói đoạn, Kobayakawa chậm rãi tiến về phía cửa vào ở mé trái mặt tiền.

Nhìn sơ qua có thể thấy biệt thự được tạo nên bởi ba phần khác nhau.

Nếu đứng quay mặt vào biệt thự thì phần thứ nhất ở bên tay trái. Căn cứ theo hướng mặt trời thì phần này nằm ở phía Tây. Đó là nhà gỗ một tầng kiểu Tây, tường ván gỗ sơn màu nâu đậm, mái nhà lợp ngói màu rêu nhạt.

Bên tay phải ngôi nhà Tây này, tức là mé Đông biệt thự, sừng sững một tháp đồng hồ đen thẫm. Đây là phần thứ hai. Tòa tháp vuông vức, cao tầm 20 mét, xây bằng đá tảng.

Phần thứ ba của biệt thự chính là bên kia rặng cây mà Utsuumi vừa nói. Những bụi hoàng dương và thường xanh rậm rạp từ giữa mọc lan sang phải với vẻ hung dữ hoang dại, tạo thành một vạt cây cối rậm rạp. Đằng sau nó lấp ló một bức tường gạch đỏ ảm đạm, bên trong tường là một mái vòm vô cùng bắt mắt. Nối sang ngôi nhà Tây bên trái bằng một hành lang dài hẹp, ngôi nhà có mái vòm ấy là kiến trúc chính của Thời Kế Quán, cũng là nơi mọi người sẽ tụ tập và giam mình bên trong suốt ba ngày liên tiếp.

Đây là một trong các Quán do Nakamura Seiji xây dựng sao?

Với tâm trạng câm nín, Kawaminami nhìn chằm chằm vào biệt thự, bất chợt nhớ lại vẻ mặt Shishiya hai tuần trước, khi nói với mình, “Dù sao thì cũng cứ cẩn thận nhé.” Cậu bất giác lúc lắc đầu, ngẩng lên nhìn tháp đồng hồ bằng đá đứng sừng sững.

Từ phía này vẫn không nhìn thấy mặt đồng hồ không kim. Mé phải tường màu nâu thẫm trổ một dãy cửa sổ hình bầu dục nhỏ xíu đều tăm tắp.

Đột nhiên, mắt cậu dừng lại ở một ô cửa trong số đó. Bên trong tháp, ước chừng cao bằng tầng ba của ngôi nhà bình thường hình như có một bóng người.

Có ai… ở đó…

Kawaminami cố gắng nhìn kĩ hơn.

Ai…?

Chắc chắn là có bóng người.

Do khoảng cách khá xa nên cậu không nhận ra hình dáng thế nào, nhưng dứt khoát là có người. Người đó ịn mặt vào kính cửa sổ, chằm chằm trông xuống tình hình dưới này.

Không biết là ai nhỉ? Kawaminami lo lắng.

Không lý nào mới chiều muộn mà hồn ma đã xuất hiện. Thời Kế Quán không phải nhà hoang, có người ở trong cũng chẳng có gì là lạ, nhưng mà…

Kobayakawa vừa tới bậc thềm thì cửa mở ra ngay, cứ như đã có người đợi sẵn. Một phụ nữ đứng tuổi mặc bộ đồ màu lục thẫm xuất hiện.

“Chào mọi người.”

“Ồ, chị Sayoko. Cảm ơn chị đã tiếp đón.”

Kobayakawa vồn vã chào hỏi như thể hai bên đã thân quen từ trước. Đây chắc là chị Inami Sayoko, hiện đang chịu trách nhiệm quản lý Thời Kế Quán. Hình như chị ta phải dùng máy trợ thính vì tai phải có đeo một thiết bị trông như tai nghe.

“Chúng tôi đến làm phiền, mong gia đình thông cảm. Công ty vận chuyển đã mang đồ dùng cần thiết của chúng tôi đến chưa ạ?”

“Đến rồi ạ.” Sayoko thoáng liếc về phía bọn Kawaminami đang đứng phía sau Kobayakawa rồi nói một cách hết sức lịch sự. “Cô Komyoji đang đợi mọi người. Xin mời vào nhà.”

Từ tiền sảnh có hai ngả hành lang. Một ngả dẫn sang ngôi nhà kiểu Tây, ngả còn lại chạy tuốt sang phải.

Có Sayoko dẫn đường, mọi người đi sang ngôi nhà Tây. Giống với bề ngoài, nội thất bài trí trong nhà cực kì đơn giản. Một bên tường dọc hành lang treo rất nhiêu mặt nạ dữ dằn, trông như mặt nạ dùng trong lễ hội hóa trang Venice. Cũng chỉ những món này có thể coi là đồ trang trí nổi bật ở đây thôi. Biệt thự nổi tiếng về đồng hồ, vậy mà suốt từ tiền sảnh đến hành lang chẳng thấy một cái nào.

Hai cánh cửa đằng cuối hành lang đã mở, dẫn vào một căn phòng mát mẻ nhờ bật máy lạnh. Trong phòng không có bài trí gì ngoài một chiếc bàn và vài cái xô-pha. Trên tường đối diện cửa ra vào có trổ cửa sổ khung trắng. Một phụ nữ mặc đồ đen tuyền đang ngồi bên khung cửa sổ ấy.

“A cô Komyoji, xin chào, xin chào.” Vẫn giọng điệu vồn vã như với Sayoko ban nãy, Kobayakawa chào hỏi và tiến về phía người phụ nữ. “Cô tới sớm thật đấy. Chúng tôi định sẽ tới sớm hơn nhưng đường đông quá, thành ra lại trễ mất…”

Komyoji lặng lẽ gật đầu. Cô đưa tay nâng gọng kính mát màu đen rồi hướng ánh nhìn về phía nhóm người phía sau Kobayakawa. Cảm giác khác hẳn lúc Kawaminami tình cờ gặp cô ở Green Heights hai tuần trước. Có lẽ do bộ váy kì lạ cô ta đang mặc, cả cách trang điểm cũng không phải kiểu trang điểm thông thường nữa. Đôi môi tô son tím nhạt, gò má trắng nhợt hốc hác.

“Hơi thất vọng nhỉ?” Utsuumi láo liên quan sát căn phòng rồi ghé tai Kawaminami nói nhỏ. “Lúc mới vào đây, tôi cứ nghĩ đồng hồ la liệt khẳp nơi cơ.”

Anh vừa thì thầm vừa hất cằm sang tường bên phải. Trên nền giấy dán tường màu nâu chỉ treo một chiếc đồng hồ hình tròn bình thường, cũng là chiếc đồng hồ duy nhất trong phòng.

“Chắc vì đây không phải là nhà xưa.” Đồng hồ trên tường chỉ 4 giờ 25 phút, Kawaminami móc đồng hồ quả quýt của mình ra so. Cũng 4 giờ 25 phút. “Anh Kobayakawa chẳng vừa nói thế là gì. Em đoán ngôi nhà gạch đỏ ở bên kia rặng cây mới là Thời Kế Quán nguyên bản. Vậy nên…”

Kể ra thì phức tạp lắm mà Kobayakawa nói ban nãy chắc là đây.

Mười lăm năm trước, mùa hè năm 1974, chủ tịch Koga Michinori của Công ty Đồng hồ Koga đột nhiên từ chức, chuyển đến nơi này xây một biệt thự. Nhà xưa chính là ngôi nhà nằm sau vạt cây cối đàng kia, ngoài ra còn một ngôi nhà dựng biệt lập dành cho người làm. Nghĩa là bấy giờ chưa có tháp đồng hồ và ngôi nhà kiểu Tây. Năm năm sau đó, tức năm 1979, hai kiến trúc này mới được khởi công. Từ năm 1980, biệt thự mới mang dáng dấp như hiện tại. Gần như ngay lập tức, Michinori đột ngột qua đời.

Dù nằm trong dự án, Kawaminami cũng không biết rõ toàn bộ chi tiết về biệt thự. Cậu chỉ hỏi thăm đôi chút qua Kobayakawa mà thôi. Anh vốn là người sớm có hứng thú và đã ra công tìm hiểu rất nhiều về Thời Kế Quán.

Vì sao Michinori xây nhà ở đây?

Vì sao về sau lại mở rộng biệt thự?

Mấy người chết liên tiếp sau ông, nguyên nhân là gì chứ?

Cô gái giờ là hồn ma lảng vảng thì chết từ bao giờ, vì sao mà chết?

Những điểm vướng mắc chất cao như núi. Kawaminami đã thử gặng hỏi nhưng Kobayakawa không trả lời thẳng, chỉ nở nụ cười bí hiểm và vòng vo, “Chẳng phải chúng ta lập nhóm thực địa chính là để tìm ra các đáp án đó hay sao?”

“Vậy…” Kobayakawa nghiêm chỉnh ngồi xuống một chiếc xô-pha, cất giọng y như trong các cuộc họp. “Mọi người xin hãy chú ý. Sau đây tôi có nhiều điều phải giải thích cho nên… Chà, cảm ơn nhé.”

Kobayakawa chìa tay phải, tỏ ý cảm ơn với người đàn bà đang đẩy một xe nhỏ vào. Trên xe đẩy xếp san sát các ly ăm ắp nước trái cây đủ cho số người có mặt ở đây.

“Chị không cần nhọc công vậy đâu. Xin hỏi hành lý mang tới để đâu rồi nhỉ?”

“Ở bên Cựu quán.”

Cựu quán chắc là cách gọi ngôi nhà xưa ở đằng sau rặng cây kia.

“Thế ạ… Đúng rồi, tôi phải giới thiệu mọi người với nhau chứ nhỉ.” Kobayakawa đứng dậy, chìa tay về phía người đàn bà, “Đây là chị Inami Sayoko. Toàn bộ nơi này là do chị ấy quản lý đấy. Trong ba ngày tới đây, mong chị giúp đỡ chúng tôi.”

Inami Sayoko là một phụ nữ tầm 45 tuổi. Chị cao trên mức trung bình so với phụ nữ, tóc húi ngắn như đàn ông, khuôn mặt xương xương không trang điểm lộ rõ những nếp nhăn nhỏ và tàn nhang, nhưng sống mũi cao và đôi mắt sắc sảo cho thấy thời trẻ cũng thuộc loại ưa nhìn.

Chị cúi đầu chào, “Mong được giúp đỡ.” Rồi lướt mắt nhìn từng người một trong nhóm, làm Kawaminami bất giác nhớ đến cô giáo dạy Toán hồi cấp hai.

“Xin lỗi, nhưng…” Sayoko quay trở lại nhìn Kobayakawa rồi nói. “Tôi muốn xác nhận lại tên mọi người có được không? Yêu cầu của chủ nhà.”

“Vâng, đương nhiên rồi. Mấy hôm trước tôi có gửi cho chị danh sách người tham gia cùng với bản kế hoạch rồi nhỉ?”

Sayoko gật đầu, lấy trong túi áo ra một tờ giấy gấp, thoăn thoắt mở ra rồi lại nhìn mọi người.

“Để tôi giới thiệu nhé,” Kobayakawa nói. “Thanh niên đằng kia là biên tập viên Kawaminami Takaaki, cạnh cậu ấy là Utsuumi Atsushi ở ban nhiếp ảnh.”

“Cậu Kawaminami và cậu Utsuumi.” Sayoko nhắc lại, nhìn qua lại giữa mặt họ và danh sách trên tay.

Kobayakawa tiếp tục, “Năm người còn lại là sinh viên Đại học W. Tính từ đầu đằng kia lại là… Kawarazaki Junichi, Uryu Misao, Watanabe Ryosuke, Katagi Sakiko và Nimi Kozue.”

“Kawarazaki, Uryu…” Sayoko đọc tên từng người như giáo viên đang điểm danh và ghi nhớ diện mạo học sinh. Đến tên người cuối cùng, chị khựng lại, lắc đầu hoài nghi. “Tên cô Nimi Kozue không có trong danh sách.”

“À, quên nói, là thế này,” Kobayakawa đưa tay gạt nhẹ mồ hôi trên vầng trán gồ. “Trong danh sách đó đề tên cậu Fukunishi Ryota, nhưng hôm nay cậu ấy bận việc đột xuất nên không tới được. Chúng tôi bèn nhờ cô bé này đi thay.”

“Tôi hiểu rồi, cô Nimi Kozue nhỉ.”

Sayoko rút bút trong túi ra, ghi tên lên giấy. Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng lại tên từng người một, chị ta nói, “Mời mọi người,” và rê xe đẩy lại gần bàn. “Từ trước đến nay không biết bao nhiêu nhóm đã đề nghị tới khảo sát nhưng đều bị từ chối hết. Lần này phá lệ chấp nhận. Thay mặt cho chủ nhà tôi có vài điều muốn lưu ý với mọi người như sau.”

Đợi mọi người lấy nước xong, chị ta tiếp tục, “Đầu tiên, tôi đoán chắc mọi người đều đã biết. Bên Cựu quán, tức là nơi mà mọi người sẽ vào ở từ hôm nay ấy, đang bảo quản đồng hồ của chủ nhân đời trước. Tất cả đều là đồ sưu tập rất quý giá, vì thế mọi người tuyệt đối không được đụng vào, dù là đồ cất trong tủ kính hay trưng bày ở ngoài.

“Các đồ vật khác, như đồ dùng nhà bếp hay nội thất trong nhà, còn hoạt động được thì mọi người cứ tự nhiên sử dụng. Điện vẫn lắp, nhưng hệ thống gas đã cắt rồi. Máy lạnh chạy bình thường nên không phải lo nóng. Tuy nhiên bên đó đã bỏ không chín năm trời, đường ống gỉ sét nhiều, nước không dùng để uống được.”

“Chúng tôi đã chuẩn bị để lấy nước ăn bên ngoài về dùng rồi.” Kobayakawa xen vào. “Chắc chị cũng thấy trong chỗ hành lý chuyển tới có can nhựa đúng không?”

“Vâng. Chúng tôi đã hứng đầy nước giúp mọi người rồi.”

“Cảm ơn chị quá.” Kobayakawa cúi đầu. “Chắc mất sức lắm phải không, tận sáu can cơ mà?”

“Ở đây có người chuyên lo mấy việc tay chân.”

“Thế ạ. Chị chu đáo quá, chúng tôi cảm ơn rất nhiều…”

“Đừng khách sáo. Chúng tôi đã hứa sẽ hỗ trợ mọi người mà.” Nói đến đây, Sayoko vốn vẫn nghiêm nghị từ đầu tới giờ đột nhiên hơi mỉm cười. “Còn một việc nữa. Ở phía trong cùng của Cựu quán có một căn phòng khóa kín, mong mọi người không tự ý vào đấy.”

“Có phải là ‘phòng quả lắc’ không? Trước đây tôi đã từng nghe qua.” Kobayakawa nói. “Tại sao không được vào hở chị?”

“Đó là di nguyện của chủ nhân đời trước.”

“Ồ. Là di nguyện của ông Koga Michinori sao?”

“Là một trong những lời dặn dò của ông trước lúc đi xa.”

“Chà.”

“Phòng quả lắc là phòng như thế nào vậy?” Kawaminami tò mò hỏi.

“Đó là…” Sayoko ngập ngừng, cụp mắt nhìn xuống, “Là phòng của con gái ông chủ. Cô ấy đã mất mười năm trước rồi.”

“Còn gì nữa không ạ?”

Đáp lại câu hỏi của Kobayakawa, Sayoko chỉ im lặng lắc đầu. Kobayakawa gật đầu, đưa mắt nhìn lướt mọi người. Ai nấy đều lộ vẻ thắc mắc và im lặng dõi theo.

“Tôi thì không có gì khác để dặn dò cả. Thực phẩm đã được xe chuyển đến, cơ bản đều là đồ ăn nhanh. Dù sao cũng chỉ có ba ngày, mọi người tạm chấp nhận vậy. Sau đó thì… À phải rồi, có một chuyện quan trọng. Cô Komyoji này…” Kobayakawa quay về phía nhà ngoại cảm vận đồ đen. “Cô nhắc lại yêu cầu được không ạ?”

“Vâng.” Komyoji đáp ngắn gọn, đứng dậy nghiêm nghị nói. “Mọi người chắc cũng đã nghe anh Kobayakawa nói qua, nhưng giờ cho phép tôi giải thích lại thêm một chút.”

Kawaminami thầm nghĩ, cách nói chuyện của cô lúc này y hệt như lúc tọa đàm trên ti-vi. Giọng trầm ấm, từ tốn nhả từng chữ một.

“Như mọi người đã biết, công việc chúng ta sắp tiến hành là liên lạc với linh hồn đang hiện diện trong nhà này. Linh hồn có thật hay chỉ là lời đồn, hiện tại tôi chưa thể xác định được. Chúng ta sẽ tận dụng khoảng thời gian ba ngày kể từ hôm nay để làm rõ nghi vấn đó. Tôi được gọi đến để hỗ trợ mọi người. Trong số những người ở đây, không biết đã có ai tham gia một buổi gọi hồn chưa?”

Nghe hỏi, Kawaminami và Utsuumi bất giác nhìn nhau, ngơ ngác lắc đầu. Năm cô cậu sinh viên cũng phản ứng tương tự, nhưng một lát sau, có người lên tiếng.

“Hồi trước em có chơi trò bàn xoay* rồi.”

Một trò sử dụng ngoại khí của những người tham gia để tạo ra trường sinh học làm chiếc bàn tự xoay.

Đó là cô sinh viên năm hai Nimi Kozue. Cô bé để tóc ngắn, khuôn mặt đáng yêu như cáo con, trông rất hoạt bát và có vẻ hay tò mò. Khác hẳn dáng vẻ yểu điệu tinh tế của chị khóa trên Katagi Sakiko.

“Trò bàn xoay à? Ừm, đó cũng là một dạng gọi hồn. Ở Âu Mỹ người ta gọi là table-turning.” Nụ cười hiện trên khuôn mặt xanh xao của nhà ngoại cảm. “Mọi người, nhất là các bạn trẻ, hình như rất thích trải nghiệm loại hình đó. Thế nhưng tôi lại không đồng tình cho lắm. Bởi vì khi gọi hồn theo kiểu để cho vui này, khó mà tránh được những hậu quả nguy hiểm. Nghe nói các bạn đang nghiên cứu về các hiện tượng siêu nhiên, nên tôi nghĩ mọi người rất hiểu điều này. Tóm lại, hiện tượng có tên gọi hồn ma khó lòng giải thích thông suốt bằng các kiến thức khoa học hiện có của chúng ta. Nói cách khác, đây là chuyện của hai thế giới, vì thế phải xử lý thận trọng.”

Thoạt tiên Kawaminami hết sức nghi ngờ về linh lực của Komyoji. Thế nhưng gặp gỡ và lắng nghe trực tiếp thế này, cậu lại thấy thuyết phục vì những lời giản dị của cô. Có thể nói, Komyoji có sức thu hút.

“Điều đầu tiên tôi muốn mọi người hiểu là, sức một mình tôi thì không đủ để giao tiếp suôn sẻ với linh hồn, nhất định phải được mọi người giúp đỡ mới xong. Kể ra thì, linh hồn tương tự sóng điện, cơ bản là nhìn không thấy sờ không được. Trong những buổi gọi hồn tôi đã tổ chức, thì thể xác của người tham gia chính là ăng-ten bắt sóng. Chỉ có mình tôi thì cố gắng đến đâu cũng không nên cơm cháo gì. Cần có sự tập trung tinh thần của tất cả, biến thể xác mình thành ăng-ten mới được.”

Nói tới đây Komyoji chậm rãi gỡ kính mát, để lộ đôi mắt dài hẹp tán phấn tím, thinh lặng quan sát mọi người. “Ngoài ra, theo kinh nghiệm của tôi, linh hồn đều rất nhạy cảm, dị ứng với tạp chất. Bởi vì suy đến cùng, họ thuộc dạng vật chất rất đơn thuần. Để nâng cao khả năng bắt sóng với các linh hồn, chúng ta cần giữ cho cơ thể mình ở trạng thái thuần túy nhất. Cái gọi là ‘trạng thái thuần túy’ ở đây chính là trạng thái tự nhiên. Linh hồn không thích những thứ do con người tạo ra. Ví như sợi tổng hợp, kim loại đã gia công, nhựa… nếu chúng ta mang những thứ không thuần chất này theo người thì linh hồn có khuynh hướng xa lánh chúng ta.”

Utsuumi Ừm một tiếng vẻ tán thành. Đám sinh viên mỗi người một biểu cảm, nhưng không ai phản biện.

“Trạng thái lý tưởng nhất chính là không mặc gì cả, nhưng tôi nghĩ như thế cũng bất tiện. Cho nên…” Komyoji tạm ngừng, quay sang nhìn góc phòng bên phải, ở đó có tám hộp giấy đen bằng bặn.

“Hôm nay tôi đã chuẩn bị trang phục dành riêng cho mọi người, giống bộ tôi đang mặc đây. Nó được gọi là ‘linh y’, là quần áo đã được thanh tẩy. Sau đây mọi người chuyển sang mặc loại trang phục này. Được chứ ạ?”

Đúng như Komyoji nói lúc đầu, Kobayakawa quả là đã trao đổi với mọi người về yêu cầu mặc linh y rồi.

Thấy ai nấy gật đầu, nhà ngoại cảm mỉm cười hài lòng. “Trừ đồ lót, còn thì mọi người hãy cởi hết ra. Vòng cổ, hoa tai, nhẫn, đồng hồ đeo tay… nữa. Cởi giày và thay dép lê vào. Đến lúc gọi hồn thì bỏ dép sau. Những vật dụng không cần thiết cũng đừng cầm theo, vì linh hồn lưu trú trong nhà rất ghét đồ vật từ thế giới bên ngoài.”

“À… thưa chị?” Một sinh viên lên tiếng, là Watanabe Ryosuke. “Mắt kính có được đeo không ạ?”

Trong số những người tụ tập ở đây chỉ mình cậu ta phải đeo kính. Dáng người mập mạp, khuôn mặt tròn trịa, nhìn vững vàng điềm tĩnh đúng kiểu mọt sách.

“Về nguyên tắc thì phải tháo ra. Kính áp tròng cũng vậy.”

“À… Thế ạ?” Sau tròng kính dày cộp, đôi mắt nhỏ tí hin của cậu hấp háy liên tục. “Chết thật. Không có kính mà linh hồn xuất hiện thì em làm sao trông thấy được.”

“Không phải lo đâu.” Nhà ngoại cảm chăm chú nhìn đám sinh viên, khẳng định chắc nịch. “Khi linh hồn xuất hiện, chúng ta sẽ nhìn bằng ‘con mắt’ khác với mắt chúng ta thường dùng. Vì thế mắt kém không thành vấn đề. Nhìn thấy hay không là tùy thuộc vào việc thể chất và tinh thần của chúng ta có giữ được độ thuần chất cao hay không.”

Theo hướng dẫn của Komyoji, mọi người lần lượt mặc linh y. Quần áo, giày và phụ kiện thay ra đều được cho vào túi ni lông đã chuẩn bị sẵn cho từng người. Trong thời gian mọi người ở lại đây, nhà Koga sẽ bảo quản đồ đạc giúp họ.

Cánh đàn ông nhanh chóng thay đồ xong. Trong lúc các chị em sang phòng khác thay quần áo, Kobayakawa, Kawaminami, Utsuumi cùng ra chỗ chiếc bán tải đang đậu trước nhà để dỡ thực phẩm, hành lý xuống, mang vào tiền sảnh.

Lúc tất cả lại tụ tập đông đủ ở phòng khách thì đã là 5 giờ 20 phút chiều. Họ định 6 giờ sẽ qua Cựu quán.

“Chà. Kozue trông ra dáng quá nhỉ!” Kawarazaki vừa xoa xoa chiếc cằm dài vừa buông lời trêu chọc. Cậu ta để đầu đinh, làn da rám nắng và thân hình rắn rỏi, cũng là người cao nhất trong số các sinh viên ở đây. “Trông như một vu nữ* tinh nghịch ấy. Có muốn làm đệ tử của chị Komyoji không?”

Ý nói Trinh nữ phục vụ trong đền thờ Thần đạo.

“Anh thì như một tên pháp sư háo sắc ấy!”

“Đàn ông ai chả háo sắc!”

“Tức là em nói đúng rồi phải không?” Kozue cười khúc khích. Đoạn cô dang rộng hai tay, cúi mặt nhìn bộ linh y đang mặc, “Ai dà, quần áo lụng thà lụng thụng, mặc khó chịu quá.”

“Anh cũng thấy khó chịu. Đũng chật quá.”

Linh y may bằng vải bông dày cui. Ví von thì giống tăng y thời Trung cổ. Tả thực thì giống áo chui đầu có mũ và túi, cỡ siêu lớn, lớn đến mức người cao như Kawarazaki mà mặc còn kín chân. Kawaminami cũng thuộc dạng cao ráo, thế mà vạt dài quá chân đến mấy li, đi lại quét đất lệt quệt. Cả nhóm ăn mặc như vậy tập trung một chỗ trông thật dị thường.

“Nhưng mà,” Kawarazaki quay về phía Uryu. “Lần này bà Sayoko ân cần khác hẳn với đợt tụi mình tới nhỉ.”

“Rõ ràng rồi còn gì.” Uryu nhún vai đáp. “Một bên là đám sinh viên lớ nga lớ ngớ, một bên là ban biên tập tạp chí của nhà xuất bản lớn, thái độ thay đổi là đúng rồi. Với cả lần này chúng ta còn hứa gửi thù lao ra tấm ra món nữa mà.”

Mùa thu năm ngoái bọn họ đã đề nghị được đến thực địa nhà này như một phần hoạt động của Hội Mystery. Ý tưởng là của Watanabe. Cậu ta nguyên quán Kamakura nên đã nghe sự tích Hồn ma ở Biệt thự Đồng Hồ từ lâu rồi. Nhưng nhà này đã từ chối đề nghị của họ…

“Dù như thế thì bà cô đó…”

Nói đến đây, Kawarazaki chợt nín lặng, ngờ ngợ quay ra nhìn cánh cửa sau lưng, vì cảm giác như có ai mới xuất hiện. Cậu tưởng là Sayoko, nhưng hóa ra không phải. Xuất hiện ở cửa là một thiếu niên mảnh mai mặc bộ đồ màu trắng trông như đồ ngủ. Mái tóc đen dài óng mượt, làn da trắng đến mức có cảm giác từ khi sinh ra đến giờ chưa một lần tiếp xúc với mặt trời. Cặp mắt đen láy chăm chú nhìn họ, đôi môi hồng mím chặt như tư lự điều gì. Trên khuôn mặt đẹp tuyệt phảng phất đôi nét u sầu.

Cả Kawarazaki lẫn Uryu… à không, tất cả những người hiện diện tại phòng khách đều nín thở. Khuôn mặt đẹp như búp bê chế tác tinh xảo của cậu thiếu niên nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn. Kawaminami cũng không ngoại lệ. Khi cậu bắt đầu trấn tĩnh để tự hỏi đây là ai thì thiếu niên nọ đã bước hẳn vào phòng.

“Chị…” Từ miệng thiếu niên phát ra âm thanh khe khẽ như tiếng chuông kêu. “Chị đâu rồi?”

Cậu vừa thì thầm vừa quét mắt khắp phòng khách. Khuôn mặt thanh tú nhưng đờ đẫn, thẫn thờ như lạc trong cõi mộng.

“Cậu là…” Kawamiami tiến về phía thiếu niên, định bắt chuyện thì…

“Cậu Yukiya,” Sayoko chạy bổ vào phòng khách. “Sao cậu lại ra đây, cậu Yukiya?”

Yukiya, thiếu niên xinh đẹp trông chỉ tầm mười mấy tuổi này là con trai của ông Koga Michinori quá cố. Cũng là chủ nhân hiện tại của Thời Kế Quán.

“Cậu sao thế?” Sayoko hỏi lại lần nữa.

Thiếu niên quay lại, vẻ mặt vẫn mơ mơ màng màng. Có khi bộ đồ cậu đang mặc là đồ ngủ thật. Cụm bệnh mộng du lập tức nảy ra trong đầu Kawaminami.

“A cô Sayo,” thiếu niên nghiêng đầu như một chú mèo. “Chị ấy, chị gọi cháu tới. Vậy nên, cháu…”

“Thế ư?” Sayoko lộ vẻ bất lực, bước tới cạnh cậu. “Cô ấy không có ở đây đâu. Cậu về phòng đi nhé.”

“Nhưng mà…” Thiếu niên đau buồn lắc đầu, rồi lặng lẽ đưa mắt nhìn các vị khách. “Mấy người này là ai?” Cậu hỏi Sayoko.

“Khách nhà ta. Tôi có nói với cậu rồi mà, phải không?”

“Thế sao? Họ tới bắt nạt chị à?” Dứt lời, đôi mắt cậu long lên, giọng sắc lạnh. “Nếu thế tôi sẽ cho họ biết tay. Ai bắt nạt chị tôi, tôi sẽ giết hết.”

“Cậu Yukiya, đừng nói mấy chuyện giết chóc như thế.”

“Không sao cả. Nếu tôi làm thì không sao cả. Ai bắt nạt chị tôi…”

“Cậu lầm rồi.” Sayoko nhấn mạnh từng chữ. “Cậu lầm rồi. Đừng lo. Họ không phải hạng người như thế đâu. Không ai bắt nạt chị cậu hết. Về nào!”

Sayoko ôm lấy đôi vai gầy của Yukiya, đưa ra cửa. Thiếu niên khẽ gật đầu, ngoan ngoãn đi theo. Khi bóng hai người khuất ngoài hành lang…

“Anh Tadokoro,” tiếng Sayoko vọng vào. “Anh Tadokoro, anh đưa cậu Yukiya về phòng tháp đi.”

Phòng tháp…

Kawaminami bất giác nhớ lại hình ảnh trông thấy bên ngoài lúc mới tới đây. Bóng người đăm đăm trông xuống từ cửa sổ tháp đồng hồ. Trong tâm tưởng Kawaminami, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên ban nãy mơ hồ khớp vào bóng người nọ.

“Vâng.” Họ nghe thấy giọng khàn khàn của một người đàn ông. “Cậu chủ, đi lối này.”

Ban nãy Sayoko nói Ở đây có người chuyên lo mấy việc tay chân, chắc chính là người tên Tadokoro kia đây.

Sayoko quay vào phòng khách, nói gọn “Xin phép nhé!” và bắt đầu thu dọn ly tách trên bàn, không nhắc một chữ nào về chuyện vừa rồi.

“Chị Sayoko!” Sau khi cân nhắc, Kawaminami dò hỏi. “Thiếu niên ban nãy là con trai của ông Michinori phải không?

“Vâng.” Sayoko đáp, vẫn luôn tay dọn dẹp.

“Cậu ấy còn trẻ quá. Bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

“Năm nay 16.”

“Chuyện là thế này, Kawaminami.” Có vẻ rành rẽ sự tình. Kobayakawa giải thích thay cho Sayoko. “Sau khi ông Michinori mất, cậu Yukiya con trai ông thừa kế toàn bộ tài sản, nhưng bấy giờ cậu ấy mới tám tuổi, cần có giám hộ cho đến tuổi hai mươi. Vì thế bà Adachi Terumi em gái ruột ông, tức cô của cậu Yukiya, được chỉ định làm giám hộ, bởi vì bà là người thân duy nhất của gia đình họ.”

“Bà ấy cũng sống ở đây à?”

“Không, bà đang ở Úc.”

“Úc?”

“Chồng bà kinh doanh bên ấy. Từ khi cưới chồng bà vẫn sống ở bên đó suốt, mà còn có con nữa, nên không thể đưa cả về Nhật được. Bà đành ủy thác cho chị Sayoko thay họ chăm sóc cậu Yukiya.”

“Ra vậy.”

Vừa hiểu xong một việc, Kawaminami lại nảy ra một thắc mắc khác. Ánh nhìn của cậu chuyển từ Kobayakawa sang Sayoko.

“Chị Sayoko này. Ban nãy Yukiya có nhắc tới ‘chị tôi’… Đó là?”

“Kawaminami.” Kobayakawa cắt ngang câu hỏi của cậu, nghiêm mặt lắc đầu, ngụ ý Tôi sẽ giải thích cho cậu sau.

Sayoko im lặng gật đầu chào rồi đẩy xe xếp đầy ly vội vã rời khỏi phòng.

“Này, có khi nào…” Sakiko thì thầm với Uryu đứng cạnh. “Có khi nào cậu vừa rồi chính là bé trai lúc đó không?”

“Lúc đó là lúc nào?” Uryu gãi đầu thắc mắc.

“Tớ chỉ nhớ mang máng thôi. Nhưng mà, mười năm trước ấy… Kawarazaki, cậu có nhớ không?”

Nghe hỏi, Kawarazaki cũng gãi đầu như Uryu, “Không nhớ.”

Sakiko sốt ruột đưa tay vuốt tóc. “Coi kìa. Lúc đó ấy. Ở trại tập huấn mùa hè năm ấy, mọi người đã cùng…”

Kobayakawa đột nhiên hắt xì rõ to ngắt ngang lời cô, “Xin lỗi mọi người.” Anh khụt khịt mũi, ho thêm mấy tiếng nữa. Rồi ngước lên đồng hồ, “Ô! Giờ vừa đẹp rồi kìa.”

Lúc này là 5 giờ 45 phút chiều. Kobayakawa đứng dậy khỏi xô-pha, nói với mọi người, “Chúng ta đi thôi.”

Có Sayoko dẫn đường, cả tốp kéo nhau đi về phía Cựu quán.

Hành lang nối giữa phòng khách và tiền sảnh nhuộm trong ánh chiều tà đỏ bầm lọt vào qua dãy cửa sổ dọc bức tường phía Tây. Chín người mặc đồ đen như pháp sư nối gót nhau lặng lẽ di chuyển, trông cảnh tượng quỷ quái vô cùng.

Kawaminami bước đi, lòng dấy lên một cảm xúc không sao tả được. Tình cờ cậu liếc mắt qua loạt mặt nạ treo dọc bức tường đối diện dãy cửa sổ, và phát giác có điểm kì lạ: thiếu mất một chiếc.

Cậu không nhớ vốn dĩ có cả thảy bao nhiêu mặt nạ treo trên bức tường này, cũng không rõ cái biến mất trông ra sao. Nhưng đúng là có chiếc treo ở đây lúc cậu đi qua hành lang lần đầu mà giờ lại không còn nữa.

Mất khi nào vậy nhỉ?

Ban nãy mọi người có đi qua đi lại mấy lần để dỡ thực phẩm trên xe xuống. Khi ấy đã mất chưa nhỉ?

Kawaminami cố gắng nhớ lại, nhưng không tài nào nhớ được. Theo lý mà nói, có thể là người trong nhà cảm thấy treo nó ở đó không phù hợp nên đã gỡ xuống.

“Xin mời đi lối này.”

Sayoko dẫn chín người băng qua tiền sảnh, đi theo hành lang dẫn sang phía Đông. Ba cậu sinh viên chia nhau mang mấy thùng các tông đựng thực phẩm.

Hành lang dài dằng dặc không có lấy một cái cửa sổ. Tiếng linh y lệt sệt quét đất hòa cùng tiếng dép lê loẹt quẹt khuấy động bầu không khí tù đọng và hơi ẩm mốc. Cuối hành lang là hai cánh cửa bằng sắt, màu đen, trông rất nặng nề kiên cố, cảm giác như cửa ngục.

Sayoko dừng chân trước cửa, quay lại nhìn mọi người, “Bên kia chính là Cựu quán.”

Chị lấy một chìa từ chùm chìa khóa đang cầm trên tay rồi tra vào ổ. Xem ra lối vào Cựu quán bình thường đều ở trong tình trạng khóa kín. Cùng tiếng kim loại lách cách, cửa mở ra.

Đúng lúc đó…

“Khoan đã.” Từ đằng sau, tiếng ai đó đột ngột vang lên làm cả nhóm giật thót. “Khoan đã, mọi người.”

Giọng đàn ông, khàn khàn, đứt đoạn. Dưới ánh sáng mờ mờ từ đèn trần hắt xuống, chủ nhân giọng nói lẩy bẩy tiến lại. Là một ông lão mặc đồ truyền thống màu nâu nhăn nhúm, mặt khô quắt như xác khỉ ướp.

“À, ông Nonomiya.” Sayoko chạy về phía ông lão. “Ông đừng như thế, ông mau về đi!”

“Già không lừa các người đâu!” Ông lão phớt lờ Sayoko, tiếp tục cất giọng khàn khàn rùng rợn nói với chín người đang sững sờ đứng yên tại chỗ. Mặt ông gầy rộc, chi chít nếp nhăn, nhưng hai mắt thì sáng quắc. “Các người mau rời khỏi nhà này đi. Điềm dữ đã xuất hiện, hủy diệt ngay trước mắt. Không muốn bị người ta giết thì đi mau đi!”

“Cháu biết rồi, ông Nonomiya.” Sayoko gật đầu thật mạnh. “Cháu sẽ dặn dò mọi người, ông mau về đi.”

Ông lão thở khò khè, quay sang nhìn Sayoko, “Ồ, vợ của Inami Yusaku đấy à?” Ông nói như thể bây giờ mới trông thấy chị ta. “Già đã mơ, một giấc mơ đáng sợ. Sẽ có người chết nữa đấy. Nhà này cũng sụp đổ luôn. Điềm xấu xuất hiện lúc gieo quẻ. Diệt vong. Diệt vong tất thảy…”

Sayoko hết lời khuyên giải vỗ về, mãi ông lão mới chịu đi cho. Chị ta khẽ thở dài, quay lại với chín người, “Xin lỗi.”

“Ai đấy ạ? Nghe chị gọi ông là Nonomiya.”

Kobayakawa hỏi, Sayoko thở dài thêm lần nữa rồi trả lời.

“Ông ấy là Nonomiya Yasuhito, một thầy bói.”

“Thầy bói? Thầy bói ở đâu ra vậy?”

“Cố vấn tâm linh của ông chủ quá cố suốt từ thời còn trẻ.”

“Thế ư? Ồ, tính ra tôi có nghe qua. Bao lâu nay ông Nonomiya vẫn ở đây à?”

“Đúng… Chuyện ban nãy mọi người đừng để bụng. Ông hơn tám mươi rồi nên lẩn thẩn lắm.”

“Tôi cũng cảm thấy thế,” Kobayakawa cụt hứng nhún vai. “Nhưng ông ấy kích động quá, không hiểu giấc mơ đáng sợ đến mức nào nhỉ.”

Không trả lời thắc mắc của Kobayakawa, Sayoko đưa hai tay đẩy cửa sắt đã mở khóa, bước vào và bật đèn, “Mời mọi người.”

Trước mặt họ là một không gian dài hẹp, bề ngang bằng đúng đoạn hành lang họ vừa đi qua, với một cầu thang thoai thoải dẫn xuống dưới. Tương ứng với cầu thang, càng đi trần nhà càng thấp xuống.

“Cánh cửa bên dưới đây chính là sảnh xưa của nhà này, hành lý đang để ở đó.”

Cuối cầu thang là cửa sắt hai cánh tương tự như cửa phía trên. Trước cửa chất đống hành lý do công ty vận tải đưa tới, gồm túi ngủ, can nhựa trắng đựng nước ăn và vài thùng các tông.

“Tôi đưa mọi người đến đây thôi.” Chị quản gia hơi cúi đầu chào rồi quay lên hành lang. “Xin ghi nhớ những điều tôi đã lưu ý. Nếu có gì hư hỏng thì phải bồi thường thiệt hại đấy ạ.”

“Chúng tôi hiểu rồi.” Kobayakawa trả lời. “Những món đồ chúng tôi để lại bên Tân quán xin chị bảo quản giùm cho. Gặp lại chị sau bảy mươi hai tiếng nữa, mùng 2 tháng Tám, cũng vào giờ này chị nhé…”

Cửa Cựu quán vừa đóng lại sau lưng thì ở bên kia cửa sắt màu đen nơi chân thang, đủ mọi tiếng chuông đồng hồ bắt đầ thi nhau ngân lên.

Cho biết đã 6 giờ.